Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Hạ Tường kêu Tiểu Bảo và Thúy Bình ở lại Nhược Lai chăm sóc cho Nhị công chúa  còn bản thân cùng với Điềm Điềm , Khuyển Tử sẽ đến Trúc Sơn phía Bắc Nam Hải để bắt Hồ Ly Ngũ Sắc lấy nội đan thay cho biểu tỷ

Bên cạnh đó, Hồng Ba làm mất dấu tích của hai người Vạn Yêu Cung e rằng khó ăn nói với nghĩa phụ , chẳng lẽ phải trà trộn vào Vạn Yêu Cung lấy lại bức hình nghĩa mẫu , rốt cuộc Cung chủ Vạn Yêu Cung là ai , hắn sai người ăn cắp bức tranh đó là có ý đồ gì , đang suy nghĩ thì Hồng Ba thấy bóng đen thoát qua liền đuổi theo , không ngờ lại đuổi đến tận Trúc Sơn thì không thấy ai cả , Hắc Hộ Pháp giả lệnh của Cung chủ để lấy bức tranh nhầm muốn Cung chủ mỗi ngày nghỉ ngơi ở Lăng Cung Điện có thể được nhìn thấy bức tranh của mẫu thân mình , ai kêu ngài ấy là đứa con hiếu thảo, chỉ là tiện tay giúp ngài ấy không ngờ gặp phải một tiểu nha đầu ngang ngược càng không ngờ tiểu nha đầu này lại là tân nương tử trong Thủy Linh Kính , vạn lần không thể tổn thương được vừa hay tin từ Sứ giả nên liền bày ra một kế sách dụ tiểu nha đầu đến Trúc Sơn , Hăc Hộ Pháp cũng chỉ là tiện tay cho Cung chủ sớm gặp người trong gương , nếu việc thành chỉ mong Cung chủ có thể thăng chức cho hắn

Hạ Tường và mọi người ở trên chiếc thuyền lớn đi đến Trúc Sơn không ngờ gặp phải sóng lớn đánh ập vào thuyền làm cho chiếc thuyền lớn bị lật dìm xuống biển sâu , mỗi người đều bị dòng nước cuốn trôi , tiếng sóng lớn ào ạt từng đợt cho đến tận mặt trời mọc , Hạ Tường nằm trên bãi cát trắng hôn mê còn hai người đi bên cạnh đã bị dòng nước cuốn trôi về phương nào không rõ
Hồng Ba đi trên một khu rừng lớn vừa thoát ra thì thấy phía xa mặt biển có người đang hôn mê, nàng liền tiến lại gần xem thì ngạc nhiên đỡ Tiểu Tường lên , vỗ vào mặt đối phương , Hạ Tường trong cơn mê từ từ mở mắt, trong đầu là một mớ hỗn độn, nhức quá, nhìn người trước mặt khiến tim hắn vui mừng như lại kìm lại
- Không phải Tiểu Tường mơ chứ ... Tại sao trong giấc mơ Tiểu Tường lại thấy tỷ tỷ , Hồng tỷ tỷ tại sao lại chân thật như vậy?

Hồng Ba mĩn cười, vuốt nhẹ mái tóc y đáp :
- Đây không phải là mơ , đơn nhiên sẽ chân thật rồi, Hồng tỷ đỡ Tiểu Tường, nào đứng dậy tên khờ

Hồng Ba cảm thấy Tiểu Tường lúc này rất dễ gần , rất ngây ngô , rất khờ giống như 16 năm trước khác với lần đầu gặp lại cảm giác y rất lạnh lẽo , chuyện này là sao , tại sao y đã uống vong tình đan lại nhớ đến mình , nghe một tiếng Hồng tỷ tỷ , Hồng Ba cảm thấy thật ấm lòng

Hồng Ba dìu Tiểu Tường đi qua rừng ngậm lại lạc đến chỗ mê cung , những cây trúc di chuyển làm rối hết phương hướng , cũng mai trước đây ở Nam Hải nàng đã quen thuộc với trận pháp này , sau khi giải được trận pháp thì đột nhiên xuất hiện sương mù , 2 bóng người cao to từ đâu bước ra , một tên khuôn mặt rậm rợn nhìn Tiểu Tường vô cùng quen thuộc rồi cười lớn :
- Không ngờ ở đây lại gặp tên tiểu tử này , haha ... xem khuôn mặt ngốc nghếch ngu đần của nó kìa

Tăng ni bên cạnh khinh miệt lại nhìn sang người bên cạnh Tiểu Tường có phần giật mình " Khuôn mặt này , vóc dáng nhỏ nhắn này sao lại giống thiếu chủ như vậy " rồi quay qua nói nhỏ kẻ kia
- Hải Thân , ông nhìn xem tiểu cô nương kia

Hải Thân liếc nhìn thì đột nhiên khuôn mặt xanh mét , chẳng lẽ là ... Hải Thân cùng với Nhất Tăng rút đao ra nhắm vào Hồng Ba , nàng cảm thấy hai cái kẻ này vốn không đàng hoàng liền che chở Tiểu Tường trao đấu và đuổi theo hai người kia , Tiểu Tường ngơ ngác ngồi lại cây trúc chờ đợi Hồng Ba trở về

Hải Thân dùng một đao chém đứt tay áo bên phải lộ ra hình xăm hỏa phượng hoàng đỏ cực , Hải Thân lẫn Nhất Tăng thấy vậy xác nhận suy đoán họ quả không sai , liền bỏ binh khí quỳ cúi đầu xuống đáp :
- Thuộc hạ tham kiến thiếu chủ, nếu như chủ nhân biết được ngài còn trên cõi này nhất định sẽ vui mừng

Hồng Ba chau mày nói :
- Ai là thiếu chủ của các người, ăn nói hàm hồ , ta không biết chủ nhân của các người là ai đừng ở đây bịa chuyện !
Nhất Tăng liền đáp :
- Thiếu chủ chẳng lẽ ngài quên thân phận của mình rồi sao ! Quên cả chủ nhân ? Năm xưa , vì luật trời mà chủ nhân câm hận bọn chúng , mẫu thân của ngài Độc Cô Đa Vân vốn xuất thân là công chúa Mông Cổ vì chủ nhân mà xa quê quê hương rồi sinh ra ngài lẫn đệ đệ của ngài Yến Tiểu Lâm , chỉ vì cái gọi là tiên phàm cách biệt mà dẫn đến cuộc chiến đẫm máu , mẫu thân ngài bị giết chết còn tiểu thiếu chủ bị rơi xuống vực , ngài thì một mũi tên xuyên tâm , chủ nhân vì quá đau lòng mà trở thành Ma Thần Vạn Kiếp , thật không ngờ ngài vẫn còn sống, chủ nhân nếu thoát ra ngoài mà biết được sẽ kinh hỉ

Hồng Ba nghe bọn họ người người nói nói , Tử Hà Kiếm khẽ rớt xuống đất , nàng sao có thể là con gái của kẻ đó được, không thể nào, chuyện này không thể nào " Ta không tin , nói , các người có mục đích gì "

Hải Thân im lặng thở dài tiếp rồi móc ra một viên đan đỏ rực lấy tay phóng vô miệng Hồng Ba rồi đáp :
- Đây là viên Hỏa Châu Đan nó có thể giúp chủ nhân giải phong ấn trở về nguyên thần của mình là phượng hoàng lửa , toàn bộ ký ức sẽ từ từ hồi phục lại , khi ngài nhớ ra bản thân ngài là công chúa quỷ giới Yến Tiểu Linh thì chúng tôi sẽ gặp lại ngài . Nhất Tăng chúng ta đi

Hồng Ba cảm nhận cơ thể trở nên nóng dần như là vô số nhan thạch đang thêu đốt cái thân , mồ hôi ướt đẫm , nàng cố gắng nhăt Tử Hà Kiếm lên đi tìm dòng nước , lăn lộn la hét nằm dưới mặt đất, đau quá, đau tận thấu xương , ta chưa bao giờ bị đau như vậy , nổi đau móc tim so với cái này thật sự như đang ở địa ngục , chẳng lẽ ta sắp tan biến rồi sao , đôi chân nhỏ nhắn từ từ dài ra , bàn tay và con người  nhỏ bé cũng trở nên to lớn hơn , bã vai mọc 2 đôi cánh lửa rực ủ xuống, y phục vì vậy mà rách nát, vì quá đau mà ngất đi

Tiểu Tường ngồi đợi đến 3 ngày thì mệt mỏi mà thiếp đi , bên phía Hạ Điềm lẫn Khuyển Tử cuối cùng cũng vào gần bờ , không ngờ lại gặp Hải Thân Nhất Tăng đến cướp buồm , bỗng nhiên không trung xuất hiện phượng hoàng lửa bay đến đả thương hai người và kéo Khuyển Tử Hạ Điềm vô bờ , phượng hoàng lửa bỗng chóc hóa thành một người, không rõ là nam hay nữ vì y phục trên người y thoạt nhìn vô là một nam nhân chỉ qua khuôn mặt lại vô cùng mê hoặc còn có phượng hoàng tâm mi , Hạ Điềm lấy tai sờ mó ngay ngực rồi bảo :
- Nam nhân à , không phải chứ , đúng là hoa nhường nguyệt thẹn quá rồi

Khuyển Tử liền đa tạ nói :
- Đa tạ huynh đài , không biết nên xưng hô như thế nào

Phượng Hoàng Lửa liền cười đáp :
- Không cần khach sáo , ta tên Phụng Hy , các người có phải tìm người không ;
?

Hạ Điềm liền gật đầu , Phụng Hy liền dẫn đường đi , Khuyển Tử nhìn sang Hạ Điềm nảy giờ chứ ngắm đăm đuối vị tiên sinh kia liền chọc :
- Thế nào, không phải người thích tên kia rồi chứ , ta cảm thấy hăn được đó ít nhất tốt hơn nghĩa phụ của ngươi

Ha Điềm liền liếc Khuyển Tử
- Ai nói ta thích tên đó, đúng là hăn soái thật như bộ ta là con người háo sắc hay sao , ăn nói bậy nữa thì ta cho trùng cổ cắt đứt lưỡi ngươi

Khuyển Tử nhếch miệng cười rồi nhìn người phía trước, tại sao hăn luôn cảm thấy vị tiên sinh đó lại quen như vậy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net