Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bệnh viện An Tầm rộng lớn với chín tầng hết thảy, phòng bệnh của Châu Vĩnh nằm ở tầng ba, còn phòng bệnh của Tuấn Kỳ nằm trên tầng chín, tầng cao nhất của bệnh viện.

Công trình bệnh viện được xây dựng gần như ở trung tâm thành phố, chỗ được coi là phong thủy khá ổn định trong việc kinh doanh và làm ăn, nhưng điểm trừ ở vùng này chính là tà khí xuất hiện rất nhiều, kéo theo đó thường xuyên xuất hiện các cô hồn, ngạ quỷ.

Sau một hồi năm sáu người kia đứng trong thang máy, mỗi người một ngã bước ra ngoài. Nhưng điều đặc biệt là, ban đầu năm sáu người kia đều là những người tầm độ tuổi trưởng thành, hết thảy đều cao ráo. Vậy mà khi đám người đó đi ra ngoài, trong tầm mắt Châu Vĩnh cậu thấy rõ ràng có hai đứa bé mặc yếm không biết từ đâu đó xuất hiện, hai đứa bé đang nắm tay nhau cười khúc khích chạy ra bên ngoài thang máy.

Châu Vĩnh há hốc nhìn hình ảnh hai đứa bé kia, môi run lên bần bật, "M... ma ?"

Dù là đã trải qua hơn một tuần với con mắt âm dương nhưng Châu Vĩnh vẫn chưa hoàn toàn thích ứng được, vẫn cứ lặp lại tình trạng hoảng hốt, mồ hôi ngắn ngắn dài dài khi bất thình lình nhìn thấy linh hồn ở đâu đó. Mà trong môi trường kết giới bên kia, không phải đơn giản chỉ có linh hồn, mà còn nhiều hơn thế, ngạ quỷ, thiên thần, các lực lượng tà đạo đều rải rác khắp nơi, khắp mọi mặt trận trên quả đất. Chỉ tiếc là, Châu Vĩnh vẫn chưa tận mắt thấy hết họ.

Trương Hàn nghe Châu Vĩnh mấp máy liền chắc chắn người này thật sự có đôi mắt âm dương nhìn thấy được linh hồn, trong đầu chốc chốc lóe lên suy nghĩ sẽ nhờ người này giúp đỡ để có thể thực hiện tâm nguyện.

Trương Hàn chậm rãi mở miệng, hỏi : "Cậu thật sự có thể thấy được ma quỷ sao ?"

Châu Vĩnh nhìn Trương Hàn, "Có lẽ là như vậy.", sau đó cậu đưa tay chỉ ra hướng cửa thang máy, "Vừa rồi là linh hồn của hai đứa bé chạy ra ngoài phải không ?"

Trương Hàn khoanh tay : "Đúng là hai đứa bé đó là linh hồn.", dừng một chút nhìn Châu Vĩnh, Trương Hàn lại nói tiếp : "Nhìn thấy linh hồn được bao lâu rồi ?"

"Hơn một tuần nay. Sau vụ tai nạn giao thông, không biết vì sao mà mắt tôi lại có thể nhìn thấy được ma quỷ nữa.", Châu Vĩnh khẽ thở dài.

Thang máy dừng lại ở tầng bảy, cánh cửa lại chầm chậm mở ra.

Lần này là một người phụ nữ tầm ngoài tứ tuần bước vào, thoạt nhìn liền chắc chắn người này không phải người tầm thường, cả người tỏa ra khí chất của một quý cô 'đẳng cấp', trên người khoác một chiếc váy dài tới đầu gối ôm sát cơ thể lộ ra ba vòng hoàn hảo, nét mặt thanh tao đầy mùi sang chảnh cùng chiếc kính râm xu hướng ngày nay, quý cô ấy một tay cầm túi xách một tay cầm điện thoại đang áp lên tai phải, dường như là đang gọi điện với ai đó.

Nhưng không chỉ có một quý cô này bước vào, phía sau cô còn có cả__ một linh hồn cổ bị gãy đang rê chân bước theo sau.

"Anh à, em đã nói là em không thích vào bệnh viện chăm bệnh cho cái bà sống không ra sống, chết không ra chết kia mà, sao anh cứ phải bắt em làm chuyện này mãi vậy ? ...  Anh cũng biết là em cực vậy tại sao còn bắt em đi chứ ? ...  À mà, một lát nữa em cần đi chùa tịnh tâm, tối nay thì cần đi chơi với đám bạn của em. Anh khỏi cần phải đợi cửa !"

Nói xong quý cô cúp máy, thì thầm : "Cái bà già đó, có chết thì chết sớm cho rồi !"

Dường như đến tận bây giờ bà mới phát hiện Châu Vĩnh cũng đứng trong thang máy, bà đứng cạnh bên khẽ hạ cặp kính xuống nhìn Châu Vĩnh một vòng từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên rồi hừ một tiếng, sau đó vênh mặt nhìn vào con số tầng đang nhảy dần trong thang máy.

"Trong ngoài một trời một vực !", Trương Hàn cảm thán một câu.

Linh hồn người phụ nữ bị gãy cổ kia cứ đứng phía sau nhìn chăm chăm quý cô phía trước, ánh mắt ngập tràn sắc đỏ đầy căm phẫn như muốn giết chết bà ta ngay lập tức.

Cửa thang máy mở ra, rốt cuộc cũng đã lên đến tầng chín.

Quý cô sang chảnh một mạch bước ra ngoài, mặt vẫn vênh cao, như là một bà hoàng không thèm ném mắt xuống thường dân. Linh hồn kia quả nhiên vẫn đi theo bà ta, nữa bước cũng không rời.

Châu Vĩnh bước ra ngoài, Trương Hàn cũng đi cùng theo phía sau.

"Linh hồn kia chắc chắn sẽ đi theo giết chết bà ta cho bằng được.", Trương Hàn vẫn tư thế thẳng người, khoanh tay đi phía sau Châu Vĩnh.

Những tưởng Trương Hàn vẫn sẽ ở trong thang máy, Châu Vĩnh ung dung sải bước thẳng đến phòng bệnh của Tuấn Kỳ. Nào ngờ bước ra khỏi thang máy được vài bước liền bị lời nói của Trương Hàn phía sau vang tới khiến cậu nhất thời giật mình.

Châu Vĩnh xoay người lại, đối mắt với Trương Hàn, thẩm vấn : "Anh đi theo tôi để làm gì ?"

"À...", Trương Hàn đột nhiên im bặt. Song, vẫn nhìn Châu Vĩnh chăm chăm.

Lạ nhỉ ? Tại sao mình lại đi theo người này chứ ?

Mà lại không hiểu được, tại sao người này có sức hút với mình như thế nào ấy !?

"Thì..."

Trương Hàn chưa kịp đem lời trong miệng nói ra hết lại bị Châu Vĩnh nhẹ giọng chen vào : "Đi theo cũng được, cũng không có gì to tát lắm. Miễn sao không làm gì là được."

Châu Vĩnh xoay đầu lại, bước đi thẳng.

Phòng 901, phòng dành cho khách V.I.P không hề ồn ào huyên náo như các phòng bệnh ở tầng dưới, mà thay vào đó là sự tĩnh lặng, âm trầm đến lạnh lẽo. Tầng trên đây nói chung rất thoáng đãng, có thể ngắm cảnh được một phần thành phố, cũng không có nhiều người qua lại, mà nếu nhiều cũng hiếm khi bắt gặp những người bình phàm trên đây, dường như chỉ gặp những người giàu có thôi. Cuối dãy đằng kia là phòng 920, phòng bệnh mà quý cô khi nãy đi cùng thang máy với Châu Vĩnh bước vào chăm sóc.

Nhẹ nhàng nâng tay lên gõ vào cửa hai ba tiếng, Châu Vĩnh với dáng đứng nghiêm ngặt lễ phép, mím môi chờ đợi cánh cửa kia mở ra.

Một tuần qua không gặp Tuấn Kỳ, lại còn không rõ tình hình của Tuấn Kỳ như thế nào. Châu Vĩnh chắc chắn đang rất lo lắng a !

Gần nữa phút trôi qua cánh cửa mới có động tĩnh, thân ảnh người mở cửa dần dần hiện ra, một người phụ nữ mảnh khảnh đứng nhìn thẳng vào đồng tử sâu vút của Châu Vĩnh. Cô Diệp Trinh, người mẹ mà Tuấn Kỳ yêu quý nhất trên đời.

Nhưng kỳ lạ ở chổ, ánh mắt Diệp Trinh không như những lần trước, không phải là ánh mắt phúc hậu, vui vẻ mỗi khi Tuấn Kỳ dẫn Châu Vĩnh về nhà chơi, mà là ánh mắt mang theo thần khí lạnh băng, không cảm xúc đang cố định ở con ngươi Châu Vĩnh, cũng chắc chắn rằng ánh mắt này hoàn toàn không phải là ánh mắt tiều tụy vì con mình.

"Đồ sao chổi !", Diệp Trinh mở miệng, ba chữ đâm thẳng vào lỗ tai Châu Vĩnh.

Châu Vĩnh vừa nghe lời nói vừa nhìn Diệp Trinh đến phát ngốc. Sao chổi ? Không phải người ta hay ví sao chổi với xui xẻo hay sao ? Tại sao cô Diệp Trinh lại dùng lời lẽ nặng trịch như vậy với mình ?

Châu Vĩnh phát ngốc : "Ý cô là gì... con không hiểu ?"

"Là cố tình hay thật sự không hiểu ?", Diệp Trinh trừng mắt, ánh mắt lạnh băng như muốn giết chết người đứng ngoài cửa, thanh âm không lớn không nhỏ, nhưng cũng đủ để biết Diệp Trinh đang bực bội như thế nào.

"Ngươi cùng mẹ của ngươi, chính là đồ sao chổi ! Mang xui xẻo đến cho người khác ! Đã vậy còn mặt dày lên đến tận đây. Ta đây nói thẳng cho cậu biết, hiện tại Tiểu Kỳ đang bất tỉnh, nếu như Tiểu Kỳ nhà tôi thật sự không tỉnh dậy hoặc có chuyện gì, tôi sẽ không tha cho cậu đâu ! Đúng là mẹ nào con nấy !", Diệp Trinh tiếp tục buông lời.

Bà vừa định đóng cửa, lập tức bị Châu Vĩnh một tay chặn lại, "Con thật sự không biết ý cô là gì, con cũng hoàn toàn không biết mẹ con là người thế nào", im lặng vài giây, Châu Vĩnh hít một hơi rồi nói tiếp : "Trong quá khứ con chỉ có mẹ bên cạnh hơn hai năm, sau đó mẹ con lại mất tích, thử hỏi con có thể nào biết rõ chuyện gì không ?"

Viền mắt Châu Vĩnh trong một khắc hơi đỏ đỏ, nhíu mày nhìn Diệp Trinh, "Tại sao lại gọi con với mẹ con là đồ sao chổi chứ ?"

"Vì xui xẻo !", Diệp Trinh thẳng thắn, tiếp tục xoáy thẳng vào tâm trí Châu Vĩnh, nói tiếp : "Mẹ thì khiến cho người ta phải mất mạng. Bây giờ đến con thì làm cho người ta không rõ sống chết ra sao. Như vậy không phải là đồ sao chổi thì còn là gì ?"

"..."

"Ngay từ đầu đã biết là không tốt lành gì rồi ! Làm ơn, đừng qua lại với con ta nữa, xin cậu đấy !", dứt lời Diệp Trinh đóng của một cái rầm.

Bà tựa lưng vào cánh cửa, trên mặt nước mắt giàn giụa nhìn Tuấn Kỳ đang hôn mê trên giường bệnh, từ từ ngồi bệt xuống sàn gạch ảm đạm, bà khóc nấc lên thành tiếng, hai tay ôm lấy tim mình cuộn thành một góc.

Tiểu Kỳ a... ta xin lỗi con...

Châu Vĩnh đứng bên ngoài cửa, những lời nói của Diệp Trinh khi nãy vẫn còn vang vảng xung quanh, tần suất không nhanh không chậm đả kích hoàn toàn tâm trí cậu. Đồ - sao - chổi...

Mẹ... hai mẹ con mình bị gọi là đồ sao chổi, mẹ có thể cho con biết thật sự đang xảy ra chuyện gì không ? Đầu óc con rối bời quá, hai mẹ con mình thật sự mang đến xui xẻo cho người khác sao ? Trả lời con đi... mẹ.

Tuấn Kỳ à... mẹ anh không cho phép em gặp anh nữa... em phải làm sao đây... mẹ anh câu trước câu sau đều là cầu xin em... vì em chính là đồ sao chổi, mang đến điều xui xẻo cho anh... em phải làm sao bây giờ ?

Trương Hàn đứng cạnh bên nhìn Châu Vĩnh nước mắt chảy thành dòng, trong lòng lại cảm thấy có chút đau nhói, có lẽ vì cảm thông cho Châu Vĩnh... Hiện tại cũng không biết phải an ủi như thế nào, chỉ biết im lặng nhìn Châu Vĩnh khóc thôi, có lẽ như vậy cũng đủ rồi.

Châu Vĩnh xoay người, chầm chậm bước chân về phía trước, vừa đi vừa lau nước mắt. Trương Hàn cũng lẳng lặng đi theo sau.

Không được qua lại với Tuấn Kỳ nữa.

Không được quan tâm Tuấn Kỳ nữa.

Không được bước lên đây nữa.

Cũng không được gọi Diệp Trinh là mẹ nữa.

Có lẽ, em và anh... kết thúc tại đây rồi... nếu em thật sự mang đến xui xẻo cho anh như lời mẹ anh nói, vậy thì em đành phải rời khỏi anh thôi, nếu không... họa lại càng thêm họa, khi ấy khó mà tương phùng !

"Á !!!!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net