Chương 204 - Châu nhi nhớ lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Lỗi.

'Như vậy ta hỏi ngươi, nếu ta thật sự thất thủ, các ngươi sẽ bỏ qua cho Châu nhi sao?' Ánh mắt Mai nhi bình tĩnh nhìn hắn, trong lòng nàng đã thầm có quyết định.

Con ngươi Bạch Lãng híp lại, tà mị nói: 'Đúng.' Hắn không tin nàng lựa chọn thất thủ, để chính bản thân phải chết.

Nghe được đáp án này, Mai nhi nhẹ nhõm, nàng không thể trơ mắt nhìn Châu nhi và Tư Mã Tuấn Lỗi phải chết, nàng chỉ có thể lựa chọn cái chết cho mình, đối với nàng mà nói, đây cũng là sự giải thoát.

'Đưa dược cho ta, ngươi đi đi, ta muốn ở lại chăm sóc nàng.' Mai nhi tiếp nhận độc dược trong tay hắn, ngồi xuống bên giường, nắm chặt tay Châu nhi.

Bạch Lãng nhìn nàng một cái, sau đó xoay người rời đi.

Mai nhi lấy tay nhẹ nhàng lau giọt nước mắt còn đọng lại trên mặt Châu nhi, nhẹ giọng khóc nói: 'Châu nhi, hãy tha thứ cho tỷ tỷ. Ngươi nhất định phải sống cho tốt, biết không? Tỷ tỷ về sau không thể ở cùng ngươi, hãy tự chiếu cố cho mình...'

Chăm chú nhìn nàng một lúc lâu, Mai nhi mới đứng dậy đi đến cái bàn, cầm bút viết một phong thư, đặt bên người Châu nhi, lưu luyến nhìn nàng liếc mắt một cái, nén đau thương xoay người chạy ra ngoài.

Châu nhi tỉnh lại, mở to mắt đã là ba ngày sau, nhẹ nhàng đứng dậy, liền cảm giác quần áo trước ngực giống như có cái gì, vội vàng sờ đến lấy ra được một phong thư.

'Châu nhi, khi ngươi xem được phong thư này thì tỷ tỷ đã đi rồi, ngươi không cần thương tâm, cũng đừng khổ sở. Là tỷ tỷ cam tâm tình nguyện, ta yêu ngươi nhưng ta cũng yêu Vương gia, ta không muốn nhìn thấy ai trong hai người bị thương tổn, ta chỉ có thể chọn cách này. Châu nhi, ta sẽ nhờ Vương gia chăm sóc cho ngươi, như vậy khi ra đi ta cũng an tâm.' Phía đưới đề: Tỷ tỷ Mai nhi.

Bức thư rơi xuống khỏi tay, Châu nhi chạy từng bước ra ngoài, nàng muốn đến vương phủ tìm tỷ tỷ, thân thể suy yếu miễn cưỡng chạy đến vương phủ, liền nhìn thấy cửa vương phủ toàn đèn lồng trắng, lập tức ngã xuống mặt đất. Tỷ tỷ.. sẽ không.. sẽ không.....

Bên tai truyền đến thanh âm bàn luận của đám người nào đó.'

'Trong vương phủ ai đã chết mà phải phô trương như vậy?

'Nghe nói là một tiểu thiếp củaVương gia, nhưng Vương gia rất sủng ái nàng, phô trương như vậy cũng có thể hiểu được.'

'Ta nghe nói, tiểu thiếp kia gọi là Mai nhi? Mai nhi, một cái tên thật xui xẻo. .'

Mai nhi, nghe đến cái tên, Châu nhi ngồi trên mặt đất như muốn nổi điên, muốn đứng lên vọt vào vương phủ, nhưng thân mình vừa mới định đứng lên, lại đột nhiên mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh.

Một thân ảnh bay nhanh đến đỡ được nàng, ôm nàng rời khỏi cửa vương phủ.

Châu nhi lần thứ hai mở to mắt, nàng lại nằm ở chỗ cũ, Bạch Lãng thì ngồi bên bàn, chợt nhớ tới tỷ tỷ, nước mắt lại chảy ra, ngồi dậy muốn xuống giường, nhưng lại cảm thấy đầu óc mê muội khiến nàng lại ngã xuống.

'Ngươi muốn làm gì? Tỷ tỷ ngươi đã chết rồi.' Bạch Lãng đi tới, tàn nhẫn, lãnh khốc nói. Hắn muốn nàng phải chấp nhận sự thật.

'Ngươi là đồ hỗn đản. Đều là các ngươi, là các ngươi bức tử tỷ tỷ của ta, ta muốn giết các ngươi báo thù cho tỷ tỷ.' Châu nhi hô một tiếng rồi vọt đến.

Bạch Lãng ôm cổ nàng, hướng tới nàng quát: 'Không ai bức tử tỷ tỷ ngươi, là nàng tự nguyện chết thay Tư Mã Tuấn Lỗi.'

'Nếu không phải các ngươi dùng ta ép buộc tỷ tỷ, tỷ tỷ có thể chết sao?' Ánh mắt Châu nhi đều là cừu hận, nàng nên vì tỷ tỷ báo thù, nhất định phải báo thù.

'Chỉ có thể nói tỷ tỷ của ngươi không thức thời, chính mình muốn chết.' Bạch Lãng không cho là đúng, hung hăng nói.

Đôi bàn tay trắng như phấn gắt gao nắm chặt, hận không thể giết hắn, nàng muốn báo thù, nhưng nàng nên báo thù thế nào?

(1) "Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất" (Bất úy nhất vạn, duy úy vạn nhất) là 1 câu thành ngữ dân gian Trung Quốc, nó có nghĩa nôm na là không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ.

(2) vạn lần thì cũng có một lần thất bại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net