Chương 77: Hận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Có kết quả chưa?” Ánh mắt Khinh Tuyết trở nên bi phẫn sắc bén, trực tiếp nhìn thẳng vào Hách Liên Bá Thiên, một khắc kia, ánh mắt nàng khiến người khác nhìn mà chua xót.

Hách Liên Bá Thiên khẽ gật đầu: “Đã tra được một ít, rất có khả năng là thị nữ Lưu Dung Dung gây nên. Nhưng trước mắt vẫn cần kiểm chứng lại, nàng yên tâm, nếu tra ra kẻ nào, trẫm nhất định sẽ chém đầu cả nhà kẻ đó, quyết không lưu tình!”

Đứa bé kia, không chỉ là con của Khinh Tuyết, còn là con của hắn.

Hắn sẽ không để cho bất cứ kẻ nào, uy hiếp đến người của hoàng gia.

“Lưu Dung Dung?” Khinh Tuyết nhướng mày, suy nghĩ nửa ngày, mới nhớ ra được một nữ tử mười phần tục mị, lúc nào cũng gây ấn tượng với người đối diện và Hoàng Thượng bằng bộ ngực nghẹt thở.

Là cô ta sao?

Tại sao nàng lại cảm thấy không có khả năng đó chứ?

Cô ta không những không biết ăn nói, còn không có đầu óc.

Mưu kế tài tình thế, cô ta làm sao nghĩ ra được chứ?

“Đúng là cô ta.” Hách Liên Bá Thiên đáp.

Khinh Tuyết suy nghĩ một chút, nói nhỏ: “Cô ta là dạng người thế nào, hẳn là Hoàng Thượng còn rõ ràng hơn thiếp, bằng vào đầu óc của cô ta, làm sao có thể nghĩ ra một âm mưu khéo léo đến thế? Huống hồ cô ta chỉ là một thị nữ, làm sao có thể to gan đến vậy?”

“Nàng cho rằng không phải cô ta?” Hách Liên Bá Thiên nhíu mày, hỏi.

“Thiếp không biết có phải hay không, thiếp chỉ cảm thấy rất khổ sở, hy vọng có thể tra ra manh mối, trả lại công đạo cho đứa con này.” Khinh Tuyết lắc lắc đầu, cúi mặt, vài giọt lệ nhẹ nhàng hạ xuống.

Nàng nhìn ra được, hắn không thích biểu hiện đó của nàng.

Đúng vậy, một thị nữ, không thể to gan lớn mật như thế, hậu cung tam phi, Linh Phi lúc này hẳn là không có gan nào mà làm chuyện đó? Kẻ duy nhất có thể, chính là Hoa Phi.

Hách Liên Bá Thiên nhìn nàng thương tâm, nhẹ nhàng vươn tay ôm nàng: “Nàng cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, điều dưỡng thân thể thật tốt mới là chuyện quan trọng, chuyện này, trẫm sẽ cho người điều tra rõ ràng, mặc kệ là người phương nào, thân phận cao đến đâu, trẫm đều sẽ không bỏ qua.”

Hắn hứa hẹn với nàng.

Chuyện này, nếu như tra ra là Hoa Phi chủ mưu, hắn cũng chắc chắn nghiêm trị, sẽ không dễ dãi như trước kia.

Hắn chỉ là không thích nàng suy đoán như thế, định tội một cách vô căn cứ. Không nên chèn ép những kẻ có tính uy hiếp đối với nàng.

“Đa tạ Hoàng Thượng.” Khinh Tuyết chậm rãi nói.

Nhãn thần hiện chút lãnh liệt.

Giờ phút này, rốt cục nàng cũng hạ quyết tâm.

Từ khi còn nhỏ nàng đã biết, bất cứ chuyện gì, đều chỉ có thể dựa vào chính bản thân, trông chờ vào người khác đều chẳng nhận được một kết cục thỏa đáng.

Nàng khẽ dùng tay vỗ vỗ lên bụng, thầm nhủ với lòng: “Con yêu, mẫu thân nhất định sẽ trả lại công đạo cho con, con yên tâm.”

“Thân thể nàng có cảm thấy không ổn chỗ nào không?” Hách Liên Bá Thiên ôn nhu hỏi.

Khinh Tuyết ngẩng đầu lên, cố gắng nặn ra một nụ cười với hắn: “Hoàn hảo, chỉ có ngực hơi đau.”

Giờ phút này, nàng chỉ muốn gào lớn một tiếng cho vơi nỗi đau trong lòng, nhưng lại cố tình chịu đựng, dù rất khó nhịn, dù là rất đau, nàng vẫn chẳng nề hà.

“Ừ, ngày đấy nàng bị gấu đập một chưởng, nứt xương lồng ngực, tuy Thái y đã chẩn trị và cam đoan là không thương vào tim phổi, bất quá vẫn phải điều dưỡng thật tốt một phen mới có thể hồi phục.” Hách Liên Bá Thiên nói.

“Dạ.” Khinh Tuyết nhẹ nhàng đáp, lẳng lặng nằm trên giường, lại cảm thấy, thế gian này thật hiu quạnh.

“Nàng đang nghĩ gì? Sợ hãi vì nhớ lại chuyện lúc đó sao?” Hách Liên Bá Thiên thấy bộ dạng Khinh Tuyết trở nên trầm tư, liền hỏi.

Khinh Tuyết cong môi, sắc mặt tái nhợt, nụ cười ảm đạm, khi đó, có lẽ có sợ hãi, nhưng cảm giác đó đã qua rồi, nàng đã từng gặp những chuyện còn khủng khiếp hơn chuyện kia.

Thế đã là gì chứ?

Nàng chỉ là đang bi phẫn thôi.

Nhưng nàng cũng không nguyện để hắn nhìn thấy cảm xúc chân thật của mình.

Có lẽ, hắn cũng không hy vọng phải nhìn thấy.

Thế nên nàng cũng lựa theo lời hắn mà đáp: “Đúng vậy, nhớ đến khoảnh khắc đó, thật sự rất đáng sợ.”

“Mặc dù trẫm không chứng kiến, nhưng mỗi khi trẫm nhớ tới cảnh nàng ngất trong vũng máu, liền cảm thấy sợ hãi, trẫm không thể tưởng tượng được, một cô gái chân yếu tay mềm như nàng, đã đối diện với con gấu đen kia như thế nào.” Hách Liên Bá Thiên nói, cảnh nàng ngất giữa vũng máu dường như lại hiện ra trước mắt hắn.

Hắn cảm nhận được nỗi sợ hãi của bản thân một cách rất rõ ràng.

“Thiếp cũng không biết tại sao lúc đó bản thân lại có nhiều dũng khí đến thế, có gan đối đầu với con gấu to lớn như vậy, có lẽ, vì cận kề cái chết, lại phát huy được sức mạnh tiềm ẩn.” Khinh Tuyết thản nhiên nói.

“Đều do trẫm không tốt, trẫm không bảo vệ nàng! Từ nay về sau, trẫm sẽ không để cho nàng phải đối mặt với nguy hiểm như vậy nữa!” Hách Liên Bá Thiên nắm tay nàng nói.

Khinh Tuyết chỉ cười chua xót: “Loại chuyện này, cũng không thể trách Hoàng Thượng, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, có một số việc, khó mà phòng bị, chỉ có thể trách kẻ đứng sau màn quá thâm độc.”

“Đừng nghĩ nhiều như vậy, trẫm đã lệnh cho Trường Phong đích thân chọn lấy tám thị vệ, sẽ luôn theo sát bên nàng, bảo vệ nàng an toàn.” Hách Liên Bá Thiên nói.

Khinh Tuyết cười, có chút tái nhợt: “Đa tạ Hoàng Thượng.”

“Nàng nghỉ ngơi thật tốt đi, trẫm sẽ ở bên nàng.” Hắn nói.

Khinh Tuyết nhìn hắn một cái, rồi sau đó nhắm hai mắt lại.

Giờ khắc này, nàng làm sao mà ngủ được chứ, chỉ cần nhắm mắt, là nhìn thấy máu me, còn có nữ nhân đáng giận kia.

Nỗi hận trong lòng nàng, như muốn đập vỡ lồng ngực mà trào ra…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net