Chương 30: Phong phi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Hoàng Thượng đang nói đùa sao?” Nàng ấp úng nói, thiếu hẳn sự lanh lợi mọi khi.

“Nàng có muốn thế không?” Hách Liên Bá Thiên chỉ hỏi.

Lại một câu hỏi khiến Khinh Tuyết không biết phải trả lời thế nào mới phải.

Nàng muốn.

Nhưng dường như lúc này chưa phải thời cơ thích hợp.

Nhưng nếu lúc này nàng nói không cần, bỏ qua cơ hội này, chỉ sợ sau này muốn hắn nhắc lại chuyện này một lần nữa sẽ vô cùng khó khăn.

“Khinh Tuyết chỉ là một cống nữ, không có thân phận, không có chỗ dựa, hơn nữa hai nước vẫn chưa hòa bình, vẫn còn tồn tại rất nhiều khúc mắc, Hoàng Thượng phong Khinh Tuyết vi phi, hình như…” Nàng không nói tiếp, nhưng Hách Liên Bá Thiên có thể hiểu được.

“Phi tử của trẫm, không cần cái gọi là thân phận chỗ dựa, chỉ cần nàng một lòng với trẫm là được.” Hắn lại nói, đôi mắt sâu như đầm băng nhìn Khinh Tuyết chăm chú.

Như muốn tiến vào đáy lòng nàng.

Thứ hắn muốn, là câu trả lời thật tâm của nàng.

Khinh Tuyết nhẹ nhàng cắn răng, rồi sau đó nói: “Đối với Hoàng Thượng, Khinh Tuyết đương nhiên không hai lòng, chuyện đấy, có lẽ lúc này Hoàng Thượng vẫn chưa thể xác minh, nhưng sẽ đến một ngày, Hoàng Thượng minh bạch điều đó.”

“Nếu vậy thì tốt rồi!” Hách Liên Bá Thiên nói, rồi sau đó ôm chặt lấy nàng.

Hắn cũng không biết, tại sao lại đột nhiên muốn phong nàng vi phi.

Hắn vẫn không thích làm chuyện quan tâm đến nữ nhân, thế nên, trừ bỏ Hoa Phi và Linh Phi, các nữ tử khác ở hậu cung đều chỉ có danh phận thị nữ, vì ngại phẩm cấp khác nhau, sẽ dẫn đến chuyện tranh đoạt.

Hắn cực kỳ chán ghét cảnh tượng đó.

Nhưng hắn thật lòng muốn lập nàng vi phi.

Phải chăng là hắn thật sự thích nàng?

Hay là do hắn sợ nàng không quyền không thế, trong hậu cung lại không có địa vị, sẽ bị nhị phi áp chế, thế nên mới muốn gia phong phẩm cấp cho nàng?

Chính bản thân hắn cũng không rõ, nhưng hắn cảm thấy điều này rất cần thiết.

Có lẽ, hắn đã sớm biết đáp án, nhưng lại không muốn vạch trần.

“Đa tạ Hoàng Thượng.” Khinh Tuyết yêu kiều đáp.

… … …

Đầu giờ chiều, dưới ánh mặt trời ấm áp, Hách Liên Bá Thiên dùng xong ngọ thiện liền trở về ngự thư phòng xử lý triều chính.

Hắn chưa bao giờ chậm trễ chính sự dù với bất kỳ lý do gì.

Thế nên, hắn mới có thể được bách quan kính ngưỡng dân chúng kính yêu.

Khi nàng còn ở Tề Dương Quốc, nghe được không ít chuyện về hắn, có điều tất cả đều là chuyện không hay, đồn rằng hắn trọng dục mà vô cùng thô bạo. Nhưng đến đây rồi nàng mới phát hiện.

Thì ra lời đồn quả thật không thể tin.

Nhưng nàng hoàn toàn không thể nghĩ ra, hắn có thể nói ra câu phong phi.

Mới nói buổi sáng, đến giữa buổi chiều, toàn bộ hậu cung Nhật Liệt Quốc đã biết.

Nhìn Chu Uyển Bích thướt tha đi tới, Khinh Tuyết cười: “Tỷ tỷ đến đây?”

“Uh, cố ý đến chúc mừng Khinh Tuyết muội muội.” Chu Uyển Bích cười nói.

“Chúc mừng? Là chuyện vui gì vậy?” Lúc này Khinh Tuyết vẫn chưa biết cô ta đã biết chuyện Hách Liên Bá Thiên muốn phong nàng vi phi, tuy Hách Liên Bá Thiên nói vậy, nhưng chưa chính thức hạ chỉ.

“Muội muội còn giấu, ai nấy trong hậu cung đều đã biết, ít ngày nữa muội muội sẽ được phong phi, không phải là chuyện rất may mắn sao!” Chu Uyển Bích cười nói, ánh mắt dịu dàng ẩn chứa ý tứ sâu xa.

“Thì ra là việc này! Tin tức của tỷ tỷ thật nhanh nhạy, Hoàng thượng mới nói lúc sáng mà giờ đã đến tai tỷ tỷ rồi! Chẳng qua chỉ là Hoàng Thượng nhất thời nói đùa, chưa chính thức hạ chỉ, không coi là việc vui.” Trong lòng Khinh Tuyết thầm thấy lạnh lẽo từ từ, nhưng khuôn mặt vẫn bảo trì sự bình thản.

Nàng biết, ở trước mặt người khác, tối kỵ nhất là thể hiện cảm xúc bản thân lên mặt.

“Quân vô hí ngôn, nếu Hoàng Thượng đã nói ra lời, tất là sẽ thực hiện, chỉ sợ không đến ngày mai, sẽ có thánh chỉ ban xuống.” Chu Uyển Bích nói.

“Vẫn phải chờ thánh chỉ ban xuống mới nói tiếp được.” Khinh Tuyết cười nói, nàng cũng không cho rằng, Chu Uyển Bích tới đơn giản chỉ là muốn chúc mừng nàng.

“Chẳng qua…” Chu Uyển Bích nghĩ nghĩ lại nói, làm ra vẻ muốn nói lại thôi.

“Chẳng qua cái gì?” Khinh Tuyết thầm cười trong lòng, đây mới là mục đích thật sự của cô ta đi?

Chu Uyển Bích nhìn trái nhìn phải một vòng, như thể những lời sắp nói ra không thể để ai khác nghe thấy.

Khinh Tuyết sáng tỏ, vì thế đi về phía vườn hải đường.

Chu Uyển Bích đi bên cạnh.

Đến giữa vườn, xác định không ai có khả năng nghe lén, mới thấy Chu Uyển Bích cười nói: “Tuy là ngươi được phong phi, là một trong ba quí phi ở hậu cung, cũng coi như cao quí vào bậc nhất ở hậu cung, nhưng ngươi đã từng nghĩ chưa, ở Nhật Liệt Quốc, gia tộc của Hoa Phi và Linh Phi đều có thế lực vững chắc, chỉ có ngươi là một thân một mình, chỉ một danh phận, vẫn chưa đủ để bảo đảm an toàn cho ngươi.”

“Đương nhiên là ta biết điều đó, nhưng ta không thể làm gì khác, thân là cống nữ, có thể nhận được thánh sủng đã là vinh hạnh rồi, chỉ hy vọng hai nàng sẽ không làm khó ta.” Khinh Tuyết nhẹ nhàng mà nói.

“Hai người đó sao có thể không làm khó ngươi chứ, hiện giờ ngươi độc chiếm thánh sủng, chỉ sợ cả hai đã sớm ôm hận trong lòng, nay ngươi lại lấy thân phận cống nữ được tấn phong lên làm quí phi ngang hàng bọn họ, chỉ sợ trong lòng bọn họ hận càng thêm hận !” Chu Uyển Bích nói.

“Nhưng ta cũng không còn cách nào khác.” Khinh Tuyết đáp, trong lòng đã hiểu rõ mục đích Chu Uyển Bích đến đây hôm nay.

Theo như nàng thấy, cô ta muốn nàng đứng cùng một phe, làm vậy, nàng sẽ nhận được một chỗ dựa chống lưng.

“Ngươi có thể, Khinh Tuyết!” Chu Uyển Bích đột nhiên không gọi nàng là muội muội, chỉ vô cùng thân thiết kêu nàng một tiếng ‘Khinh Tuyết’, ánh mắt còn gửi gắm tình cảm như thể vô cùng thân thiết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net