Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ khi Tống Tịnh Vãn bắt đầu lên lớp, một số người sẽ thỉnh thoảng vô tình đi ngang qua cửa phòng tổ 5. Trong một tiếng tan tầm cuối cùng, công việc của họ cũng đã hoàn thành gần xong nên việc "đi qua đi lại" đó cũng không phải không thể.

"Ác liệt lắm đó!" Một "người qua đường" vô cùng hào hứng, vội quay về tám chuyện với mọi người.

Không đến một phút sau, phía trước cửa phòng tổ 5 lại thêm rất nhiều bóng "người qua đường" nữa.

Âm thanh rõ ràng từ bên trong truyền đến, tất cả mọi người đều vểnh tai nín thở lắng nghe, sợ mình sẽ bỏ qua điều gì đó.

"Cô giáo Tống, cô không cảm thấy mấy lời cô nói ra đều rất dối trá à. Mặt ngoài thì ra vẻ thanh cao, đằng sau lưng lại chửi mắng người khác, rõ ràng cảm thấy đối phương vô cùng ngu ngốc mà mình phải giả vờ như không biết, đây là sự lễ phép mà cô dạy sao?"

Khóe miệng Tần Thời cười nhếch, "Trên đời này ai cũng có quyền lựa chọn cách sống và quyền lợi cho riêng mình, tôi vốn thẳng thắn, lời nói ra tuy không dễ nghe nhưng đều là sự thực cả. Các người có thể không tán đồng, nhưng cũng đừng lấy suy nghĩ của mình ra để ép buộc tôi chứ. Giống như cô đang ra vẻ: miệng thì phun đầy mấy lời triết lý đạo đức, nhưng chỉ cần người khác không làm theo ý mình, liền dùng cái thứ đạo đức đó đi phê phán người khác. Công bằng ở đâu? Cái tên gọi quy củ đạo đức là do ai đặt ra hả? Nói cho cùng, vẫn chỉ là một kẻ ích kỷ hẹp hòi mà thôi."

Mấy từ "Ra vẻ thanh cao", "Ích kỷ hẹp hòi", cũng là lần đầu tiên Tống Tịnh Vãn nghe thấy người ta nhận xét về mình thế này.

Cô im ắng một hồi, sau đó nhẹ nhàng đáp: "Cậu nói mỗi người đều tự lựa chọn cách mình sống và quyền lợi là đúng. Thế nhưng nếu cậu có, người khác cũng sẽ có, chúng ta đều tự cho rằng sự lựa chọn của mình là chính xác, giống như việc chỉ trích người khác là sai. Bởi vì chúng ta đều đứng trên lập trường của mình để giải quyết vấn đề, cậu xem có đúng không?"

Tần Thời nhìn cô không nói lời nào.

Tống Tịnh Vãn hơi ngừng lại rồi mới tiếp tục, "Tôi thấy chúng ta cũng không thể tuỳ tiện phán xét một vấn đề nào cả. Trên thực tế, vào ngày đầu tiên tôi tới đây, mọi người đều bảo các cậu không dễ ở chung. Mặc dù tôi đã nghe họ nói nhưng cũng không dám tin tưởng ngay, cho nên mỗi ngày tôi đều tỉ mỉ quan sát một chút. Cuối cùng tôi nhận ra, bọn họ nói như vậy có chút đúng đấy chứ."

"Ha." Tần Thời cười khinh một tiếng, "Không dễ ở chung? Cô Tống này, cô có thể nói thẳng chúng tôi tự cao tự đại, ngạo mạn vô phép tắc, không cần sợ làm tổn thương chúng tôi. Chúng tôi cũng chẳng quan tâm đến suy nghĩ, cảm nhận của người khác đâu. Vậy nên ấy, làm người thì đừng dối trá như thế."

"Được thôi, tôi nhắc lại vấn đề này nhé, các cậu là những người thích tùy tiện phán xét người khác." Tống Tịnh Vãn bất đắc dĩ hít sâu một tiếng, "Và các cậu không dễ ở chung."

Cô chậm rãi nói tiếp, "Hôm qua có cô gái tới lấy tài liệu, cô ấy chỉ hỏi một vấn đề, vậy mà cậu liền bảo người ta ngu ngốc hơn cậu."

"Chuyện này chẳng lẽ không phải sự thật sao? Vấn đề đơn giản như vậy cũng hỏi, chứng tỏ cô ta không thông minh chút nào."

"Ở phương diện này cô ấy có thể không bằng cậu, nhưng tôi nghĩ chắc chắn có phương diện khác cậu không thể giỏi bằng cô ấy. Cho dù trong công việc cô ấy làm chưa tốt nhưng không có nghĩa là đáng để cậu coi thường. Tôi thấy nguyên nhân các cậu không có được sự hòa thuận khi giao tiếp với mọi người là do các cậu không biết tôn trọng người khác."

Tống Tịnh Vãn không chờ Tần Thời trả lời, "Cậu bảo ra vẻ tử tế là dối trá, nhưng có khi người ta không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của cậu nên mới không nói đấy."

Đôi mắt Lâm Sân càng trở nên thâm thúy, khóe miệng bất giác cong lên một đường. Sự việc phát sinh đến tận bây giờ, là chuyện nằm ngoài dự liệu của anh.

Cô tiếp tục dùng giọng điệu nhu hòa nói tiếp, "Nếu như người ta có lòng tốt nên không chọn nói thật, cậu cũng coi đó là giả dối sao? Tôi thì không cảm thấy như vậy. Có lẽ cậu thích theo đuổi sự thật, nhưng lại đi lấy sự thật đó để đâm vào lòng tự trọng của tất cả mọi người, không màng tới người khác, vậy thì chỉ có mỗi cậu là 'kẻ thật lòng' hả?"

"Cái ý nghĩ về 'sự thật' của cô là gì cơ? Đúng là dối trá tìm cớ." Tần Thời không hề tỏ ra lo sợ, "Cô Tống nói nhiều như vậy, cũng là do cô đứng ở góc độ của mình mà nói. Tôi vẫn nghĩ chúng ta sẽ chẳng bao giờ tìm được quan điểm chung đâu, cho nên cô đừng nói lý nữa."

Tần Thời thấy cô đang im lặng liền lộ ra nụ cười đắc ý, quay người về phía Lâm Sân: "Lão đại, anh muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, tôi vẫn giữ vững quan điểm của mình, mỗi câu tôi thốt ra đều là sự thật, trừ khi có thể chứng minh điều tôi nói là sai, nếu không có giảng đạo lý với tôi cũng đều vô dụng."

Lâm Sân không buồn bực chút nào, chỉ mỉm cười lạnh nhạt, phủi phủi mấy hạt bụi rơi trên áo rồi đứng lên, "Cậu vẫn đang không hiểu vì sao tôi bắt các cậu học khóa học này à?"

"Thôi được, nếu cậu thích nói chuyện 'sự thật', vậy thì chúng ta dùng 'sự thật' để nói nhé." Anh nhanh chân bước lên phía trước, đi đến bên cạnh Tống Tịnh Vãn liền dừng lại. Cô cảm thấy giống như một bóng ma vừa ùa tới, trong phút chốc sự xa lạ không thể ngăn cản ấy đang bao phủ lấy cô.

"Mở cửa ra giúp tôi." Đột nhiên anh cúi người thấp giọng, rút ngắn khoảng cách, khiến cô hơi sửng sốt. Sau khi bình tĩnh lại cô mới gật đầu rồi đưa tay kéo cửa.

"Ha ha... Chúng tôi chỉ thuận tiện đi ngang qua... thuận tiện thôi..." Ngoài cửa đám người ưa náo nhiệt vẫn chưa kịp trốn đi, đành phải giả bộ ngại ngùng cười nói.

Tống Tịnh Vãn mỉm cười khách sáo với họ.

"Biết tại sao trước kia tôi không thèm để ý tới các cậu không?" Tống Tịnh Vãn đứng cạnh cánh cửa, ngẩng đầu nhìn Lâm Sân đột nhiên đang nói.

Góc mặt hoàn mĩ không thể bắt bẻ, kết hợp với khí chất trên người anh càng thêm nổi bật, "Trước kia tôi thấy các cậu tự cao tự đại nhưng vẫn còn có chút tài năng. Còn Tần Thời, cậu thích nói thật nhỉ? Vậy tôi sẽ nói. Việc cậu xúc phạm, chễ giễu đàn anh Cảnh Đông Ngô là việc mà lính mới cũng sẽ không dám phạm phải. Tôi không biết ai đã nói với cậu, cái ngày Cảnh Đông Ngô cho ra mắt sản phẩm là sản phẩm do chính tay anh ấy làm. Nhưng thực tế, đàn anh Ngô mới trở về từ Mỹ tối hôm trước, anh ấy tới chỉ để đứng tên, thay mặt mà thôi. Cậu không nhận ra được tình huống khiến anh ấy khó xử trước mặt nhiều người như thế nào, vậy mà sự thật người ta không muốn giải thích là không thèm chấp nhặt với một thằng oắt con như cậu."

Giọng Lâm Sân dù không lớn nhưng bầu không khí lập tức lặng ngắt như tờ: "Tần Thời, cậu đang cảm thấy đàn anh Ngô giả dối sao?"

Cậu thanh niên không phục: "Nếu anh ta chính miệng giải thích, tôi sẽ xin lỗi."

"Tôi đang hỏi cậu, cậu thấy anh ấy giả dối sao?" Giọng Lâm Sân càng thêm nghiêm túc.

Tần Thời mím chặt môi không nói lời nào.

"Các cậu tự thấy bản thân rất giỏi, tự thấy không gì mình không làm được. Tuổi trẻ có thể ngông cuồng nhưng phải là người có năng lực mới có thể ngông cuồng. Tôi nói cho các cậu biết, dù ở ngay trong công ty này, các cậu cũng chưa phải là người tài năng nhất, xét về kỹ thuật bọn họ không bằng các cậu, vậy phương diện khác thì sao? Cô giáo Tống nói rất đúng, có lẽ do mọi người đã quá khoan dung với các cậu. Các cậu không phải thích nghe nói thật à, được thôi, tôi sẽ để cả nhóm các cậu nghe những lời thật lòng."

Ánh mắt anh chuyển hướng về phía "quần chúng ăn dưa", "Tôi muốn cho mọi người một cơ hội nói thật."

Tống Tịnh Vãn thấy tất cả mọi người đều đang nhìn nhau mà không dám nói chuyện, cô đứng ở chính giữa, sự nghiêm khắc của Lâm Sân không cẩn thận lướt đến cô. Vì không muốn ngăn anh "hô gió gọi bão", cô lẳng lặng xê dịch bước chân đến chỗ không đáng chú ý...

Sau bầu không khí gượng gạo, trong đám người xuất hiện "dũng sĩ" thứ nhất.

"Có một câu tôi đã nhẫn nhịn rất lâu rồi, Vương Lai này, phong cách quần áo của anh rất giống bố tôi..."

"Lê Tố, thật ra mặt cậu rất giống em bé, mỗi lần tức giận đều không dọa người chút nào, ngược lại có chút tấu hài..."

"Tần Thời, mặc dù cậu đẹp trai đấy nhưng nếu không chịu thay đổi tính cách, về sau sẽ chẳng tìm được bạn gái đâu..."

Tiểu Trịnh cầm sổ bút ghi lại khoảnh khắc đáng giá của ngày hôm nay, đợi đến khi công ty lớn mạnh về sau, đây là lịch sử không thể không nhắc tới với lứa nhân viên sau này.Sau khi tan sở, mọi người trong công ty chậm rãi rời đi.

Hàng ngày Tống Tịnh Vãn chờ Tống Hoài Quân đưa cô về nhà, hôm nay Tống Hoài Quân lại có việc ra ngoài, cô vốn định tự mình về, nhưng không biết Tống Hoài Quân từ đâu nghe được chuyện công ty đã xảy ra hôm nay, vui vẻ đòi Lâm Sân khao ăn.

Lúc đầu Lâm Sân cũng đã dự tính như vậy, kết thúc việc phải mời Cô giáo Tiểu Tống ăn cơm cảm ơn. Cho nên sau khi tan sở bèn gọi người lên xe mình, "Chú cháu đang chờ bên nhà hàng rồi."

Tống Tịnh Vãn chỉ có thể ngoan ngoãn lên xe.

Trong xe rộng rãi dễ chịu, nhưng hai người không có lời nào để nói.

Lâm Sân thấy cô ngồi yên vị, đang chằm chằm quan sát phía trước, nhẹ giọng hỏi: "Vừa nãy không dọa sợ cháu chứ?"

"Không ạ." Cô lắc đầu, mặc dù lúc anh giáo huấn người ta rất nghiêm khắc, nhưng cô không cảm thấy chút sợ hãi, "Chú Lâm, cháu thấy chú là người tốt."

Lâm Sân cũng bị câu nói này khiến cho bản thân cười cũng không xong.

Cô chưa tiến vào xã hội nhưng tự biết bây giờ phần lớn công ty chỉ coi trọng lợi ích, dạng người phí hết tâm tư để dạy bảo nhân viên giống Lâm Sân hẳn là rất ít.

Lâm Sân không biết đáp lại thế nào, hai người lại im ắng suốt dọc đường đến nhà hàng.

Không ngờ tới Tống Hoài Quân còn gọi thêm bạn bè khác, khi Lâm Sân dẫn Tống Tịnh Vãn vào, mọi người đều tỏ ra bất ngờ: "Con mẹ nó, cây gỗ Lâm Sân nở hoa rồi? Từ lúc nào đã có bạn gái xinh đẹp như vậy, còn không mau giới thiệu đi chứ!"

Tống Hoài Quân bội phục con mắt của đám người này: "Mắt mũi các cậu kiểu gì đấy, hai người này đứng chung một chỗ mà trông giống yêu nhau sao? Mau biến đi, đây là cháu gái tôi, đừng có gán ghép lung tung."

Mọi người còn kinh ngạc hơn: "Mẹ kiếp chứ Tống Hoài Quân, cháu gái cậu lớn thế này rồi á?"

Lâm Sân đối mặt với mấy lời tục tĩu cũng không bất ngờ, vì tránh làm cô gái nhỏ kinh sợ, anh đưa cô đến một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, Tống Tịnh Vãn cứ như vậy ngồi bên cạnh anh.

Đám người này có cả nam cả nữ vô cùng ồn ào, náo nhiệt, Tống Hoài Quân bị một người đẹp mặc váy đỏ quấn lấy, cũng có chút ý tứ với cô nên không thèm quan tâm đến Tống Tịnh Vãn.

Tống Tịnh Vãn đối mặt với tình huống lạ lẫm này thì không thoải mái lắm, Lâm Sân cũng không thể buông tay mặc kệ, chỉ đành để ý chút một, khi thì gắp thức ăn cho cô, khi thì hỏi thăm xem cô cần gì, cứ như vậy suốt cả bữa cơm.

Tống Tịnh Vãn lúc ăn không có thói quen nói chuyện, đối mặt với câu hỏi của Lâm Sân, phần lớn đều chỉ gật đầu hoặc lắc đầu.

Ăn được nửa thời gian, không hiểu sao Lâm Sân sinh ra một loại cảm giác khác thường, nhìn cô gái nhỏ ngoan ngoãn cúi đầu, anh tự hỏi một vấn đề.

Cuối cùng đây là cháu gái ai?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net