1. Biên giới Khoa học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
dòng đao to búa lớn.

"Tiến sĩ Đinh Nghị, anh có thể cho thầy giáo Uông xem di thư của Dương Đông không? Cô ấy viết ngắn gọn và có tính khái quát nhất."

Người này nãy giờ vẫn cuối đầu im lặng, một hồi lâu sau mới có phản ứng, lấy ra một phong bì màu trắng vươn qua bàn đưa cho Uông Diểu, Sử Cường ở bên cạnh thì thào: "Anh ta là bạn trai của Đông Dương." Uông Diểu giờ mới nhớ ra mình cũng từng gặp Đinh Nghị ở công trường xây dựng máy gia tốc hạt tại Lương Tương, anh ta là thành viên của nhóm lý thuyết, nhà vật lý này nổi tiếng nhờ phát hiện ra đại nguyên tử trong nghiên cứu sét hòn (*). Uông Diểu rút trong phong bì ra một thứ thoang thoảng mùi hương thanh mát, hình dạng nham nhở, chẳng phải giấy, mà lại là một mảnh vỏ cây bạch dương, bên trên có một hàng chữ rất đẹp:

(*) Tham khảo cuốn Sét hòn xuất bản năm 2004 của tác giả. (TG)

Tất cả của tất cả đều dẫn đến một kết quả như vậy: vật lý chưa từng tồn tại, trong tương lai cũng sẽ không tồn tại. Tôi biết mình làm như vậy là vô trách nhiệm, nhưng chẳng còn lựa chọn nào khác.

Thậm chí còn không ký tên, cô ấy đã ra đi rồi.

"Vật lý... không tồn tại?" Uông Diểu hoang mang đưa mắt nhìn quanh.

Thiếu tướng Thường Vĩ Tư gấp cặp tài liệu lại, "Có một số thông tin cụ thể có liên quan tới kết quả thí nghiệm của ba cỗ máy gia tốc hạt mới trên thế giới, rất chuyên môn, chúng ta không thảo luận ở đây. Điều chúng ta cần điều tra trước tiên là hội học thuật Biên giới Khoa học. UNESCO đã đặt 2005 là Năm Vật lý thế giới, tổ chức này đã dần dần hình thành qua những hội thảo học thuật và hoạt động giao lưu của giới nghiên cứu vật lý quốc tế được tổ chức liên tục trong năm đó, đây là một tổ chức học thuật quốc tế khá phân tán. Tiến sĩ Đinh, anh nghiên cứu chuyên nghành vật lý lý thuyết, có thể giới thiệu kỹ hơn một chút về tình hình của nó được không?"

Đinh Nghị gật đầu: "Tôi không có liên hệ trực tiếp nào với Biên giới Khoa học, có điều tổ chức này rất có tiếng trong giới học thuật. Tôn chỉ của nó là: từ nửa sau của thế kỷ trước đến nay, tính chính xác và giản dị trong lý thuyết vật lý cổ điển đã dần dần biến mất, các mô hình lý thuyết hiện đại trở nên càng ngày càng phức tạp, mơ hồ và bất định, việc kiểm chứng bằng thực nghiệm cũng càng lúc càng khó, điều này chứng tỏ việc thăm dò mở đường của nghành vật lý dường như đang gặp phải chướng ngại và khó khăn rất lớn. Biên giới Khoa học toan tính mở ra một đường lối tư duy mới, nói một cách đơn giản là dùng phương pháp khoa học để tìm ra giới hạn của khoa học, có ý đồ xác định xem phải chăng, xét về chiều sâu và độ chính xác, nhận thức của khoa học đối với thế giới tự nhiên có tồn tại một ranh giới... bên kia ranh giới ấy là khu vực khoa học không thể tiến xa hơn. Sự phát triển của vật lý học hiện đại, dường như đã loáng thoáng chạm vào ranh giới này."

"Rất tốt." Thường Vĩ Tư nói, "Theo những gì chúng ta tìm hiểu được, những học giả tự sát này hầu hết đều từng có liên hệ với Biên giới Khoa học, một số người còn là thành viên của nó nữa. Nhưng vẫn chưa phát hiện các hành vi phạm tội kiểu như tà giáo khống chế tinh thần hoặc sử dụng các loại thuốc trái pháp luật. Tức là, cho dù Biên giới Khoa học có gây ảnh hưởng tới những học giả đó thì cũng là thông qua con đường trao đổi học thuật hợp pháp. Thầy giáo Uông, gần đây họ có liên hệ với anh, chúng tôi muốn tìm hiểu một số chuyện."

Sử Cường thô lỗ cất tiếng oang oang: "Bao gồm cả họ tên người liên hệ, địa điểm và thời gian gặp mặt, nội dung cuộc nói chuyện, nếu có trao đổi tài liệu văn tự hoặc thư điện tử..."

"Đại Sử!" Thường Vĩ Tư lớn tiếng ngăn anh ta lại.

"Không lên tiếng thì không ai bảo anh bị câm đâu!" Một sĩ quan cảnh sát bên cạnh vươn người qua nói khẽ với Sử Cường, gã ta cầm cốc trà trên bàn lên, trông thấy đầu mẩu thuốc bên trong lại đặt xuống đánh "cạch" một tiếng.

Sử Cường lại làm Uông Diểu có cảm giác khó chịu như nuốt phải một con ruồi, chút cảm kích khi nãy đã biến mất không còn tăm tích. Nhưng anh vẫn kiềm chế, trả lời: "Tôi tiếp xúc với Biên giới Khoa học bắt đầu từ lúc quen với Thân Ngọc Phi, cô ấy là một nhà vật lý người Nhật gốc Hoa, hiện nay đang làm việc cho một công ty có vốn đầu tư Nhật, cũng sống trong thành phố này. Cô ấy từng nghiên cứu vật liệu nano trong một phòng thí nghiệm thuộc công ty Mitsubishi, chúng tôi quen nhau trong một hội nghị nghiên cứu công nghệ đầu năm nay.

Thông qua cô ấy, tôi lại quen thêm mấy người bạn trong ngành vật lý, đều là thành viên của Biên giới Khoa học, có cả trong nước lẫn nước ngoài. Lúc qua lại với bọn họ, câu chuyện đều là về một số vấn đề... Nói thế nào nhỉ, rất cấp tiến, chủ yếu là vấn đề về ranh giới của khoa học mà tiến sĩ Đinh vừa nhắc đến.

"Thoạt đầu tôi không có hứng thú lắm với những vấn đề này, chỉ coi như một thú tiêu khiển. Tôi là người làm nghiên cứu ứng dụng, không am hiểu sâu về lĩnh vực này, chủ yếu là nghe họ thảo luận. Tư tưởng của những người này đều rất sâu sắc, quan điểm mới lạ, tôi cảm thấy giao lưu với họ, đầu óc mình cũng mở mang ra nhiều, dần dần bị cuốn vào.

Nhưng vấn đề thảo luận chỉ giới hạn ở đó, toàn là lý thuyết thuần túy ở mãi tận đâu đâu, không có gì đặc biệt cả. Họ từng mời tôi gia nhập Biên giới Khoa học, nhưng nếu vậy thì việc tham gia các hội nghị nghiên cứu như thế sẽ trở thành một thứ nghĩa vụ, tôi tinh lực có hạn nên đã từ chối."

"Thầy giáo Uông, chúng tôi hi vọng anh nhận lời mời đó, gia nhập vào hội học thuật Biên giới Khoa học, đây cũng là mục đích chính mà chúng tôi mời anh đến hôm nay." Thiếu tướng Thường nói, "Chúng tôi hi vọng có thể thông qua anh để có được một số thông tin nội bộ của tổ chức này."

"Ý ông là muốn tôi đi nằm vùng hả?" Uông Diểu lo lắng hỏi.

"Ha ha ha, nằm vùng!" Sử Cường cười lớn.

Thường Vĩ Tư liếc nhìn gã ta vẻ trách móc, đoạn nói với Uông Diểu: "Chỉ là cung cấp một số thông tin, chúng tôi cũng không còn kênh nào khác nữa."

Uông Diểu lắc đầu: "Xin lỗi, thủ trưởng. Tôi không thể làm chuyện này được."

"Thầy giáo Uông, Biên giới Khoa học là một tổ chức toàn các học giả hàng đầu thế giới, điều tra nó là chuyện cực kỳ phức tạp và nhạy cảm, thực tình, chúng tôi như đang bước đi trên lớp băng mỏng. Không được giới trí thức giúp đỡ, chúng tôi muốn nhích một bước cũng khó khăn, vì thế mới đưa ra yêu cầu đường đột như vậy, hy vọng anh thông cảm cho. Có điều, chúng tôi cũng tôn trọng ý nguyện của anh, nếu anh không đồng ý, chúng tôi cũng có thể hiểu được."

"Tôi... rất bận, cũng không có thời gian." Uông Diểu thoái thác.

Thường Vĩ Tư gật đầu, "Được rồi, thầy giáo Uông, vậy tôi không làm mất thời gian của anh nữa, cảm ơn anh đã đến tham gia cuộc họp này."

Uông Diểu ngẩn người ra mấy giây mới hiểu là mình cần phải rời khỏi đây.

Trong khi Thường Vĩ Tư lịch thiệp tiễn Uông Diểu ra cửa phòng họp, Sử Cường ở phía sau lớn tiếng nói: "Thế này rất hay, tôi hoàn toàn không đồng ý với phương án này. Đã có bao nhiêu con mọt sách tìm lấy cái chết rồi, để anh ta đi thì khác gì mang bánh bao thịt ném chó đâu chứ?"

Uông Diểu quay người lại, đi tới bên cạnh Sử Cường, cố nén cơn giận đang trào lên, "Anh nói năng như vậy thực sự không giống với một sĩ quan cảnh sát tiêu chuẩn đâu."

"Tôi vốn không phải mà."

"Nguyên nhân những học giả ấy tự sát vẫn còn chưa rõ ràng. Anh không nên nói về họ với giọng điệu khinh miệt như vậy, những cống hiến trí tuệ của họ cho nhân loại không một ai thay thế được đâu."

"Anh nói bọn họ giỏi hơn tôi hả?" Sử Cường ngồi trên ghế ngửa đầu nhìn Uông Diểu, "Tôi đây chẳng đến nỗi nghe người ta nói vài câu là đã đi tự tử đâu."

"Ý anh là tôi sẽ thế hay sao?"

"Thì cũng phải có trách nhiệm với sự an toàn của anh chứ." Sử Cường nhìn Uông Diểu, lại lộ ra nụ cười nhăn nhở cố hữu.

"Trong tình huống đó, tôi còn an toàn hơn anh nhiều, anh cần phải biết, khả năng phân định đúng sai phải trái của một người tỷ lệ thuận với trí thức của người đó đấy."

"Thế thì chưa chắc, người như anh đây..."

"Đại Sử, cậu còn nói thêm một câu nữa thì cũng ra khỏi chỗ này luôn đi!" Thường Vĩ Tư nghiêm giọng gắt lên.

"Không sao, để anh ta nói," Uông Diểu quay sang vị thiếu tướng, "tôi đổi ý rồi, tôi quyết định sẽ theo ý ông, gia nhập vào Biên giới Khoa học."

"Tốt lắm," Sử Cường gật đầu lia lịa, "vào đó rồi thì lanh lợi một chút nhé, có một số việc quơ tay là làm được, ví dụ như liếc qua máy tính của bọn họ, nhớ lấy địa chỉ email hay địa chỉ trang web gì gì đó..."

"Đủ rồi, đủ rồi! Anh hiểu lầm rồi, tôi không đi làm gián điệp, mà chỉ muốn chứng minh sự ngu xuẩn và vô tri của anh thôi!"

"Nếu qua được trận này mà anh vẫn còn sống thì điều đó đương nhiên sẽ được chứng minh. Có điều, sợ rằng... hì hì." Sử Cường ngửa đầu, nụ cười nhăn nhở biến thành điệu cười gằn ác độc.

"Tất nhiên tôi sẽ sống tiếp, nhưng thực tình tôi không muốn gặp lại loại người như anh nữa đâu!"

Thường Vĩ Tư tiễn Uông Diểu xuống tận cầu thang, rồi dặn xe đưa anh về, lúc từ biệt, ông nói: "Tính cách Sử Cường là vậy đây, kỳ thực anh ta là một cảnh sát hình sự và chuyên gia chống khủng bố rất giàu kinh nghiệm. Hơn hai mươi năm trước, anh ta từng là chiến sĩ trong đại đội của tôi."

Đi tới trước cửa xe, Thường Vĩ Tư lại nói: "Thầy giáo Uông, nhất định là anh có rất nhiều điều muốn hỏi."

"Những điều ông nói lúc nãy, có liên quan gì với quân đội không?"

"Chiến tranh và quân đội tất nhiên là có liên quan rồi."

Uông Diểu ngẩn ngơ quan sát mọi thứ trong ánh nắng xuân rực rỡ xung quanh, "Nhưng chiến tranh ở đâu? Hiện giờ toàn cầu không có điểm nóng nào cả, có lẽ đây là những năm tháng hòa bình nhất trong lịch sử nhân loại rồi còn gì?"

Thường Vĩ Tư nở một nụ cười bí hiểm: "Anh sẽ biết mọi thứ rất nhanh thôi, tất cả mọi người đều sẽ biết. Thầy giáo Uông, trong đời anh đã trải qua biến cố nào lớn chưa? Biến cố thay đổi hoàn toàn cuộc sống của anh, khiến cho đối với anh, cả thế giới này bỗng trở nên hoàn toàn khác biệt chỉ sau một đêm ấy."

"Không có."

"Vậy thì cuộc sống của anh là một sự may mắn lạ lùng, thế giới có bao nhiêu nhân tố biến ảo khó lường như vậy mà cuộc đời anh lại không có biến cố gì."

Uông Diểu ngẫm nghĩ hồi lâu vẫn không hiểu được. "Hầu hết mọi người đều như vậy mà."

"Thế thì cuộc đời của hầu hết mọi người đều may mắn lạ lùng."

"Nhưng... bao nhiêu đời nay người ta đều sống bình đạm như vậy mà."

"Đều là may mắn cả."

Uông Diểu lắc đầu bật cười, "Phải thừa nhận là năng lực lý giải của tôi hôm nay quá kém cỏi, thiếu tướng nói vậy chẳng phải là..."

"Đúng thế, toàn bộ lịch sử nhân loại cũng là một sự may mắn lạ lùng, từ thời đại Đồ đá đến ngày hôm nay không có biến cố gì lớn lao, thật may mắn. Nhưng nếu đã là may mắn, bây giờ tôi nói cho anh biết, nó kết thúc rồi, hãy chuẩn bị sẵn tâm lý đi."

Uông Diểu còn muốn hỏi nữa, nhưng thiếu tướng đã bắt tay từ biệt, ngăn những câu hỏi kế tiếp của anh.

Lên xe, tài xế hỏi địa chỉ nhà Uông Diểu, anh trả lời rồi thuận miệng hỏi: "Này, người đến đón tôi không phải là anh nhỉ? Tôi thấy xe giống nhau mà."

"Không phải tôi, tôi đi đón tiến sĩ Đinh."

Uông Diểu thoáng động tâm, liền hỏi tay tài xế chỗ ở của Đinh Nghị. Tối hôm đó, anh đã đi tìm Đinh Nghị.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tamthe #tâm