Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cánh cửa này đóng lại rồi sẽ có cánh cửa khác mở ra.

Chia tay nhưng chưa phải là kết thúc.

Phòng 920, phòng bệnh V.I.P nằm ở cuối dãy âm trầm, đột nhiên ánh đèn trước cửa phòng nhấp nháy vài giây rồi vụt tắt đi, để lại một màn đen mờ mờ ảo ảo đầy đáng sợ. Nhưng có điều chỉ mỗi nơi đó là mất điện, còn các phòng còn lại ánh sáng đèn vẫn bình thường. Nói một cách chính xác hơn, chuyện này chính là do ma quỷ quấy rối.

Châu Vĩnh hai giây trước xoay người lau nước mắt, hai giây sau lại hoàn toàn kinh hãi, sững sờ đứng nhìn một đám vong hồn đang cào cấu cánh cửa phòng 920 trong bóng đêm.

Đám vong hồn kia, có tất cả là mười thân ảnh, các vong hồn ở đây đều có điểm chung chính là quần áo xộc xệch, rách rưới, miệng thì tiếng lớn tiếng nhỏ rên rỉ không ngừng, da bọc xương đến mức có thể nhìn ra đầu lâu cũng như các xương chi khác, họ đứng chen chúc nhau mà cào mà cấu như muốn xé nát cánh cửa kia thành trăm mảnh. Dường như mỗi vong hồn đều mang một nổi hận thù không thể xóa sạch được, dường như có chết cũng không nguôi đi cơn lửa bập bùng trong người kia.

Cụ thể vì sao trước cửa căn phòng đó lại u ám, đáng sợ đến như thế, chắc chắn chỉ có hai nguyên nhân. Nguyên nhân đầu tiên một là do quý cô kia, hai là do người bị bệnh trong phòng đó đã vô tình hoặc cố ý gây thù chuốc oán với đám oán hồn đứng ngoài này, cho nên nhân dịp xung quanh đây tà khí nặng mà đám oán hồn đó muốn trả thù người bên trong kia. Nguyên nhân thứ hai cũng đơn giản, đám oán hồn này, ắt hẳn chúng có một mối thù sâu nặng với ai đó ở dương thế nên cố tìm cách nhập hồn vào thể xác yếu đuối bên trong, để dễ dàng hơn trong việc trả thù nơi dương thế.

Trương Hàn khoanh hai tay đứng nhìn đám oán hồn kia liền đoán già đoán non tiếp theo sẽ có chuyện gì, định bụng sẽ kêu Châu Vĩnh rời khỏi đây, nhưng chưa kịp mở miệng đã nghe tiếng thét của người phụ nữ trong căn phòng đó, trong tầm mắt lại thấy Châu Vĩnh bước ngắn bước dài chạy về hướng căn phòng cuối dãy.

Thấy vậy, Trương Hàn trong một khắc chạy thật nhanh xuyên qua thân thể Châu Vĩnh, dừng chân trước mặt Châu Vĩnh ba bước, dang thẳng hai tay, nhíu mày nhìn người đang dừng chân vì hành động của mình, nói : "Cậu định làm gì ?"

Châu Vĩnh không nhanh không chậm, mở miệng đáp : "Chẳng phải trong phòng đó vừa có ai hét lên hay sao ? Chúng ta cũng nên tới xem như thế nào chứ ?"

Trương Hàn khẩn trương : "Biết đâu trong phòng đó chỉ đơn là cái bà lúc nãy đang hét với cái người đang nằm trên giường bệnh thì sao ?"

"Rõ ràng là tiếng thét đến chói tai, bên ngoài cửa lại có một đám ma quái đang đứng ở đó, không thể nào đơn giản là bà ta đang hét bình thường được !"

Châu Vĩnh vừa bước tới một bước, Trương Hàn lập tức lùi một bước, "Nếu như thật sự có chuyện, vậy cậu định sẽ làm gì chứ ?"

"Không lẽ gặp người bị nạn lại không cứu !?", Châu Vĩnh nhíu mày, mặc kệ Trương Hàn định nói gì, cậu trực tiếp bước xuyên qua cơ thể cản đường cản lối kia.

Vì bệnh viện có chín tầng và được chia thành hai khu, cho nên mười phòng bên này mười phòng bên kia được ngăn cách bởi một cây cầu nối, mà cây cầu nối giữa hai khu được xây dựng bằng một lớp xi măng dày cộm chắc chắn, hai bên thành cầu nối được lắp bằng dạng kính trong suốt, tuy trong suốt như vậy nhưng lại dày một lớp mà người thường khó có thể đập phá được. Châu Vĩnh bước ngắn bước dài chạy một đoạn tới hơn nữa cây cầu liền dừng chân lại.

Đột nhiên mười oán hồn kia cùng xoay đầu tập trung tầm mắt chỉ toàn tròng trắng hướng về phía Châu Vĩnh, hết thảy mười thân ảnh đều lùi người lại từ tốn rời khỏi cánh cửa, tất cả đồng loạt rê chân chậm rãi đi về một hướng, thân ảnh Châu Vĩnh.

Nhưng vì sao lại như vậy ?

Bây giờ rõ ràng là đám oán hồn này lấy Châu Vĩnh ra làm mồi, có lẽ do dương khí trong người vẫn còn suy yếu, cho nên khi thấy cơ thể sống của Châu Vĩnh mà phần âm khí cao hơn phần dương khí liền muốn tìm đến đoạt lấy để tiếp tục sinh tồn.

Trương Hàn nhíu mày bước tới cạnh bên Châu Vĩnh, y hờ hững nhìn đám oán hồn đang chầm chậm tiến tới, chặc lưỡi một cái, "Lanh quá."

Châu Vĩnh nhìn Trương Hàn, mím môi nuốt nước bọt, "Vì thấy người ta cần... được cứu..."

Trương Hàn không biểu hiện, liếc mắt nhìn xuống người thấp hơn mình gần một cái đầu, "Bây giờ thì ai cần ai cứu hơn ?"

Châu Vĩnh : "...", không biết phải nói cái gì, cậu đành im lặng ngậm ngùi nhìn Trương Hàn định sẽ làm gì tiếp theo.

"Quay lại thang máy đi. Trước khi đám oán hồn đó chạy được tới đây.", Trương Hàn vẫn khoanh tay đứng nhìn Châu Vĩnh.

"Nhưng mà..."

Châu Vĩnh chưa kịp chấm hết câu lại bị Trương Hàn bắt thang chen ngang, "Nhưng nhị gì ? Mạng mình lo chưa xong đi lo cho mạng người ta à ?"

Chần chừ một hồi, rốt cuộc Châu Vĩnh cũng chịu rời đi. Nhưng vừa xoay đầu liền đập vào mắt là khung cảnh hành lang dãy còn lại cũng tối om, không ánh đèn, không dương khí, còn có một đám oán hồn đang chậm rãi tiến gần.

Châu Vĩnh bị dọa đến xanh mặt mài, ngũ quan đều tỏ ra sợ hãi, cả người run rẩy thiếu điều muốn ngồi bệt xuống đất, cậu chậm rãi lùi lại, tấm lưng mình đối tấm lưng Trương Hàn, mở miệng cà lăm : "Bên... bên... bên này cũng có..."

Trương Hàn nghe Châu Vĩnh nói liền nhíu mày, đoạn xoay đầu nhìn về hướng còn lại, cảm thán : "Không xong cậu rồi !"

Nhăn mặt nhăn mài không chớp mắt nhìn đám oán hồn kia xong lại nhìn đến gương mặt anh tuấn Trương Hàn, Châu Vĩnh giọng không lớn không nhỏ, mở miệng nói : "Cứu..."

"Giỡn đó.", Trương Hàn vừa nói xong, lập tức xoay một vòng nhìn hai bên, ung dung cho tay vào túi quần, hô to hai ba tiếng, "Hê hê hê hê, các người định sẽ làm gì giữa thanh thiên bạch nhật như thế này ?"

Cả hai dãy, cả đám oán hồn hai bên đều dừng hành động chăm chú dán mắt không có con ngươi đến linh hồn nam nhân ưu tú. Không biết là đám oán hồn này có thật sự là lắng nghe Trương Hàn nói hay không, hay chỉ là nghe tên này gọi nên nhất thời đình chỉ hoạt động. Nhưng hơn hai mươi thân ảnh da bọc xương ở đây đều đứng ngơ ngác nhìn Trương Hàn, biểu tình mặt đơ một khoảng thời gian chờ đợi Trương Hàn nói cái gì đó tiếp.

Thấy đám oán hồn đó không phản ứng, Châu Vĩnh bèn nhẹ nhàng cất bước đến cạnh bên Trương Hàn, miễn cưỡng ngước cổ nhìn lên linh hồn đẹp trai, hỏi : "Cậu định làm gì họ vậy ?"

Đang trong phong thái ung dung hiên ngang nhìn đám oán hồn không nhúng nhích cử động, lại nghe Châu Vĩnh đang khom người phía dưới ngực mình hỏi, bất thình lình Trương Hàn cười hì hì một cái, sau đó lại nhìn đám oán hồn kia, lớn tiếng quát : "Còn không mau đi khỏi đây !"

Châu Vĩnh trố mắt nhìn Trương Hàn oai hiệp, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ khí chất từ linh hồn này, chưa kịp vỗ tay lại nghe từ cửa miệng linh hồn này phát ra một hai chữ khiến cậu muốn cười không được, khóc cũng chẳng thành.

Đại khái Trương Hàn chăm chú nhìn đám oán hồn, mà miệng lại vô thức mấp máy hai chữ "Oh shit...", nghe xong liền biết chắc chắn sẽ có chuyện !

Đúng như dự đoán, Châu Vĩnh đứng thẳng người nhìn lên, trong tầm mắt rõ mồn một đám oán hồn đang mở miệng cười đến tận mang tai, tần suất bước đi đang dần nhanh hơn bình thường.

Là oán hồn đang chạy thẳng đến hai người ở trung tâm cầu nối !

Đám oán hồn chạy đến đâu, bóng tối bao quanh đến đó.

Trương Hàn cùng Châu Vĩnh nữa bước cũng không dám động đậy, chỉ biết đứng trơ ra nhìn đám oán hồn đang thèm khát kia chạy tới, nhất nhất đồng loạt mở miệng : "Tiêu rồi !"

Đột nhiên trong tầm mắt Trương Hàn, hướng bên trái cầu nối 'đùng' một cái, tấm kính dày cui bổng bị khoét một mảng lớn, mảnh vỡ kính văng tứ tung, dọa đám oán hồn một phen hú vía mà lùi về sau. Mảnh kính vỡ vụn trên đất, phía trên những mảnh kính vụn đó là thân ảnh nam nhân tóc dài ngang vai, cả người thần khí lạnh băng ngồi trên đất, tay còn cầm theo một thanh kiếm dài hướng lên trời. Chính xác là nam nhân này không biết từ đâu đó rơi xuống, một chân đạp mạnh tấm kính tưởng chừng không thể vỡ kia một phát mà tiến vào. Châu Vĩnh nghe tiếng kính vỡ, cũng tò mò mà xoay đầu lại nhìn.

Nam nhân ngồi dậy, y mặt lạnh không biểu tình nhìn Trương Hàn cùng Châu Vĩnh, đột nhiên nhếch mép cười khinh.

"Hoa Nguyệt Thiên ?", Châu Vĩnh tròn mắt nhìn nam nhân kia, thắc mắc hỏi.

Hoa Nguyệt Thiên hờ hững đáp : "Lâu không gặp."

Nam nhân này tên là Hoa Nguyệt Thiên, là một người bạn từng rất thân với Châu Vĩnh khi còn học ở sơ trung. Có thể nói đây là một trong những 'chuyên gia bắt ma' ưu tú của thành phố X. Hoa Nguyệt Thiên đích thị là con ruột của dòng họ nhà họ Hoa khét tiếng, là dòng họ mà chuyên hành nghề bắt ma xuyên suốt bốn đời từ ông cho đến cháu. Nhưng hiện tại điều đó đã sắp kết thúc rồi, bởi vì Hoa Nguyệt Thiên chính là người cuối cùng có được đôi mắt âm dương cùng với ma lực mà dòng họ truyền nhau qua bốn đời. Nói cách khác, nếu Hoa Nguyệt Thiên chết đi, dòng họ Hoa nhà này sẽ chấm dứt ma lực hiếm có.

Châu Vĩnh lộ ra vẻ ngưỡng mộ trên cơ mặt nhìn Hoa Nguyệt Thiên, cậu vừa định bước vài bước liền bị Hoa Nguyệt Thiên lao tới, "Cẩn thận !"

Hoa Nguyệt Thiên lao tới, mang theo đường kiếm sắc sảo đầy tinh luyện kéo một đường phía sau Châu Vĩnh, trong lúc này tiện tay đẩy Châu Vĩnh ngã 'phịch' ra đất, xuyên qua cơ thể Trương Hàn.

Kiếm vừa lướt một đường, cơ thể của một oán hồn định chiếm xác Châu Vĩnh liền đứt ra làm hai, sau đó bốc khói ngã xuống. Hoa Nguyệt Thiên lấy ra trong túi tổng cộng hai mươi bốn lá bùa, một lá thu phục oán hồn bị đứt làm hai, còn hai mươi ba lá còn lại cậu tùy tiện tung lên không trung, sau đó vung kiếm vẽ một pháp trận trực tiếp thu phục những oán hồn còn lại.

Sau khi thu phục xong, hành lang hai khu trở về ánh sáng bình thường, phảng phất không hề xuất hiện đám oán hồn kia.

Châu Vĩnh vẫn tư thế nữa nằm nữa ngồi trên đất, thờ phào một cái, cậu nhìn Hoa Nguyệt Thiên xong đảo mắt nhìn đến Trương Hàn, chầm chậm đứng dậy bước đến cạnh Hoa Nguyệt Thiên, nói : "Cậu đến thật đúng lúc a."

Hoa Nguyệt Thiên gom hai mươi bốn là bùa trong tay cho vào túi, nâng mí mắt nhìn Châu Vĩnh, không cảm xúc mở miệng : "Không cần phải cảm ơn, tôi sớm đã tính được chuyện này sẽ xảy ra rồi."

Trương Hàn khoanh tay đứng nhìn Châu Vĩnh cùng Hoa Nguyệt Thiên, lướt một vòng hai người đều thấy cả hai rõ một trời một vực. Hoa Nguyệt Thiên băng lãnh, âm trầm bao nhiêu thì Châu Vĩnh lại ngược lại bấy nhiêu, nhưng có một điểm chung không thể cãi của cả hai, chính là đều nấm lùn như nhau.

Hoa Nguyệt Thiên thu dọn xong liền đem thanh kiếm cất đi. Y nhìn chung cái bệnh viện này, hừ lạnh, "Tà khí quá nặng."

Châu Vĩnh cùng Trương Hàn ngơ ngác đứng nhìn.

Tà khí ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net