Chap 2 (Chuyện Cũ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Được vài phút Ba tiểu Bình mới vừa khóc vừa nói:
-Do ta vô tâm...do ta không quan tâm nó...ta không đáng làm ba của nó...
Chuyện này...ai cũng biết ba tiểu Bình nghiện rượu đánh bạc tuy vậy nhưng đối với vợ con lại rất tốt...sao lại nói vô tâm chứ...
Tôi cũng không muốn nói thêm có thể còn ẩn tình mà tôi cố moi ra thì không hợp cho lắm nên chào họ rồi đi về.
Trên đường về tôi đi qua quán trà dì Tư chỗ này là nơi lý tưởng tụ tập của mấy bác tám...Liền nghe thấy họ nói vài điều thú vị.
-Này sao mấy dạo gần đây bọn ác linh hoành hành nhiều vậy nhỉ?
-Ừm...đúng lẽ nào là lời nguyền ấy...?
-3 năm trước sao?
'Lời Nguyền' '3 Năm Trước' có ý gì? Tôi ngẫm nghĩ.
Tôi mới trở về làng được hơn 2 tuần thôi.
3 năm trước tôi bị bệnh nặng giờ vẫn còn di chứng cứ khi trời mưa  là sẽ sốt cao, nghe nói lúc tôi bị bệnh trời mưa to dữ lắm, nên đã được đưa lên thành phố ở đấy hết 3 năm. Tại mẹ tôi bị bệnh nên được đưa thay mẹ 1 thời gian về chứ ba mẹ tôi không muốn cho tôi về làng thật chẳng hiểu nổi tại sao nữa...
-Lời Nguyền cái gì...đừng nói vớ vẩn...Tiếng quát quen thuộc làm tôi giật mình.
-Ba...
-Ố...Mộc Lãnh...con làm gì ở đây?
Ba tôi đi đến chỗ tôi.
-Con mới giải quyết ác linh về.
-Xong việc rồi về thôi. Tôi vẫn đứng im nhìn ba tôi.
Thật lòng tôi muốn hỏi...3 năm trước đã sảy ra chuyện gì? giờ nghe họ nói vậy tâm tư như bị đảo động muốn hỏi cho ra lẽ.
Ba nhìn tôi như thấu tâm tư tôi nói:
-về rồi nói. Thanh âm ba tôi trầm trầm đến ấm lòng làm tôi chỉ biết gật đầu tuân theo.

Nhà tôi nằm ngay cạnh tiệm.
Tôi cùng ba vừa bước vào thì 1 bác trung niên đang nói chuyện với mẹ tôi và chuẩn bị về.
Mãi 1 hồi tôi mới nhận ra đó là Bác trưởng thôn Đông Trạch kế bên.
Cũng không biết họ nói gì nhưng có vẻ đã xong Bác ấy đi về và nhìn thấy tôi liền cười niềm nở lại gần nói:
-Mộc Lãnh...ôi! cháu đã lớn vậy rồi sao? thiếu nữ rồi nhỉ?! để xem...Ừm...cũng phải 4 năm rồi đấy...lâu quá không gặp...à mà..bệnh cháu sao rồi?
Hồi tôi còn ở đây cũng không hay gặp mọi người trong thôn huống chi là trưởng thôn bên cạnh trong trí nhớ của tôi thì cũng mới chỉ gặp Bác ấy chục lần là cùng.
Tôi vội cười nhẹ đáp:
-Cháu không sao rồi ạ! lâu quá không gặp...
-Ừm...nghe nói cháu mới về...hôm nay gặp đây cũng tốt rồi...thôi ta còn chuyện...để khi khác ta đến chơi...ta về đây...
Bác trưởng thôn quay qua chào ba tôi 1 cái rồi ra về. Tôi cũng giữ phép cúi chào 1 cái.

Tôi đi đến ngồi bàn đá trước cửa nhà.
Mẹ tôi rót cho tôi ly trà nóng giả tà.
Trà này rất ngon và thơm do chính tay mẹ tôi sao nên có hương vị khá đặc biệt còn có khi gọi là bí quyết gia truyền của nữ nhân gia tộc ngoại tôi. Hồi bé mẹ tôi vẫn bắt tôi học sao trè rồi học bí quyết nhưng do tính ham chơi hậu đậu nên chả học được nhiêu rồi lại vùi đầu vào mấy nghề ba mẹ truyền lại nên cái vụ bí quyết này bị lãng quên.
3 năm rồi tôi sống 1 mình trên thành phố, 1 mình lo mọi chuyện có muốn về cũng không được chứ đừng nói thưởng thức hương vị này. Giờ có thể ngồi ăn điểm tâm và uống trà thế này thật nhàn nhã tâm tư thanh tịnh.
-À mà mẹ...bác ấy đến có chuyện gì vậy?
Mẹ tôi rót thêm cho tôi chén nữa rồi mới nói.
-Thôn bên bị Bạt* quấy rối...nhờ mẹ sang làm phép cho bớt...
("Bạt" là loài quỷ gây hạn hán).
-Bệnh mẹ còn chưa khỏi mà...thôi để con đi thay cũng được mấy...Tôi còn chưa nói hết câu thì mẹ tôi quát 'Không được' làm tôi xém nữa bị giật mình gã lộn ra sau.
-Con chỉ ở đây thêm mấy ngày nữa thôi...Mẹ tôi đứng dậy rồi đi vào nhà.
Tôi vẫn không hiểu tại sao mẹ lại  phản ứng gắt đến vậy...hồi còn mới 17 ,18 tuổi tôi luôn bị bắt sang thôn Đông Trạch với Tây Trạch làm phép trừ tà....v...v
nhưng từ năm lên 19 thì chỉ làm phép quanh thôn không được sang thôn khác nữa và mỗi khi tôi cố đề cập tới chuyện sang thôn khác thăm bạn (tôi có 2 cô bạn thủa bé cùng làm nghề y ở thôn Đông và Tây Trạch) thì ba mẹ luôn tỏ vẻ tức giận và quyết không cho tôi đi.Ba mẹ tôi bình thường rất hiền đặc biệt là mẹ tôi luôn nổi tiếng trong gia tộc ngoại là hiền lành dịu dàng tôi cũng luôn cảm thấy thế vậy mà luôn tức giận khi tôi nói lời kia. Mà còn nữa mấy năm tôi ở trên thành phố mẹ tôi lúc nào cũng hỏi tôi có bạn trai chưa? kết hôn chưa? thiệt tình tôi mới hơn 20 tuổi đầu kết hôn gì cơ chứ? chả nhẽ do mẹ tôi cũng lấy ba tôi sớm nên cũng bắt tôi cũng phải lấy chồng sớm sao?Ôi trời!tôi luôn cảm thấy kì lạ nhưng cũng không dám hỏi.
Tôi không nén nổi sự tò mò nữa đi tìm ba để hỏi cho ra lẽ dù gì tôi đã lớn rồi 23 tuổi rồi chả nhẽ lại không thể biết được chuyện gì.

Tôi đi quanh nhà mà vẫn không tìm thấy ba. Mới nãy còn đây mà giờ lại độn thổ đâu rồi. Mẹ nó! Lẽ nào...lại trốn nữa...thật muốn đập đầu vào đậu hũ cho xong...lần này là lần thứ 5 tôi bị ổng chơi xỏ rồi...cứ bảo 'về rồi nói' thôi thì về là trốn...tối đến định hỏi thì chúa lảng chuyện khác.
Trời đụ....! *vò đầu* bực mình thật!
-Tối nay con quyết hỏi cho ra lẽ...

Tối đến cả thôn chìm trong bóng tối chỉ có ánh sáng từ bóng điện mờ ảo.
Giờ là mùa hè nên ở thôn chợp tối đã có tiếng ếch và số loài vật nhỏ thi nhau kêu vang có lúc nghĩ thật ồn ào...có lúc nghĩ thật thơ mộng trên thành phố đến tiếng cóc còn không có nữa là...Đom đóm...thật đẹp....
Nhưng có vẻ tôi không chú ý được mấy điều này...vừa tắm xong tôi đã ngồi ở cửa thềm nhà đợi ba tôi.
Nhà tôi làm theo nhà Nhật kiểu cũ. Vì nhà ngoại tôi là 1 gia tộc Nhật di cư sang đây cũng được hơn 80 năm rồi mà vẫn giữ phong tục cũ. Ba tôi lấy mẹ tôi nên theo hết phong tục ngoại...vì thế ba tôi được coi là người chồng tốt ...còn đối với tôi là 'Không Có Địa Vị'
Nhưng cũng có nguyên nhân Ba tôi mồ côi Ba Mẹ từ lên 10 tuổi.Được bên ngoại tôi nhận nuôi. Nghe nói thì ba mẹ của ba tôi đều theo nghề y.

Tôi ngồi đợi đến ê cả mông bụng thì thi nhau gào thét.
Thầm nhủ lẽ nào ổng không chịu về luôn sao?Trời đụ! thật hết nổi...rốt cuộc là chuyện gì lớn lắm chứ...
Đang hầm hầm mẹ tôi gọi vào ăn cơm.
Và biết được ba tôi đã tìm được lý do trốn tôi.
Chẳng qua nhà Bác Tư mới mổ heo ăn nên ba qua đấy rồi.

Tôi đành buông chuyện ăn xong bữa tối tôi đành lên phòng ngủ.
Nghĩ chuyện này ba không nói thì mai mình đi tìm bà ngoại chắc bà sẽ nói cho mình biết thì sao. Nghĩ thế tôi vui vẻ đi ngủ.

P/s: Mong ủng cmn hộ ạ!
*dập đầu*.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net