Chương 123 - Cậu ấy tát tôi. Gương nói.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cảm giác câu tiếp theo là giơ tay lên đó." Đoàn Phi Phàm ngồi xuống.

Giang Khoát đứng trước mặt, nắm lấy sau đầu Đoàn Phi Phàm kéo tới trước một chút, cho Đoàn Phi Phàm dựa vào người mình, sau đó bật máy sấy cho thổi lung tung loạn xạ trên đầu Đoàn Phi Phàm.

"Dễ chịu chứ?" Giang Khoát hỏi.

"Ừ." Đoàn Phi Phàm nhắm mắt lại, vòng tay ôm lấy eo Giang Khoát.

"Không biết sấy xong thành ra kiểu gì nữa," Giang Khoát nói, "Tôi kệ đấy."

"Không sao, sấy khô là được," Đoàn Phi Phàm nói, "Có sấy thành tổ quạ thì ngủ một giấc cũng hết."

"Tôi phát hiện ra cậu khá là xem thường tôi đấy nhá." Giang Khoát nói.

Đoàn Phi Phàm bật cười, mắt vẫn nhắm nghiền: "Ừ hứ, nhưng tôi lại thích cậu như thế này."

"M." Giang Khoát nói.

Điện thoại trong phòng khách đổ chuông, Giang Khoát tắt máy sấy, lắng tai nghe thử: "Là của cậu hả?"

"Điện thoại của tôi vẫn để trong túi xách," Đoàn Phi Phàm nói, "Là của cậu đó."

"Vậy không sao," Giang Khoát lại sấy tóc tiếp, "Điện thoại của tôi chẳng có việc gì quan trọng."

"Cũng có chứ, Dương Khoa tìm cậu thì sao?" Đoàn Phi Phàm nói.

"Tìm không được tôi thì sẽ tìm cậu," Giang Khoát nói, "Điện thoại của cậu mãi chẳng kêu gì cả, nghĩa là chẳng có việc gì quan trọng."

"Được thôi." Đoàn Phi Phàm ôm ghì lấy eo Giang Khoát.

"Lát nữa cậu sấy tóc cho tôi, nhớ đừng có sấy ngược, phải sấy xuôi," Giang Khoát nói, "Tóc tôi cứng lắm, sấy ngược là sáng mai dậy, nó vẫn dựng đứng lên đấy."

Đoàn Phi Phàm không nói gì, cứ cười mãi không thôi.

"Gì vậy?" Giang Khoát gõ máy sấy lên đầu Đoàn Phi Phàm một cái, "Có gì buồn cười chứ?"

"Không phải," Đoàn Phi Phàm xoa xoa lưng Giang Khoát, "Chỉ là cảm thấy thật đáng yêu."

"Thanh niên lớn đùng thế này rồi, đừng có suốt ngày nói tôi đáng yêu nữa." Giang Khoát nói.

"Được thôi." Đoàn Phi Phàm cười, "Chẳng đáng yêu tẹo nào."

[HẾT CHƯƠNG 123]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net