Chương 84: Chúc cậu sinh nhật vui vẻ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
ra, trả lời: "Vượt thành phố đánh người."

"Đánh ai?" Trần Cảnh Thâm hỏi.

"Cậu."

"...."

Mặc dù trận mưa rền gió dữ ở Ninh Thành đã qua, nhưng bảng thông báo inox đổ xiêu vẹo, cán ô nằm trong thùng rác dưới lầu vẫn khiến cho người ta nghĩ lại vẫn sợ.

Trần Cảnh Thâm nặng nề thở ra một hơi, hạ vai xuống, như cả chuyến bay đêm nay của hắn cuối cùng mới vững vàng hạ cánh trong giây phút này.

"Không cần vượt, tôi tự đến." Trần Cảnh Thâm nói, "Sinh nhật vui vẻ, Dụ Phồn."

***

Trần Cảnh Thâm vào nhà tắm rửa trước. Vì để hôm nay đến Ninh Thành, hai ngày này hắn phải bận rộn ở công ty, sợ trên người có mùi.

Dụ Phồn đến gần ngửi cổ hắn, nói không có. Hắn vuốt mặt Dụ Phồn, vẫn cầm quần áo vào phòng tắm.

Dụ Phồn nằm trên sô pha, trả lời lại mấy người vừa nãy chúc mừng cậu một câu "Cảm ơn".

【 Vương Lộ An: Quà sinh nhật sắp tới rồi, chờ đi. 】

【 Vương Lộ An: Đúng rồi! Cậu trải qua sinh nhật thế nào? Ra ngoài chơi hả?】

【 -: Không ra.】

【 Vương Lộ An: Vậy là được.】

【 -: ?】

【 Vương Lộ An: ....Ý tôi là, chẳng phải dạo này bên cậu trái gió trở trời à? Đừng đi lung tung, chị Tịnh nói bây giờ cậu gầy như gà, phải cẩn thận, đừng để bão thổi bay.】

Dụ Phồn chụp nắm đấm của mình, định gửi qua đe dọa Vương Lộ An. Chụp xong nhìn vào, mẹ nó chẳng có khí thế gì hết.

Cửa phòng tắm mở ra, Trần Cảnh Thâm mặc áo phông trắng đi ra.

Dụ Phồn nhìn hắn, chợt có linh cảm: "Trần Cảnh Thâm, đưa tay đây."

Trần Cảnh Thâm khựng động tác lau tóc lại, mở tay đưa cho cậu. Tưởng là muốn nắm tay, kết quả lòng bàn tay bị vỗ bộp một cái, Dụ Phồn nói, "Nắm tay."

Gửi nắm đấm của Trần Cảnh Thâm qua, Vương Lộ An bên kia "Đang nhập" cả buổi, cuối cùng chỉ còn lại câu: 【 Ôi đệch.】

Dụ Phồn ném điện thoại, đánh giá cánh tay mình, cảm thấy chuyện mập lên phải nhanh chóng đưa vào danh sách quan trọng.

Ghế sô pha bên cạnh lún xuống, Trần Cảnh Thâm mang theo cả người thoảng mùi sữa tắm thanh mát ngồi xuống. Dụ Phồn nghiêng đầu muốn hỏi gì đó, thấy rõ nét mặt Trần Cảnh Thâm lại nhịn lời định nói về.

Trần Cảnh Thâm lau tóc đến khi gần như khô hẳn, vươn tay mở hộp bánh ngọt. Kiểu dáng bánh rất đơn giản, lớn cỡ bàn tay, trên mạng đánh giá vị không tệ, bên trên xếp một vòng dâu tây đỏ mọng.

Bánh ngọt trước đây Dụ Phồn mang tới cho hắn, qua lâu vậy rồi hắn vẫn nhớ rõ nó trông thế nào.

"Sao cậu biết sinh nhật tôi?" Chân bị người bên cạnh dùng đầu gối huých.

"Trước đó đã biết, từng sắp xếp tài liệu giúp Phóng Cầm." Trần Cảnh Thâm nói.

"Vậy trước khi đến sao cậu không nói với tôi."

"Không biết có kịp không."

Vé máy bay là mua gấp trước khi cất cánh một tiếng, Trần Cảnh Thâm đi từ công ty ra, đến hành lý cũng không kịp thu dọn đã đến thẳng sân bay, sau đó đi nhận bánh ngọt đã đặt trước, trên đường cầm điện thoại lên xem mấy lần, nghĩ lại vẫn không trả lời.

Nói trắng ra là muốn cho niềm vui bất ngờ.

Trần Cảnh Thâm lục tìm trong túi, phát hiện thiếu đồ. Hắn hỏi: "Có bật lửa không?"

"Nếu tôi nói có, cậu lại muốn kiểm tra xem tôi có hút thuốc không phải không."

"Không đâu, trong nhà không có gạt tàn thuốc."

"...."

Dụ Phồn đứng dậy đi tìm bật lửa, sau khi cậu dọn đến đây thì không còn hút thuốc nữa, phải tìm hơi lâu. Lúc ra Trần Cảnh Thâm đang dựa lưng lên sô pha, khẽ rũ mi, cũng lạnh nhạt trầm lắng như vài giây phút trong ký ức.

Thật ra Trần Cảnh Thâm là người không biết giấu cảm xúc lắm.

Hoặc là nói, có lẽ hắn vốn là người khuyết thiếu cảm xúc. Dù làm chuyện gì hay nói cái gì, gần như đều dùng cùng một biểu cảm, cùng nét mặt, cho nên người xung quanh rất khó phân biệt được rốt cuộc lúc này hắn đang trong trạng thái gì.

Nhưng Dụ Phồn lại cảm nhận được rất rõ. Trần Cảnh Thâm vui vẻ, tức giận, khổ sở....Cậu luôn vô cớ cảm ứng được rõ ràng.

Thấy Dụ Phồn quay lại, Trần Cảnh Thâm nâng mắt, đứng dậy định nhận bật lửa.

Dụ Phồn không nhìn hắn, cậu ném đồ lên khay trà bằng thủy tinh.

"Thử rồi, hỏng. Không dùng được nữa." Dụ Phồn nói.

Trần Cảnh Thâm đáp ừ: "Để tôi xuống lầu mua."

"Thôi, đừng đốt, có trẻ con không chứ." Dụ Phồn lười biếng nói, "Cứ để vậy ăn là được."

Trần Cảnh Thâm không định qua loa như thế. Đang định sờ điện thoại, bên má hơi lạnh, vị ngọt nồng đậm phả lên mặt.

Dụ Phồn quẹt kem bánh ngọt dính lên cả tay, vừa thô bạo vừa lạnh lùng bôi lên mũi, miệng Trần Cảnh Thâm, nửa mặt dưới của Trần Cảnh Thâm nhanh chóng bị kem chiếm hết, phối hợp với gương mặt đơ cảm xúc của hắn, không hiểu sao trông hơi buồn cười.

Dụ Phồn lơ đễnh ngồi xuống.

Dụ Phồn ngồi quỳ chân cạnh người hắn, cúi đầu ăn hết kem bên má phải hắn. Cái răng nhọn không quá rõ kia cọ lên mặt hắn, hơi nhột.

Yết hầu Trần Cảnh Thâm lăn xuống, vươn tay ôm cậu.

Hai tay Dụ Phồn ôm mặt Trần Cảnh Thâm, nuốt kem xuống, lạnh lùng rũ mắt nhìn hắn: "Trần Cảnh Thâm, biểu cảm của cậu tối nay, xấu y như lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Trông rất ngứa đòn."

Dụ Phồn nói xong dừng lại, sửa thêm, "Lần ở quán trà sữa."

Trần Cảnh Thâm không nói gì, chỉ là vòng tay qua cả eo cậu, nâng tay giữ gáy cậu lại, đè cậu xuống hôn.

"Tôi nghĩ, khi đó cậu rời đi, có phải cũng là dáng vẻ vừa rồi không." Trần Cảnh Thâm nói.

Dụ Phồn gần như lập tức cứng đờ, bờ môi đang hé mở cũng không cử động nữa.

Cảm nhận được cậu cứng người, Trần Cảnh Thâm vuốt lưng cậu như đang vỗ về.

"Không phải." Rất lâu sau, Dụ Phồn nói không mang cảm xúc gì, "Khi đó có người đến tìm Dụ Khải Minh đòi nợ, đi rất gấp, cũng không có vali hành lý, là kéo bao bố đi."

"Ừm." Trần Cảnh Thâm mường tượng hình ảnh đó trong đầu, ôm cậu chặt hơn. Thậm chí Dụ Phồn có thể cảm nhận được lồng ngực hắn rung động trong lúc nói chuyện.

"Thật ra ngày ở quán trà sữa đó, không phải là lần đầu tiên." Trần Cảnh Thâm bỗng nói một câu không đầu không đuôi.

"Cái gì?" Dụ Phồn hơi ngơ ngác, sau đó cũng phản ứng được, "A, tôi biết___"

"Cậu cầm dao rạch mình, không phải lần đầu tiên."

"...."

Dụ Phồn hơi hoang mang, ngẩng đầu lên, hiếm thấy ngây ngốc nhìn Trần Cảnh Thâm: "...Là ý gì?"

"Trước đây cậu cầm tàn thuốc làm bỏng cánh tay mình, tôi nhìn thấy." Trần Cảnh Thâm nói.

Dụ Phồn há miệng, cũng không nói ra được gì. Cậu muốn phủ nhận, nhưng bị Trần Cảnh Thâm vén lên như thế, vài đoạn ký ức chen ngang vào đầu, hình như có chuyện như vậy thật, nhưng chỉ một lần, trong nhà vệ sinh ở trường. Khi đó cậu vừa đánh nhau với người bên ngoài, vết thương trên người còn nặng hơn tàn thuốc nhiều, cậu đâm xong không thấy có gì thú vị, ném thuốc lá xuống đất giẫm tắt, sau đó cũng quên sạch chuyện này đi.

Nhưng có người nhìn thấy, mà còn vẫn nhớ.

"Khi đó tôi nghĩ." Trần Cảnh Thâm cắm tay vào tóc cậu, vu vơ vuốt vài lần, "Không thể tiếp tục như thế nữa."

Cho nên hắn viết thư tình, châm chước câu từ, xóa đi sửa lại, đưa ra, vụng về cưỡng chế chen vào cuộc đời Dụ Phồn.

Bàn tay đang ôm mặt hắn chợt dùng sức, lòng bàn tay vùi vào trong da, có thể cảm nhận được cơn run rẩy nhỏ bé.

Mũi Dụ Phồn cay cay, nét mặt lại vừa lạnh vừa dữ, cậu rũ mắt xuống hỏi: "Trần Cảnh Thâm, cậu thương hại tôi à."

"Không, tôi yêu cậu." Trần Cảnh Thâm nói.

Cho nên vừa rồi trông thấy cậu xách vali hành lý ra, như chợt bị kéo về bên ngoài cánh cửa bằng gỗ quen thuộc, nỗi ngạt thở và kiềm nén bủa vây chằng chịt, dồn dập đến mức thở không thành hơi.

"Dụ Phồn." Giọng Trần Cảnh Thâm trầm khàn, "Đừng đi nữa."

Viền mắt Dụ Phồn đỏ hoe, cúi đầu xuống, muốn hôn hắn như trên sân thượng của sáu năm trước.

Trần Cảnh Thâm giữ cổ cậu lại, không để cậu hôn: "Tôi muốn cậu trả lời."

Có thứ gì đó rơi xuống, ấm áp nhỏ lên trên cổ tay hắn. Dụ Phồn đỏ mắt đáp "ừm", sau đó bàn tay trên cổ dùng sức, cậu được kéo tới hôn lên.

Nhiệt độ ban đêm dần hạ xuống, trong nhà không mở lò sưởi, những chỗ tiếp xúc đều nóng rực lên.

Quai hàm Trần Cảnh Thâm kéo căng thành một đường cong gọn gàng....Người đang hôn hắn bỗng nhiên dừng lại, hơi tránh ra.

Từ gò má, cổ, đến tai Dụ Phồn đã đỏ bừng, bờ môi đôi mắt ướt đẫm. Cậu không biến sắc chống chóp mũi Trần Cảnh Thâm, nói: "Trần Cảnh Thâm, tôi muốn cùng cậu____"

....

Nửa đêm, Ninh Thành vẫn còn mưa rơi tí tách, ngày càng có xu thế nặng hạt hơn. Nhân viên giao hàng mặc áo mưa lếch thếch đến nhà 402 tiểu khu Du Lân, giơ tay gõ cửa: "Xin chào, đồ____"

Còn chưa dứt lời, cửa mở ra. Một cánh tay săn chắn mạnh mẽ vươn ra nhận đồ trong tay anh ta, anh ta còn chưa thấy rõ được gì, cửa đã đóng sập lại.

Nhân viên giao hàng sửng sốt mấy giây, miệng lẩm bẩm gì đó, quay người rời đi.

Trong phòng mờ tối, chỉ có một ngọn đèn ngủ ảm đạm, còn không sáng bằng màu trắng trên ga trải giường xanh đậm.

Túi hàng bị thô bạo xé ra, ngón tay Trần Cảnh Thâm sáng lên dưới ánh đèn.

Ngoài cửa sáng lên một tia chớp, hai cái bóng thân mật chồng lên nhau kéo dài trên tường, theo sau là tiếng sấm ầm ầm vang dội.

Nhưng Dụ Phồn lại không nghe thấy được gì. Giờ phút này trong thế giới của cậu chỉ còn lại Trần Cảnh Thâm, hơi thở, mùi hương, nhiệt độ của Trần Cảnh Thâm, từng chút chiếm hết thế giới cậu. Cậu nâng tay muốn nắm ga trải giường, ngón tay lại bị cạy lên, giữ chặt vào tay, đến đây, Dụ Phồn hoàn toàn bị Trần Cảnh Thâm nắm trong tay.

Ngoài cửa sổ, mưa gió lên xuống dữ dội, tiếng vang rung trời, không biết túi ni lông trắng tinh sạch sẽ lơ lửng trên không bao lâu, không thể rơi xuống đất, mãi đến đêm khuya mới bị nắm vào trong tay, bị nhào nặn vuốt ve vang lên âm thanh sột soạt.

Dụ Phồn vẫn cảm thấy mình rất khỏe, mặc dù gầy. Đám học sinh hư ở Nam Thành trước đây và mấy người đòi nợ cũng đồng ý với quan điểm này.

Nhưng cậu phát hiện có chuyện còn mệt hơn cả đánh nhau.

Cũng không phải tốn sức, chỉ là....

Dụ Phồn ngồi không vững. Cậu giống như trước đây, cắn mạnh vào sườn cổ hắn, có vị mặn chát.

Trần Cảnh Thâm nghe tiếng mắng đứt quãng, mắng không thành tiếng rất lâu, hắn nhận hết, cũng không cảm thấy xấu hổ.

Nhành cây yếu ớt bên đường bị gió lớn đè ra đường cong rẽ đôi, lắc lư lên xuống mãnh liệt, luôn nhịn đến trận mưa lớn cuối cùng.

Dụ Phồn bị xoay mặt qua, nhận được một nụ hôn lưu luyến trong cơn khô nóng hỗn loạn.

***

Ninh Thành mưa đến 4 giờ sáng mới ngừng. Cuối cùng, Dụ Phồn gần như bị ôm xuống lầu tắm rửa, lúc trở về giường không còn đoái hoài gì đến đánh nhau với Trần Cảnh Thâm nữa, nghiêng đầu là chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Dụ Phồn thức dậy trong tiếng đập cửa và mùi hương mờ ám khó tả.

Ngay lúc Dụ Phồn tưởng là ảo giác của mình, lại thêm một trận đập cửa rầm rầm khác nữa.

Ý thức dần quay trở về, Dụ Phồn giật ngón tay, sau đó bụng dưới bị cơn bủn rủn vụn vặt kích thích phải nhắm mắt lại.

Trần Cảnh Thâm đang ngồi đầu giường gõ code, tiếng bàn phím lanh lảnh vui tai, không hiểu sao cũng hơi ru ngủ. Dụ Phồn khó khăn mở mắt ra, giao diện phức tạp đập vào mắt khiến cậu chóng cả mặt.

Cảm nhận được động tĩnh, Trần Cảnh Thâm nghiêng đầu nhìn cậu, trong mắt toát ra vẻ thỏa mãn nhàn nhạt, vươn tay chạm lên cổ cậu kiểm tra nhiệt độ cơ thể.

Cho là Trần Cảnh Thâm lại định làm trò gì đó. Dụ Phồn duỗi chân đạp người bên cạnh, tưởng là mạnh lắm, thật ra chỉ là dùng ngón chân khều người ta, lúc nói chuyện giọng như chiêng gãy: "....Biến ra mở cửa."

Trần Cảnh Thâm đáp ừ, cầm chai nước khoáng bỏ lên đầu giường, xoay người xuống lầu.

Bánh ngọt còn đặt trên bàn, tối hôm qua vẫn chưa bỏ vào tủ lạnh. Nhớ đến hành vi bôi kem lên người người ta trơ trẽn của mình, Trần Cảnh Thâm cuộn tròn ngón tay, ném bánh ngọt vào thùng rác, định hôm nay bù lại cái khác, không tập trung vặn tay nắm cửa ra.

Cửa mới vừa một một kẽ nhỏ, đã có tiếng "độp" vang ầm lên!

Pháo bông nhỏ nổ tung trên không trung! Vô số mảnh kim tuyến lấp lánh bay xuống, sáng đến mức Trần Cảnh Thâm phải híp mắt lại, sau đó nghe được giọng nói rất quen___

"Surprise!" Giọng Vương Lộ An vang vọng cả lầu, mặt đầy háo hức, phất tay lại, vang giọng chỉ huy: "Nào! Một hai ba lên!"

Ngoài cửa, Tả Khoan, Chương Nhàn Tịnh, Vương Lộ An đồng thanh, hát đầy nhiệt huyết: "Chúc cậu sinh nhật vui vẻ! Chúc cậu sinh nhật vui vẻ! Chúc cậu sinh nhật vui vẻ! Chúc cậu sinh nhật vui vẻ! !"

BẢN CHƯA CHỈNH SỬA

[....]

Dụ Phồn quẹt kem bánh ngọt dính lên cả tay, vừa thô bạo vừa lạnh lùng bôi lên mũi, miệng Trần Cảnh Thâm, nửa mặt dưới của Trần Cảnh Thâm nhanh chóng bị kem chiếm hết, phối hợp với gương mặt đơ cảm xúc của hắn, không hiểu sao trông hơi buồn cười.

Ngay sau đó, ghế sô pha bên người lún xuống. Dụ Phồn quỳ chân cạnh hắn, cúi đầu ăn hết kem bên má phải hắn. Cái răng nhọn không quá rõ kia cọ lên mặt hắn, hơi nhột.

Yết hầu Trần Cảnh Thâm cuộn xuống, vươn tay ôm eo cậu, để cậu ngồi quỳ trên người mình.

Hai người kề sát vào nhau cách lớp vải quần áo, hai tay Dụ Phồn ôm mặt Trần Cảnh Thâm, gặm một cái lên cằm hắn, nuốt kem xuống, lạnh lùng rũ mắt nhìn hắn: "Trần Cảnh Thâm, biểu cảm của cậu tối nay, xấu y như lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Trông rất ngứa đòn."

Dụ Phồn nói xong dừng lại, sửa thêm, "Lần ở quán trà sữa."

Trần Cảnh Thâm không nói gì, chỉ là vòng tay qua cả eo cậu, nâng tay giữ gáy cậu lại, đè cậu xuống hôn. Trong miệng Dụ Phồn còn dư lại kem đặc quánh, từng chút bị Trần Cảnh Thâm cướp đi, cuối cùng không biết là ai nuốt vào.

"Tôi nghĩ, khi đó cậu rời đi, có phải cũng là dáng vẻ vừa rồi không." Trần Cảnh Thâm dán môi cậu nói

Dụ Phồn gần như lập tức cứng đờ, bờ môi đang hé mở cũng không cử động nữa.

Trần Cảnh Thâm luồn tay vào trong vạt áo cậu, nóng bỏng dán vào tấm lưng gầy gò của cậu, cảm nhận được cậu cứng người, Trần Cảnh Thâm vuốt lưng cậu như đang vỗ về.

"Không phải." Rất lâu sau, Dụ Phồn nói không mang cảm xúc gì, "Khi đó có người đến tìm Dụ Khải Minh đòi nợ, đi rất gấp, cũng không có vali hành lý, là kéo bao bố đi."

"Ừm." Trần Cảnh Thâm mường tượng hình ảnh đó trong đầu, ôm cậu chặt hơn. Thậm chí Dụ Phồn có thể cảm nhận được lồng ngực hắn rung động trong lúc nói chuyện.

[....]

Trần Cảnh Thâm giữ cổ cậu lại, không để cậu hôn: "Tôi muốn cậu trả lời."

Có thứ gì đó rơi xuống, ấm áp nhỏ lên trên cổ tay hắn. Dụ Phồn đỏ mắt đáp "ừm", sau đó bàn tay trên cổ dùng sức, cậu được kéo tới hôn lên.

Trần Cảnh Thâm hôn rất nặng, Dụ Phồn cũng vậy, đây là lần đầu tiên cậu với Trần Cảnh Thâm hôn vội vã nồng nhiệt đến thế, vừa dữ dội vừa ngoan ngoãn dây dưa, liếm đầu lưỡi với Trần Cảnh Thâm. Nhiệt độ ban đêm dần hạ xuống, trong nhà không mở lò sưởi, hai cơ thể dán chặt vào nhau trao đổi nhiệt độ, nhịp tim và nước bọt, những chỗ tiếp xúc đều nóng rực lên.

Môi Trần Cảnh Thâm hé mở, quai hàm căng thành đường cong gọn gàng. Tay hắn luồn sâu vào trong vạt áo, sờ từng tấc da, lúc đè ngón tay xuống miết nhịp thở của Dụ Phồn sẽ trở nên rất hỗn loạn. Tay kia của Trần Cảnh Thâm vừa đẩy lưng quần cậu ra định đi xuống, người đang hôn hắn bỗng nhiên dừng lại, hơi tránh ra.

Từ gò má, cổ, đến tai Dụ Phồn đã đỏ bừng, bờ môi đôi mắt ướt đẫm. Cậu không biến sắc chống chóp mũi Trần Cảnh Thâm, nói: "Trần Cảnh Thâm, tôi muốn cùng cậu làm____"

.....

Nửa đêm, Ninh Thành vẫn còn mưa rơi tí tách, ngày càng có xu thế nặng hạt hơn. Nhân viên giao hàng mặc áo mưa lếch thếch đến nhà 402 tiểu khu Du Lân, giơ tay gõ cửa: "Xin chào, đồ____"

Còn chưa dứt lời, cửa mở ra. Một cánh tay săn chắn mạnh mẽ vươn ra nhận đồ trong tay anh ta, anh ta còn chưa thấy rõ được gì, cửa đã đóng sập lại.

Nhân viên giao hàng sửng sốt mấy giây, miệng lẩm bẩm gì đó, quay người rời đi.

Trong phòng mờ tối, chỉ có một ngọn đèn ngủ ảm đạm, còn không sáng bằng màu trắng trên ga trải giường xanh đậm.

Túi hàng bị thô bạo xé ra, ngón tay Trần Cảnh Thâm sáng lên dưới ánh đèn, Dụ Phồn không nhìn, dùng chân đạp hắn: "Đừng, cứ...."

Vùng bụng dưới bỗng nhiên lạnh buốt, Dụ Phồn bị thứ bỗng nhiên đổ xuống làm lạnh đến mức run lên, đỏ mặt mắng: "Trần Cảnh Thâm, có phải cậu muốn___"

Trần Cảnh Thâm đưa tay xuống, đè người lên chặn miệng cậu. Ban đầu Dụ Phồn còn cố gắng hừ hừ được mấy tiếng, cuối cùng chỉ còn lại thở gấp.

Ngoài cửa sáng lên một tia chớp, hai cái bóng thân mật chồng lên nhau kéo dài trên tường, theo sau là tiếng sấm ầm ầm vang dội.

Nhưng Dụ Phồn lại không nghe thấy được gì. Giờ phút này trong thế giới của cậu chỉ còn lại Trần Cảnh Thâm, hơi thở, mùi hương, nhiệt độ của Trần Cảnh Thâm, từng chút chiếm hết thế giới cậu. Cậu nâng tay muốn nắm ga trải giường, ngón tay lại bị cạy lên, giữ chặt vào tay, đến đây, Dụ Phồn hoàn toàn bị Trần Cảnh Thâm nắm trong tay.

Trần Cảnh Thâm rũ mắt nhìn Dụ Phồn, dùng ánh mắt để đo, eo Dụ Phồn nhỏ đến mức hắn chỉ cần dùng một tay là nắm trọn hết.

Cả người Dụ Phồn đầy mồ hôi, lúc thở bụng sẽ lên xuống mãnh liệt, người như bị kéo đi, không biết đong đưa giữa không trung bao lâu, Trần Cảnh Thâm mới nắm gối, lót xuống dưới eo cậu.

Dụ Phồn vẫn cảm thấy mình rất khỏe, mặc dù gầy. Đám học sinh hư ở Nam Thành trước đây và mấy người đòi nợ cũng đồng ý với quan điểm này.

Nhưng cậu phát hiện chuyện này còn mệt hơn cả đánh nhau nữa.

Nói chung cũng không phải là tốn sức, chỉ là....

Dụ Phồn ngồi không vững, cả người run rẩy không kiểm soát được, ngón chân cuộn chặt vào nhau. Kiệt sức, Dụ Phồn nằm lên bờ vai ướt đẫm mồ hôi của Trần Cảnh Thâm, giống như trước đây, cắn mạnh vào sườn cổ hắn, có vị mặn chát.

Cảm giác da đầu tê rần chỉ vừa dịu bớt đi, lại bị đè lên gối, bên eo là mồ hôi nhỏ xuống từ Trần Cảnh Thâm.

Lưng Dụ Phồn lõm xuống một đường cong mượt mà, phần thịt duy nhất mọc ở một nơi khá tốt.

Bị làm không kiềm được phát ra vài âm thanh, mặt cậu đỏ bừng, muốn vùi vào gối ngộp chết mình đi, lại bị Trần Cảnh Thâm nắm tóc, cưỡng ép ngẩng đầu.

Dụ Phồn sụp đổ, mắng đứt quãng không thành tiếng. Mắng hắn là chó, mắng hắn biến thái, cuối cùng căng thẳng biến thành âm cuối kiềm nèn khó nhịn, bị Trần Cảnh Thâm xoay đầu qua, nhận được một nụ hôn lưu luyến trong cơn khô nóng hỗn loạn.

[....]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net