Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quay lại Tiểu Thanh , sau khi gặp lại Bát Nhã La Đa Thập nay đã là Vô Không Đại Sư , nàng như tìm được mùa xuân , bao năm qua nàng như một cái xác không hồn bây giờ gặp lại người xưa trái tim nàng cũng sống lại, hiện tại Vô Không định cư ở một ngôi nhà bỏ hoang, đêm nào nàng cũng đến dọn dẹp cho y và làm vài món chay nhẹ còn người vẫn chứ im lặng ngồi dưới bàn đọc kinh sách cũng giống như trước đây, nàng vẫn thầm lặng nhìn người trước mặt đột nhiên người trước mặt để sách xuống nói :
- Nhị công chúa , nam nữ thụ thụ bất thân với lại thí chủ chứ đến chỗ bần tăng như vậy vẫn là không nên , thí chủ nên về Hồ cốc tiên vẫn là hay hơn

Tiểu Thanh đang dọn chăn liền đáp :
- Ta vẫn thích chàng gọi ta là Thủy Lam như trước đây hơn, chúng ta đã là phu thê già rồi còn ngại gì nữa phải không?!

Vô Không lại thở dài tiếp tục cầm sách không nhìn vào Tiểu Thanh , Tiểu Thanh lại mĩn cười nói tiếp
- Nếu chàng không còn quan tâm ta vậy tại sao vẫn giữ cây đàn năm xưa ta làm tặng chàng , Thập lang chàng có thể hoài tục được không, chúng ta bắt đầu lại từ đầu ?

Vô Không vẫn không trả lời chứ im lặng như vậy thì đột nhiên có tiếng bước chân , Tiểu Thanh nghe vậy liền biến thành hồ ly núp vô một chỗ kín . Bố Nạp Đề cùng Tô Hoài bước vào , Tô Hoài lấy khăn che miệng lại liền nói :
- Chỗ này bẩn như vậy mà đại ca cũng có thể ở được sao ?
Bố  Nạp Đề cười khẩy nói tiếp :
- Đại ca à , không phải đệ nhiều chuyện như mà huynh xem , 14 năm rồi huynh xem bộ dạng huynh bây giờ có khác gì người không, đệ thật không hiểu chỉ là một người con gái lai lịch bất minh , huynh từ bi mang về nhà cũng được đi , huynh đường đường là đại thiếu gia Bát Nhã lại , những  tiểu thư môn đăng hậu đối có ích cho Nhật Phong Bang chúng ta huynh lại.. Hazzz.. Mà lại đi cưới ả ta , ả ta chết rồi thì thôi nạp người khác, con gái tể tướng yêu thầm huynh bao lâu nay vẫn không bằng ả ta sao , đốt Nhật Phong Bang mà cha để lại bây giờ thì biến thành Vô Không Đại Sư , cơ nghiệp của Bát Nhã mấy đời nay đều tại huynh và người đàn bà kia hủy hết rồi, nếu cha mẹ còn sống chắc sẽ hối hận năm xưa vì sao lại để cơ nghiệp cho huynh mà không phải đệ , tất cả đều do họ nhìn lầm huynh rồi

Vô Không chỉ thở dài tụng kinh , Tô Hoài đột nhiên nghe tiếng động liền đi đến bình phong thì thấy người con gái áo tím liền nắm tay kéo nàng đi ra mĩa mai nói :
- Đại ca à , thật không ngờ đấy , đường đường là đại sư có tiếng thành Cổ Loa lại giấu nữ nhân làm bại hoại phật gia như vậy 

Tiểu Thanh ngước mặt lên nhìn Tô Hoài, Bố Nạp Đề lùi vài bước ấp úng " Thủy.... Thủy...." Tô Hoài quay đầu lại thì biến sắc bỏ tay ra té xuống đất la làng thất kinh :
- Thủy Lam , xin cô đừng làm hại ta , ta không cố ý muốn hạ độc giết hai mẹ con cô , Thủy Lam xin cô , đừng qua đây , đừng qua đây , Thủy Lam cô là ma đúng rồi cô là ma , đây là miếu cô không thể hại ta được

Tiểu Thanh lại gần kéo Tô Hoài đứng lên rồi bóp lấy cổ ả ta quét :
- Trả Cát nhi lại cho ta , trả Cát nhi lại đây , nếu không phải cô thì con trai ta không thể chết , trả Cát nhi lại cho ta ...

Vô Không giật mình kéo Tiểu Thanh ra quát :
- Các người đi ra ngoài hết đi , đi !!!

Bố Nạp Đề không ngờ Thủy Lam còn sống càng không ngờ phu nhân năm xưa lại hại chết hài tử của Thủy Lam , tuy rằng hắn đố kỵ đại ca như đối với Thủy Lam là thật lòng , trước đây vô tình hại Thủy Lam hắn đã đau lắm rồi không ngờ, không ngờ sự việc lại đến mức như vậy . Bố Nạp Đề kéo Tô Hoài lại tát một cái rồi kéo đi
Tiểu Thanh chứ tiếp tục khóc rồi khụy xuống, Vô Không lại gần ôm vào lòng thở dài an ủi
- Thủy Lam ngoan , đứa nhỏ đã mất lâu rồi cô thà tất cố chấp chỉ khiến nó không yên lòng, chúng ta bậc làm cha mẹ hãy để nó ra đi yên thả chỉ là xem như nó không có duyên với chúng ta , đừng quá đau buồn

Tiểu Thanh càng nghe càng đau thêm đáp :
- Nếu như Cát nhi vẫn còn thì ít ra ta mất chàng rồi vẫn còn Cát nhi , Tiểu Cát còn quá nhỏ ...bầu trời bên ngoài đẹp như vậy mà nó còn chưa được hưởng thụ sự yêu thương đã ra đi , ta rất buồn, rất đau

Tiểu Thanh càng khóc nhiều càng mệt rồi thiếp đi , Vô Không vuốt lấy tóc Tiểu Thanh hôn lấy tóc nàng, đau lòng thay nàng , bồng Tiểu Thanh  lên gường rồi đắp chăn cho nàng , ngắm nhìn nàng ngủ

Sáng hôm sau , Tiểu Thanh tỉnh dậy thì không thấy Vô Không đâu liền chạy ra ngoài thì nghe tiếng đàn vội đi tìm nơi phát ra âm thanh đó thì thấy Vô Không trên một chiếc thuyền đang đàn một khúc nhạc , Tiểu Thanh mĩn cười thì Vô Không cầm cây đàn đứng lên nhìn sông và đưa ra ngoài, Tiểu Thanh giật mình hỏi :
- Chàng tính làm gì?

Vô Không nhìn đàn rất lâu , rốt cuộc cũng nên buông bỏ thôi , nó đã đi theo lâu như vậy bây giờ cũng nên buông tay chỉ là tốt cho cả hai , mỗi người đều có sự lựa chọn riêng không nên cố chấp quá khứ mà nên nhìn vào hiện tại
- Thí chủ không phải đừng hỏi ta vì sao vẫn giữ cây đàn này hay sao , trước đây cây đàn chính là vật chấp niệm lớn nhất của bần tăng  , bây giờ thì không cần nó nữa rồi cũng nên bỏ nó xuống, thí chủ cần gì phải cố chấp sống với quá khứ, đúng vậy... Đối với thí chủ ta vừa đau vừa hoài niệm như ta thân là kẻ tu hành làm sao có thể có tạp niệm , buông bỏ được rồi . Mỗi người có sự lựa chọn riêng, giấy từ hôn ta đã viết trên bàn , từ nay thí chủ không còn là người của Bát Nhã là đại phu nhân nữa , ta thả tự do cuộc sống ngày xưa cho thí chủ. Còn lộ vong tình đan bần tăng để trên giường, sau khi uống vào thì những chuyện đau khổ sẽ tan như dòng nước, bần tăng trả lại nụ cười cho thí chủ.

Nói xong , Vô Không thả cây đàn xuống nước, đàn từ từ trôi đi rồi dìm xuống dòng nước sâu , Vô Không nắm mắt niệm phật châu, Tiểu Thanh đau lòng không ngờ La Đa Thập lại dùng cách tàn nhẫn như vậy vứt bỏ hạnh phúc của nàng , đột nhiên nhìn phía xa thấy một bóng ảnh bay đến , Tiểu Thanh không suy nghĩ bay đến kéo Vô Không ra đỡ một chưởng, Vô Không bất ngờ ôm vai Tiểu Thanh lại rồi đỡ nàng dựa cột và dùng phật châu đấu với người lạ mặt đó , đánh được mấy hiệp thì tên đó ngã xuống trước mặt nàng rồi chớp nhoáng cổ Tiểu Thanh bị cây thủy thủ tên đó kề bên
- Vô Không, năm xưa ngươi giết chết huynh đệ bọn ta bây giờ để ta biết được điểm yếu của ngươi rồi, thế nào... Nếu ngươi dám lại đây thì ta sẽ cưa một cái thì phu nhân tục gia của ngươi sẽ chết trước mặt ngươi

Vô Không lo lắng liền đáp :
- Năm đó bọn yêu tinh nhền nhện các ngươi hại chết thôn dân , bần tăng khuyên nhiều lần không nghe , đó là do họ chịu lấy , quay đầu là bờ , mau thả nữ thí chủ này ra , chuyện của bần tăng và ngài không liên quan đến thí chủ này

Người đó liền quát :
- Ngươi đừng tưởng ta dễ mắc gạt , ả này là người thân của ngươi , muốn thả đúng là mơ giữa ban ngày

Vô Không lắc đầu hỏi :
- A di đà phật, tội lỗi tội lỗi . Vậy ngươi muốn sao mới chịu thả người

Người đó ném cho Vô Không bình rượu và nói :
- Đây là rượu độc , chỉ cần ngươi uống cạn ta sẽ thả người

Tiểu Thanh lắc đầu nói " Không được, chàng sẽ mất mạng đó , không được, đừng quan tâm đến ta , ta chết cũng không sao như chàng là đại sư mà , còn rất nhiều người cần chàng , La Đa Thập , đừng mà " Vô Không nhìn Tiểu Thanh nở nụ cười cầm bình rượu lên uống cạn , đồng tử đỏ lên , gân xanh nổi lên , người ửng đỏ phổ huyết , máu tay chảy ra rồi ngã xuống thuyền , Tiểu Thanh cảm giác trái tim bị xé ra từng khúc cắn lấy cánh tay người đó rồi dùng móng vuốt cào rách lớp thịt người đó , hắn phun một đống máu biến mất, Tiểu Thanh đi lại ôm lấy Vô Không vào lòng , con người Vô Không trở nên tái tím , nàng đau như con dao đang đâm vào tim , khóc cạn nước mắt rồi từ từ cúi xuống chạm môi đưa đan mà nàng tu luyện đã 400 năm vào người Vô Không còn nàng thì cơ thể dần suy yếu trở về nguyên hình nằm bên cạnh Vô Không , chiều hoàng hôn hôm đó người lái đò đi ngang thấy liền đưa Vô Không lên đò xem thì thấy vị đại sư này còn thở nên đã cùng vài người mang về chăm sóc về con động vật bên cạnh thì mang cho tiền phu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net