Chương tám mươi tám.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bình thư trên tay trượt xuống, rơi trên bề mặt phủ đầy gạch xanh, âm thanh đinh đang, mở lên làn mi cong như cánh bướm đêm, đáy mắt phủ một lớp ánh sáng lấp lánh, khóe môi nhịn không được nhàn nhạt cong lên.

Trần A Nam từ từ đứng dậy, tà áo lay động, sóng mắt như thu thủy khẽ di chuyển.

Nhìn vào vô định, hai mắt mù mịt. Làn mi đóng, mi tâm nhăn lại.

Tự hỏi, nếu nàng là Thi sĩ, với sự uyên bác vô cùng vô tận của mình, nàng sẽ làm gì?

Xây lên một nơi cất đựng vạn tri thức, những bí mật dày vò, vừa muốn viết xuống lại phải giấu đi, tri thức và lương tâm đấu tranh, nếu là Thi sĩ, y sẽ làm gì?

Với hai chữ Thi sĩ, từng từng nét bút, từng từng câu chuyện, đều phải thay trời mà vẽ xuống. Là nhân chứng cho thực tại, là nét chữ cho quá khứ. Thi sĩ, vốn phải nối liền cả quãng thời gian của nhân sinh.

Nhưng với tư cách là một vị huynh trưởng, với một tấm lòng bao dung và yêu thương một nữ nhân, là kẻ chấp nhận lui về phía sau ủng hộ nữ nhân một bước hóa phượng, là kẻ chấp nhận sự từ bỏ chỉ để bảo hộ nàng ấy một đời bình yên, là kẻ chấp nhận trở thành con mắt của nữ nhân năm nào, thay nàng ngắm nhìn thiên hạ rộng lớn ngoài kia. Những bí mật có thể giày vò người trong lòng, một nam nhân với trái tim bằng máu bằng thịt, y làm sao chấp nhận để nó tồn tại đây?

Thi sĩ sẽ chọn bước ngoặt nào?

Nếu là nàng, lụa chọn cuối cùng, chính là điều gì?

Thùy thái dương tê rần, những câu hỏi, những suy nghĩ chạy vùn vụt như cơn lốc bất chợt, ép một Trần A Nam đến mệt mỏi, nhưng nàng không thể bỏ cuộc, đích đến đã gần kề rồi, chỉ cần cố một chút, nghĩ một chút, liền có thể như cánh hùng ưng, bay lượn trên trời không ngoài kia.

Thi sĩ Tây Lương nổi danh uyên bác vô cùng, trên thông tinh tú, dưới tường địa lý, không gì không biết. Một thân mộc mạc, đầu đội vải trùm, tay áo chằn chịt vết khâu, hai chân không hài, dùng lòng bàn chân đạp lên đất mẹ, từng bước đi khắp thiên hạ.

Thi sĩ Tây Lương tự đề cho mình một chữ Thổ, người đời hỏi y, vì sao lại chọn ba chữ đơn giản này, vốn là một Thi sĩ danh nhân cao quý, cần gì một cái tên giản dị tầm thường như thế. Y chỉ hiền hòa cười xùy, tay ôm bình thư, chân đạp mặt đất, sang sảng mà nói.

''Vạn vật sống trên đất, nhân sinh náo nhiệt trên bìa đất bùn. Mở đầu từ Thổ, kết thúc cũng về với Thổ, ta nào có gì hay ho, chút xíu tri thức này so với mặt đất trải dài thiên hạ thì có gì để so sánh? Mặt đất bao dung ta mấy chục năm trời náo nhiệt trên thân nó, một chữ Thổ nguyện mang đời đời kiếp kiếp, cũng là một sự biết ơn của nhân loại.''

Hai mắt mở lớn, đồng tử co thắt.

Mở đầu từ đất, kết thúc cũng là đất.

Bí mật xuất hiện trên mặt đất, rồi cũng sẽ bị chôn vùi xuống lòng đất.

Trần A Nam hai mắt nhìn chằm chằm vào mặt đất dưới chân trong Tàn Thư Các.

Quay đầu nhìn xung quanh, hai mắt chăm chú quan sát từng viên gạch dưới chân.

Chỉ thấy mặt đất bằng phẳng, những viên gạch khớp nhau hoàn hảo, lấp lánh vẻ đẹp và hình ảnh cầu kì tỉ mỉ. Chỉ duy có nơi chân cầu thang, hoa văn trên gạch lại ngược so với những miếng xung quanh.

Trần A Nam vội vàng đưa bước chân tới, bàn tay ấn lên bề mặt gạch, quả nhiên so với chỗ khác, nơi này lại có xu hướng gồ lên. Nếu để ý kĩ, nơi bìa gạch, không hoàn toàn khớp nhau, bụi đất bám xuống rõ rệt vì khoảng cách khác biệt.

Nàng vội vàng lấy ra một đoạn khăn tay trong người, xé thành những mảng nhỏ, quấn đầy lên các đầu ngón tay.

Sau đấy, lập tức men theo mép gạch chênh lệch, tìm được điểm nắm, lập tức gồng người, dùng sức đẩy nó lên.

Gạch lát cứng như đá, vầng trán dần xuất hiện những mảng mồ hôi mỏng, hai tay run bần bật, môi bị cắn đến đau nhói, dùng hết sức lực mà nâng nó lên.

Đến lúc tưởng chừng như hai tay tê liệt, chỉ nghe được một tiếng phốc nhẹ, gạch dưới chân khẽ rung động, phách một tiếng trầm đục, nó hoàn toàn tách rời khỏi khuôn khổ, lệch sang một bên, bụi đất bay tán loạn trên không trung.

Trần A Nam cả người mềm oặt ngồi bệch xuống một bên, hai bàn tay run bần bật đau đớn, còn có thể thấy được vết máu đỏ thấm trên đầu ngón tay.

Nhìn miếng gạch bị lệch sang một bên, lộ ra một vùng mặt đất dơ bẩn.

Trần A Nam hai mắt híp lại, dùng đôi tay, ra sức đào bới lên.

Mặc kệ cơn đau nhói ập tới, nàng ra sức đào, tách ra mặt đất bùn đầy cát, truy tìm sâu xuống lòng đất.

Trôi qua bao lâu nàng không rõ, cho đến khi tưởng chừng như bỏ cuộc, thì đầu ngón tay tê rần lại vô tình chạm tới một thứ gì đó, đáy mắt mờ mịt vì mệt mỏi của Trần A Nam lập tức sáng rực lên, như đèn hoa đăng được thả trong ngày hội trăng tròn.

Mặt đất xuất hiện một cái hố nhỏ, dưới đấy, là những quyển sách chồng chất lên nhau, dơ bẩn lại mục nát, bìa sách cũ kĩ, vết ố loan lổ, không một hoa văn cầu kì, chỉ đơn thuần là một bức bình thư dường như đã rách nát.

Tuy nhiên, khóe môi Trần A Nam nhịn không được cong lên.

Vì nàng thấy được, ngay bên góc trái của quyển sách, đề hai chữ Tát Ta nho nhỏ. Dưới đấy là nét bút đã sớm khô họa lên Đại Tấn như tranh như gấm.

Bí mật, cuối cùng cũng tìm thấy rồi.

Mễ Bối. Mị đi quân sự... *khóc thét*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net