Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu nhìn thấy mọi thứ xung quanh chứ ?", Một vị bác sĩ cất giọng hỏi Châu Vĩnh.

Châu Vĩnh không nhìn bác sĩ mà nhìn chăm chú linh hồn đứng gần cửa kia, bâng quơ trả lời : "Vâng..."

Rõ ràng linh hồn này là một người xa lạ, vậy mà tại sao lại có cảm giác thân quen như thế ?

Châu Vĩnh ngây người, từ trước tới giờ cậu không hề biết linh hồn này, nhưng lại có một cảm xúc gì đó rất kỳ lạ, cậu nhìn thấy nhân ảnh linh hồn này liền có giảm giác rất quen, dường như đã từng gặp qua ở đâu đó rồi.

Châu Viễn đứng cạnh bên giường bệnh nhìn con trai mình, thấy Châu Vĩnh nhìn ra hướng cửa đến phát ngốc, không biết là nhìn cái gì, ông cũng tò mò mà nhìn theo, "Cánh cửa có cái gì à ?"

Nghe ba mình hỏi, Châu Vĩnh có chút giật mình, đoạn xoay đầu nhìn ba mình, "Có... à... không..."

Một vị bác sĩ đứng trước Châu Vĩnh, y giơ lên năm ngón tay, hướng đến Châu Vĩnh, y hỏi : "Cậu có nhìn thấy bàn tay tôi không ?"

"Thấy."

"Vậy trên đó có mấy ngón ?"

Châu Vĩnh nhìn vị bác sĩ này, bất giác cười một cái, "Dĩ nhiên là năm ngón. Đường chỉ tay của anh rất đẹp."

Vị bác sĩ thu tay về, y nhìn chăm chăm bàn tay mình, sau đó khẽ cong môi cười. Đổi mắt đến Châu Viễn, y cười ôn nhu, "Giác mạc ổn định, nhưng cậu ấy vừa bị tai nạn giao thông hôm qua cho nên cần phải ở lại bệnh viện để theo dõi tình hình, tốt nhất là nên để cậu này nằm trên giường bệnh, hạn chế đi lại."

Châu Viễn mỉm cười gật gật đầu.

Sau khi tháo gạt băng mắt cũng như kiểm tra tình hình của Châu Vĩnh xong các bác sĩ ai nấy đều đi ra ngoài. Để lại Châu Vĩnh cùng Châu Viễn trong phòng bệnh.

Châu Vĩnh nhìn ba mình một chút rồi nhìn sang những linh hồn đứng cạnh cửa sổ kia, cậu cắn môi dưới, mấp mấy khóe miệng : "Ba..."

Châu Viễn nghe con trai gọi, ông ngồi xuống ghế nhìn thẳng vào đồng tử con trai mình, "Sao ? Bị đau ở đâu hả ?"

"Dạ không.", Châu Vĩnh mím môi, sau đó lại hỏi tiếp : "Trong phòng này chắc không phải chỉ hai cha con mình đâu ha ?"

Châu Viễn phì cười một cái, "Thì ngoài cha con mình thì còn ai nữa đâu, bất quá thì có vài con ma thôi."

Lời nói Châu Viễn pha chút vui đùa tưởng như là đùa thật, nhưng với Châu Vĩnh, lời nói pha đùa đó hoàn toàn là sự thật.

Xoay người lấy một ít thức ăn từ trong túi xách ra, Châu Viễn đem từng món đặt lên bàn.

Châu Vĩnh ngồi ngây ngốc trên giường bệnh, cậu nhìn ba mình, rồi nhìn đến những linh hồn ở cửa sổ, sau đó lại đảo mắt về hướng cửa, nhưng linh hồn đứng ở cánh cửa khi nãy đâu mất tiêu rồi.

Châu Vĩnh nhíu mày, nhẹ giọng độc thoại, "Lúc nãy còn đứng ở đó mà ?"

Châu Viễn đang sắp xếp đồ ăn, nghe Châu Vĩnh giọng nhỏ giọng nhẹ nói cái gì đó, nét mặt biểu tình khó hiểu nhìn con trai mình lại ngây ngốc nhìn ra hướng cửa. Ông đứng thẳng người, chen vào tầm mắt Châu Vĩnh, "Làm gì nãy đến giờ con cứ nhìn ra hướng cửa thế ?"

Con người vốn đang cố định ở hướng cửa, lại thấy thân ảnh Châu Viễn chen vào, Châu Vĩnh nhất thời giật mình, chớp chớp mắt nhìn thân ảnh quen thuộc trước mắt, "... Con thấy ma."

Lần này đến lượt Châu Viễn ngây ngốc đứng nhìn Châu Vĩnh nói lời khó hiểu, chớp chớp mắt, khóe môi giật giật, "Con vừa mới nói... cái gì ?"

"Con thấy ma, con nhìn thấy linh hồn."

Từng câu từng chữ từ cửa miệng Châu Vĩnh phát ra, chúng như có cánh mà bay xộc vào lỗ tai đến thẳng màng nhĩ Châu Viễn.

Những lời nói này... quen thuộc quá...

Lời nói của Châu Vĩnh chỉ vừa mới nói đó, làm gì lại quen thuộc ?

Tứ chi Châu Viễn nhất thời đình chỉ vài giây, ông không biểu tình nhìn thẳng Châu Vĩnh, trong đầu lại lục lọi mọi ngóc ngách ký ức. Câu nói này__ giống y hệt câu nói của Tô Tịch, người mẹ thất lạc của Châu Vĩnh.

"Em có thể nhìn thấy linh hồn... như vậy, anh có sợ và chán ghét em không ?"

"Em vừa nói... cái gì ?"

"Em thấy ma, em nhìn thấy linh hồn."

Trong đầu chạy lại hình ảnh Tô Tịch nói như vậy với mình, Châu Viễn bất giác nhíu mày.

Lẽ nào Châu Vĩnh lại có khả năng giống như Tô Tịch ?

Lẽ nào Châu Vĩnh sẽ phải chịu vất vả như Tô Tịch ?

Lẽ nào Châu Vĩnh sẽ... lặp lại bi kịch như Tô Tịch từng trải qua ?

Viền mắt Châu Viễn đột nhiên đỏ lên, ông một mạch xoay người bước ra khỏi cửa phòng.

Châu Vĩnh khó hiểu nhìn hành động của ba mình, cảm tính được ba mình đã từng có chuyện gì đó trong quá khứ, đặc biêt là sau khi nghe câu nói của cậu. Mím môi nhìn các linh hồn đằng kia, sau đó cậu nhìn xuống bàn, nhìn thức ăn mà Châu Viễn đã bày lên đó.

Thì ra, ba mình cũng có phút yếu lòng đến như thế.

*

Một tuần sau, Châu Vĩnh khỏe hoàn toàn và được các vị bác sĩ cho phép đi lại trong bệnh viện.

Sau khi cho phép đi lại, nơi đầu tiên cậu muốn đến chắc chắn chính là phòng bệnh của Tuấn Kỳ.

Do ba mẹ Tuấn Kỳ là một trong những người từng đầu tư cho bệnh viện này nên Tuấn Kỳ được đặc cách nằm ở phòng bệnh dành cho khách V.I.P, nằm trên tầng cao nhất của bệnh viện.

Châu Vĩnh bước đến đứng đợi cửa thang máy mở, trên tay cầm điện thoại lướt lướt không ngừng.

Cửa thang máy mở ra, Châu Vĩnh vô thức bước vào bên trong.

Bên trong thang máy chỉ có một nam nhân đang đứng chễm chệ ở trung tâm, thấy Châu Vĩnh cắm đầu nhìn điện thoại bước vào cũng không tránh sang một bên, y không biểu tình, đứng khoanh tay nhìn vào khoảng không vô định.

Hiển nhiên khi cửa mở, Châu Vĩnh tuy mắt nhìn điện thoại nhưng vẫn có thể hình dung được bóng người đang đứng trong thang máy, cậu cũng nhẹ giọng xin phép người kia : "Cho xin qua."

Do cắm mắt vào điện thoại trên tay, Châu Vĩnh chân trước bước vào, chân sau vấp phải chân trước nên mất thăng bằng tự do ngả người về phía trước, trong lúc ngã còn định bụng nam nhân kia sẽ dang tay đỡ lấy mình.

Nhưng không, Châu Vĩnh ngã 'phịch' ra thang máy, điện thoại văng ra một bên, chống tay đỡ cả một thân thể. Cảm nhận được cơn đau truyền tới, Châu Vĩnh nhăn mặt, trong cơn đau còn phát ra một hai tiếng rên rỉ.

Định thần lại Châu Vĩnh mới tá hỏa, xoay đầu nhìn nam nhân đang đứng kia. Gì chứ ? Đây cũng là một linh hồn ?

Cửa thang máy dần khép lại, đóng hẳn đi.

Mồ hôi cũng ngắn dài chảy trên mặt, Châu Vĩnh cậu chính là vừa vấp ngã, mà vấp ngã rồi xuyên thẳng qua người nam nhân kia mới trực tiếp đáp đất.

Nam nhân kia ban đầu nghe Châu Vĩnh nói giọng nhỏ nhẹ, còn khẳng định là nói chuyện với cái điện thoại, chứ làm gì có thể nói chuyện với một linh hồn như cậu. Nghĩ như vậy, rồi cậu vẫn cứ ung dung khoanh tay đứng nhìn vào khoảng không.

Nhưng theo quán tính, thấy Châu Vĩnh bất thình lình ngã nhào về trước cậu cũng vô thức dang tay định đỡ lấy người kia. Chỉ tiếc là, linh hồn vẫn là linh hồn, vẫn không chạm được vào cơ thể sống của Châu Vĩnh.

Y nhìn xuống Châu Vĩnh, Châu Vĩnh nhìn lên y. Mặt đối mặt, hai mắt nhìn nhau.

Châu Vĩnh cảm nhận được, đây chính là một linh hồn có nét ưa nhìn, gương mặt góc cạnh, sóng mũi cao một đường thẳng tấp chính là điểm nhấn, đôi mắt cụp dường như đang mang một nổi buồn sâu thẳm bên trong đó, đôi môi không sắc vốn có của một u linh, mặc dù có một vết trầy bên trái trên mặt, thế nhưng vẫn đủ để hút ánh nhìn từ người khác.

Châu Vĩnh chăm chú nhìn linh hồn đứng nhìn mình, môi mấp máy định nói gì đó nhưng lại thôi.

Người ta thường kể nhau nghe những câu chuyện ma thường xuất hiện ở những nơi như thang máy thế này đa số đều là những con ma tóc tai luộm thuộm, tóc dài đến hông che cả gương mặt, mặc những bộ đồ trắng dính đầy máu luôn ẩn nấp và đi dọa những con người bước vào bên trong. Nhưng Châu Vĩnh từ lúc bước vào rồi té ngã đến bây giờ, cậu chỉ nhìn thấy duy nhất một linh hồn trong thang máy, mà lại là một linh hồn nam nhân, không như những lời kể, lời đồn đoán ngoài kia, mà chính là một linh hồn nam nhân__ đẹp trai.

Linh hồn nam nhân được Châu Vĩnh cho là đẹp trai tên là Trương Hàn, là một linh hồn vừa lìa khỏi xác của mình cách đây hơn một tuần, chết vì tai nạn giao thông.

Trương Hàn lúc này mới thay đổi cơ mặt, biểu tình thắc mắc nhìn Châu Vĩnh vẫn còn nữa nằm nữa ngồi trên sàn, cậu lấy một tay chỉ thẳng vào người mình, sau đó hỏi :

"Cậu... nhìn thấy tôi ?"

Châu Vĩnh nuốt một ngụm nước bọt, nghi hoặc nhìn Trương Hàn, chậm rãi mở miệng : "Phải..."

Cửa thang máy bất ngờ mở ra, khoảng hơn năm người bất động bên ngoài đứng nhìn Châu Vĩnh với dáng 'nàng tiên cá mắc cạn' bên trong thang máy. Hơn năm người, hơn năm bộ mặt vừa kỳ thị vừa ngây ngốc cắm thẳng vào thân ảnh Châu Vĩnh. Đời thật thú vị, trong thang máy cũng có thể tạo dáng !

Nhăn mặt một trận nhục nhã, Châu Vĩnh vội với tay lấy điện thoại, lập tức đứng thẳng người nép vào một góc thang máy, gương mặt phiếm hồng gượng cười nhìn những người kia bước vào, sau đó đổi mắt nhìn đến linh hồn đang đứng cạnh mình, mặt rõ khổ.

Trương Hàn đứng cạnh bên Châu Vĩnh, thấy Châu Vĩnh ngượng đến chín mặt, nhịn không được phì cười một cái, tiếp tục khoanh tay đứng nhìn cửa thang máy khép lại.

Trong một khắc, thang máy rơi vào tĩnh lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net