Chương 70: Khó hạ quyết tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lần “quây quần”, cuối cùng cũng kết thúc sau những lời cáo từ lặng lẽ.

Đi ra khỏi Hoa Ngọc Cung, Khinh Tuyết cảm thấy lòng trở nên nặng nề.

Nàng nhìn ra được, Hoa Phi đã bắt đầu muốn động đến nàng.

Nàng vốn vẫn tưởng, chỉ cần Hoa Phi không ra tay trước, thì cả 2 đều tự sống yên ổn, nhưng theo những gì nàng thấy hôm nay, khả năng đó không được cao cho lắm.

Nếu đã muốn hành động, tất là phải đi trước đón đầu.

Có lẽ đã đến lúc.

Đúng lúc này, con người luôn trầm mặc là Chu Uyển Bích đột nhiên đi đến bên Khinh Tuyết, nở nụ cười trầm tĩnh.

Khi đã đến cạnh nàng, cô ta cười nói: “Tuyết Phi nương nương, thần thiếp có chuyện muốn nói riêng với người mấy câu, có thể được chứ?”

Khinh Tuyết nhìn cô ta một cái, gật đầu: “Có thể.”

Kỳ thật thì nàng không muốn dính dáng với Chu Uyển Bích, cô ta là gian tế của Tề Dương Quốc, gần gũi với cô ta quá tất sẽ bị phiền toái, hơn nữa nàng cũng nhìn ra, Chu Uyển Bích vẫn cật lực kéo nàng về cùng một phe.

Nhưng cô ta đâu có biết, tuy nàng và cô ta cùng là người một nước, nhưng mục đích của nàng, vừa vặn lại trái ngược với mục đích của cô ta?

Hai người đi đến một chỗ vắng, đến khi chắc chắn là không ai nghe thấy, Chu Uyển Bích mới nói: “Khinh Tuyết, với sự thông minh của ngươi, hẳn là đã nhìn ra, Hoa Phi bắt đầu muốn đối phó ngươi. Nữ nhân này, sẽ không dễ đối phó như Linh Phi, chắc ngươi cũng đã nhìn ra cô ta khôn khéo hơn, hơn nữa cô ta còn có chỗ dựa vững chắc, ngươi không có khả năng lần nào cũng gặp may thoát nạn.”

“Thì tính sao?” Trong lòng Khinh Tuyết có chút giật mình, nhưng mặt vẫn bình tĩnh không tỏ thái độ gì.

“Nếu ngươi liên hợp với ta, với địa vị và sủng ái ngươi đang có, lại được nước nhà tương trợ, ngươi vừa có thể bảo trì địa vị, lại vừa có thể bảo toàn tính mạng.” Chu Uyển Bích nói.

Khinh Tuyết chỉ nhìn cô ta, một lúc lâu sau mới nói: “Ta sẽ suy nghĩ chuyện này.”

Nàng cũng không định cự tuyệt cô ta quá rõ ràng, nhưng nàng sẽ không hợp tác cùng cô ta.

“Nếu không còn chuyện gì nữa, ta hồi cung trước.” Khinh Tuyết nói, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng cảm xúc đang rất mãnh liệt.

Hoa Phi sẽ đối phó với nàng.

Vậy thì nàng cần bắt đầu suy nghĩ đối sách.

“Vậy ngươi suy nghĩ cẩn thận đi! Tuy rằng ta biết giờ phút này muốn ngươi lựa chọn có chút khó khăn, nhưng dù ngươi đang được sủng ái, liệu có thể giữ được cả đời sao? Người không có chỗ dựa như ngươi, đến lúc đó sẽ rất khó sống.” Chu Uyển Bích lại bồi thêm một câu.

Khinh Tuyết chỉ nhìn cô ta, không nói gì thêm, xoay người rời đi.

Nàng không về Hải Đường Cung, mà đi đến Linh Liên Cung.

Nhưng nàng không biết, bản thân đang từng bước từng bước đưa chân vào một âm mưu rất tài tình của người khác.

Ngọc cô cô đi sau, mặt hiện chút biểu tình không muốn người khác biết, thoạt nhìn rất cổ quái, nhưng Khinh Tuyết đang mải trầm tư, không hề nhận ra.

Chỉ vội vàng đi về phía Linh Liên Cung.

Đi được nửa đường, nàng đột nhiên dừng lại.

Vẻ mặt buồn bực, mãnh liệt xoay người trở về.

Ngọc cô cô kinh ngạc: “Tuyết Phi nương nương, không phải ngài muốn đến chỗ Linh Phi nương nương sao? Tại sao lại không đi ?”

“Không cần, chúng ta trở về đi!” Khinh Tuyết nói, thần sắc có chút rối loạn.

Nàng biết, nếu đi, tức là nàng chính thức đặt chân vào vòng chiến của phi thiếp, trước đây đối phó với Linh Phi, là vì cô ta động thủ trước, nhưng dù sao Hoa Phi cũng chưa thương tổn đến nàng.

Người không phạm ta, ta cũng không phạm người.

Nếu nàng động thủ trước, chẳng phải là cùng một dạng với kẻ đã thương tổn mẫu thân sao?

Thở dài một hơi, vì báo thù, nàng có thể làm tất cả, nhưng không bao gồm chuyện thương thiên hại lí, mẫu thân trên trời có linh thiêng, nhất định sẽ không hy vọng nhìn thấy nàng thành như thế.

Ngọc cô cô đưa tay ngăn lại, cũng đưa mắt bảo các cung nữ lui lại phía sau, rồi sau đó mới đi đến bên Khinh Tuyết: “Nương nương nên hạ quyết tâm đi, nô tỳ biết nương nương là người tốt, không muốn làm khó người khác, nhưng trong chốn thâm cung này, người tốt vĩnh viễn là kẻ thiệt!”

“Ngọc cô cô, vấn đề này ta cần suy nghĩ kỹ càng đã, kỳ thật giờ phút này cũng chưa chắc là Hoa Phi nhất định sẽ thương tổn ta, có lẽ chỉ là chúng ta lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử thôi” Khinh Tuyết nói, nàng cảm thấy, chuyện này có chút không thích hợp, nhưng trái lại, lại không thể chỉ ra là không thích hợp ở chỗ nào.

Chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng hoang mang rối loạn.

“Nương nương nghĩ kĩ đi! Loại chuyện này, nô tỳ cũng chỉ có thể đưa vấn đề ra, quyết định thế nào vẫn phải là ở nương nương.” Ngọc cô cô nói, rồi thôi.

Nhưng cô ta càng không nói, Khinh Tuyết càng cảm thấy khó hạ quyết định.

Hít một hơi thật sâu, nàng biết, mặc kệ là khi nào, bản thân cũng không được rối loạn: “Chúng ta trở về đi, chuyện này còn cần bàn bạc kỹ hơn.”

Chuyện trọng đại thế này, không nên hoảng loạn quá mức.

“Đúng vậy, Tuyết Phi nương nương.” Ngọc cô cô nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net