12. Tam Thể: Mặc Tử, Lửa nóng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đó. Ráng chiều chói mắt trong khoảnh khắc đã tan biến, màn đêm như thể một tấm vải đen lớn bị đôi tay khổng lồ nào đó kéo xuống che phủ lên thế giới đã hóa thành tro tàn. Mặt đất vừa bị thiêu đốt phát ra ánh sáng đỏ sậm dưới bầu trời đêm, trông như một cục than vừa gắp ra khỏi lò lửa không lâu. Uông Diểu đứng trong màn đêm nhìn sao trời xuất hiện một lúc, lát sau, hơi nước và sương mù đã che lấp cả bầu không, cũng che phủ mọi thứ đang ở trạng thái nóng đỏ trên mặt đất, thế giới lại chìm vào đêm đen và hỗn loạn. Một hàng chữ đỏ xuất hiện:

Nền văn minh thứ 141 bị hủy diệt trong ngọn lửa, nền văn minh này tiến hóa đến thời kỳ Đông Hán. Hạt giống văn minh vẫn còn, sẽ được khởi động lại, một lần nữa tiến hóa trong vận mệnh khó lường của thế giới Tam Thể.


Hoan nghênh bạn đăng nhập lần sau.

Uông Diểu gỡ bộ thiết bị V xuống, sau khi đã tĩnh tâm, cảm giác lần trước lại một lần nữa nảy sinh: trò chơi Tam Thể này cố ý ngụy trang thành giả tượng, nhưng lại có một sự chân thực ẩn sâu bên trong; còn thế giới chân thực trước mắt anh, lại giống như một bức Thanh minh thượng hà đồ, thoạt nhìn có vẻ phức tạp, song thực chất lại hết sức nông cạn, chỉ được cái bề ngoài mà thôi.

Hôm sau, Uông Diểu đến Trung tâm nghiên cứu nano làm việc, ngoại trừ một vài hỗn loạn nhỏ do ngày hôm trước anh nghỉ làm, còn lại mọi thứ đều bình thường. Anh phát hiện ra, công việc là một loại thuốc tê rất có hiệu quả, buông mình vào trong đó có thể tạm thời tránh được sự quấy nhiễu tựa như cơn ác mộng dai dẳng kia. Cả ngày, anh cố ý giữ mình trong trạng thái bận rộn, trời tối hẳn mới rời khỏi phòng thí nghiệm.

Vừa ra khỏi tòa nhà của Trung tâm nghiên cứu nano, Uông Diểu lại bị cảm giác như ác mộng kia tóm lấy, anh cảm thấy bầu trời đêm lấp lánh đầy sao giống như một chiếc kính lúp khổng lồ bao trùm lên tất thảy, còn bản thân mình chỉ là một con côn trùng nhỏ trần trụi bên dưới chiếc kính lúp ấy, không có nơi nào để lẩn trốn. Anh cần phải tìm việc gì đó để làm, sực nghĩ cũng đến lúc đi thăm lại mẹ của Dương Đông, bèn lái xe tới nhà Diệp Văn Khiết.

Diệp Văn Khiết ở nhà một mình, lúc Uông Diểu bước vào, bà đang ngồi đọc sách trên ghế xô pha, bấy giờ anh mới phát hiện mắt bà vừa bị cận thị vừa bị lão hóa, lúc đọc sách hay nhìn xa đều phải đổi mắt kính. Diệp Văn Khiết thấy Uông Diểu đến thì rất vui vẻ, khen sắc mặt anh trông đã đỡ hơn lần trước nhiều rồi.

"Đều do nhân sâm của cô Diệp." Uông Diểu mỉm cười.

Diệp Văn Khiết lắc đầu, "Thứ đó không phải loại tốt, hồi ấy, ở xung quanh căn cứ đào được nhân sâm tự nhiên tốt lắm. Tôi đào được một cây dài như thế này này... Không biết giờ ở đó thế nào rồi, nghe nói đã không còn ai nữa. Chậc, già rồi, dạo này cứ nghĩ đến những chuyện trước kia suốt thôi."

"Nghe nói trong Cách mạng văn hóa, cô Diệp từng chịu nhiều khổ sở."

"Nghe Sa Thụy Sơn kể đúng không?" Bà Dương khe khẽ xua tay, tựa như gạt đi một sợi tơ nhện vương trước mặt, "Quá khứ, đều đã qua cả rồi... Hôm qua cậu ta gọi điện thoại tới, cuống hết cả lên, nói gì tôi cũng không hiểu lắm, chỉ nghe ra là hình như cậu đã gặp phải chuyện gì đó. Tiểu Uông à, kỳ thực, khi cậu đến tuổi của tôi, cậu sẽ nhận ra những chuyện lớn mà năm đó mình tưởng như trời sắp sập xuống đến nơi, thực ra cũng chẳng có gì cả đâu."

"Cháu cảm ơn." Uông Diểu nói, anh lại cảm nhận được sự ấm áp hiếm hoi đó. Giờ đây, bà già trải qua vô số tang thương đã trở nên bình thản trước mọi sự này, cùng với Sử Cường điếc không sợ súng kia, đã trở thành hai cây cột chống đỡ cho thế giới tinh thần lung lay sắp sụp đổ của anh.

Bà Dương lại nói tiếp: "Nhắc đến Cách mạng văn hóa, tôi vẫn là người rất may mắn, vào lúc không sống nổi, lại bất ngờ đến được một nơi mà mình có thể sống được."

"Cô nói đến căn cứ địa Hồng Ngạn phải không ạ?"

Bà Dương gật đầu.

"Đúng là chuyện không thể tưởng tượng nổi, thoạt đầu cháu còn tưởng đó chỉ là một truyền thuyết."

"Không phải là truyền thuyết đâu, nếu muốn biết thì để tôi kể cho cậu nghe những chuyện mình đã trải qua ấy."

Diệp Văn Khiết nói vậy làm Uông Diểu thấy hơi căng thẳng. "Cô Diệp, cháu chỉ tò mò thôi, nếu không tiện thì thôi cũng được."

"Ồ, cũng không có gì đâu, coi như tôi kiếm người để nói chuyện thôi mà, dạo gần đây, thực tình tôi cũng muốn tìm ai đó để trò chuyện."

"Cô có thể đến Hội người cao tuổi gì đó tham gia cũng được, đi lại nhiều một chút dẫu sao cũng bớt tịch mịch phần nào."

"Cái đám già về hưu đó đa phần đều là đồng nghiệp của tôi ở trường đại học, nhưng tôi chẳng bao giờ hòa nhập được với bọn họ cả. Mọi người đều thích lảm nhảm hồi tưởng lại những chuyện đã qua, nhưng chỉ thích người khác nghe chuyện của mình mà chán ngấy chuyện của người khác. Những chuyện ở căn cứ Hồng Ngạn, chắc chỉ có cậu thấy hứng thú thôi."

"Giờ nói ra vẫn không được tiện lắm phải không ạ?"

"Cũng đúng, dẫu sao thì vẫn thuộc vào hàng thông tin cơ mật. Có điều, từ sau khi cuốn sách kia xuất bản, rất nhiều người trải qua sự việc ấy cũng đã nói ra, trở thành bí mật công khai rồi. Người viết cuốn sách ấy rất vô trách nhiệm, tạm gác mục đích của anh ta sang một bên, riêng trong sách đã có rất nhiều nội dung không đúng với sự thật rồi, cải chính lại một chút cũng là điều nên làm."

Vậy là, bà Dương kể cho Uông Diểu đoạn lịch sử còn chưa phủ bụi ấy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tamthe #tâm