Prologue

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


~*~


Cạch

Sau một ngày vất vả, Max trở về ngôi nhà của mình đầy mệt mỏi. Anh cởi toàn bộ trang phục, để khẩu súng lên bàn rồi bước vào phòng tắm. Dòng nước mát chảy khắp người như xua đi mọi mệt nhọc, anh ngâm mình trong đó thật lâu.

Một lúc sau Max quấn khăn tắm bước ra, đến bên quầy bar pha cho mình một ly café. Bất chợt giọng nói quen thuộc của cô vang lên bên tai anh.

"Café không tốt cho sức khỏe đâu, anh uống vừa thôi."

Bàn tay Max khựng lại, anh trầm ngâm trong giây lát. Cứ khi nào về đến căn nhà này là anh lại thấy bóng dáng cô như xuất hiện khắp mọi nơi. Anh mang ly café ra ngoài ban công, đêm nay trời không có sao, chỉ là một màu đen u uất. Những cơn gió khẽ lướt qua khiến một vài sợi tóc rủ xuống mắt anh, Max nhắm mắt và khẽ thở dài. Anh cứ như thế mất vài phút, cho đến khi tiếng mở cửa một lần nữa vang lên vẫn không hề mở mắt ra. Tiếng bước chân ngày càng gần anh hơn, rồi bất thình lình cánh tay nhỏ nhắn vòng qua ôm lấy thân hình của anh. Max vẫn ở trong tình trạng cũ nhưng có thể nhận thấy là ở phía sau, cô đang cười một cách đầy thích thú.

"Khuya rồi sao em còn đến?" Anh trầm giọng lên tiếng, cô vẫn ôm anh thật chặt, giọng nói có phần nũng nịu.

"Người ta nhớ anh mà, chả nhẽ anh không thích em đến?" Cô bất chợt buông hai tay ra, giận dỗi quay người bỏ vào nhà. Nhưng chưa được mấy bước thì đã bị cánh tay anh túm lấy.

"Anh không có ý đó, anh chỉ lo em đi lại vất vả." Anh kéo cô vào lòng mình, siết chặt vòng tay như không muốn cô rời đi. Cô ban đầu thấy có chút kì lạ nhưng rồi vẫn mỉm cười thật hạnh phúc.

"Hm... Em đã nói rất nhiều là café không tốt cho sức khỏe, sao anh..."

"Đây là lần cuối cùng."

"Anh hứa đấy nhé!"

"Ừ!"

Dứt lời anh liền cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn nồng cháy. Cô nhiệt tình đáp lại, vòng tay qua cổ anh như để nụ hôn được sâu thêm. Cả hai say mê đắm chìm trong bầu không khí lãng mạn, môi lưỡi dây dưa cho đến khi không còn ô-xi. Anh buông cô ra, hơi cười khi thấy cô thở dốc rồi chẳng để cô nghỉ ngơi mà lại tiếp tục kéo cô vào một nụ hôn khác. Anh mạnh mẽ, cuồng nhiệt như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Cạch

Cánh cửa ngăn cách ban công với phòng khách được đóng lại, hai người chính thức bước vào thế giới của riêng mình, bỏ mặc mọi lo toan, bộn bề ngoài kia. Đêm nay sẽ là một đêm vô cùng đáng nhớ với cô. Còn với anh, đây cũng là lúc anh thực sự từ bỏ quá khứ của chính mình...

...Từ bây giờ trở đi

Em chính là người phụ nữ của anh...


~*~

...

..

.



Trụ sở S.I.T.

"Chúng tôi về trước nhé, Jen!"

"Ok, mai gặp lại." Vương Du vui vẻ chào tạm biệt bạn đồng nghiệp, cô sắp xếp lại đồ đạc của mình rồi rảo bước vào căn phòng đối diện. Ở trong đó, vẫn còn một người đang mải mê làm việc mà chả hề quan tâm đến giờ giấc.

Cộc... Cộc...

"Mời vào!"

"Anh có biết bây giờ là mấy giờ rồi không vậy, Trịnh Thế Minh?" Vương Du nói giọng không vui, cô đến trước bàn làm việc nhăn mũi, tay khoanh trước ngực đầy khó chịu. Trịnh Thế Minh ngẩng lên nhìn cô, ánh mắt nghiêm khắc.

"Thái độ của em đối với sếp của mình là như vậy đó sao, có tin anh..."

"Anh làm gì?"

"Phê xấu vào hồ sơ của em."

Vương Du lườm Trịnh Thế Minh một cái sắc lẻm. "... Anh dám ư? Nếu vậy thì từ hôm nay anh sẽ ngủ ngoài sofa!"

Dứt lời cô liền quay gót bước đi, chẳng buồn ngó ngàng đến vị sếp đáng kính đang mặt ngơ ra như tượng kia nữa. Sau vài giây định thần, Trịnh Thế Minh vội vàng lấy áo khoác, tắt đèn rồi nhanh chóng đuổi theo. Đùa chút xíu mà gây tai họa lớn, đúng là anh rảnh quá mà.

Bíp... Bíp...: Xác nhận thành công.

"Du Du, chờ anh đã!"

Bíp... Bíp...: Xác nhận thành công.

Trịnh Thế Minh đuổi kịp Vương Du khi cô đang phải đứng chờ thang máy. Anh nắm lấy bàn tay cô, dù cô có cố rút ra thế nào cũng vẫn giữ thật chặt. Chẳng còn cách nào khác, cô đành để mặc anh. Sau khi cả hai vào thang máy, Trịnh Thế Minh bất ngờ ép Vương Du sát vào tường, cô trợn tròn mắt nhìn anh. Anh vẫn không nói gì, chỉ lấy hành động là mục tiêu trên hết, từ từ đưa mặt lại gần cô hơn. Trong cơn hoảng loạn Vương Du cố gắng xoay trở nhưng mọi động tác đều không qua được tay chân người đàn ông kia. Thế là tiêu rồi, trong thang máy có camera.

"Trịnh Thế Minh, em xin lỗi!"

Cô nói nhanh và hơi lớn, ngay lập tức điều này có tác dụng. Anh dừng lại, nhìn cô chăm chú như muốn khẳng định điều cô vừa nói.

"Chẳng phải em vừa nói anh sẽ phải ngủ ngoài sofa sao?"

"Đấy... là em nói đùa thôi, không có chuyện đó đâu."

"Em chắc chứ?"

"Tất nhiên." Trong tình thế bị ép chặt, cô không còn cách nào khác là phải nhượng bộ. Trịnh Thế Minh nhìn cô bật cười, lúc này anh mới buông cô ra nhưng cánh tay ở phía sau vẫn ôm siết lấy eo cô.

"Để coi lát nữa về nhà anh sẽ xử lý em ra sao?!"

Vương Du rùng mình bởi câu nói của người yêu nhưng anh lại tỏ ra vô cùng thản nhiên, ung dung kéo tay cô bước vào tầng hầm để xe. Cô im lặng không nói gì nữa nhưng tâm trạng lại có chút lo sợ. Đêm nay có lẽ cô sẽ không được yên với anh rồi.

"Nào, chúng ta về nhà thôi, bà xã thân yêu!"

...Anh thực sự mong muốn

Hai ta sẽ mãi hạnh phúc như thế này...


~*~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net