Chap 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Không phải đâu...Tôi vừa cười vừa lắc đầu.

-Hắn muốn đi theo thôi.

___________
Bầu không khí trong xe rất ngột ngạt toàn mùi thuốc súng.

Chúng tôi đến viện mà Trần Cố Bạch làm việc.

Tôi được Trần Cố Bạch dẫn vào khu kiểm tra.
Lúc đầu Thập Diện Sinh đòi đi theo bằng được tôi phải đàm phán hắn mới ngoan ngoãn đợi tôi ở ngoài.

Kiểm tra cũng không có gì bất thường chỉ là tôi dạo gần đây phát bệnh nặng hơn lúc trước nhưng không có gì nguy hiểm.
Tầm hết 30 phút đã xong.

Tôi vui vẻ đi ra khỏi khu kiểm tra.

Phía trước thấy nam nhân âu phục đang ngủ gục.
Tôi nổi hứng đi từ từ lại gần ngồi xổm trước mặt hắn.
Ngắm ngía ngũ quan hắn.

-Trông rất đẹp...tên quỷ biến thái chết tiệt...Tôi nhẹ mắng.

-Ta nghe thấy hết đấy! Thập Diện Sinh lên giọng nhưng vẫn không mở mắt.
Tôi bị dọa vội đứng dậy lùi 2, 3 bước.

Mãi vài giây sau hắn mới mở mắt.
Con ngươi bạc kim nhìn tôi ôn nhu lạ thường.

-Về...chúng ta làm chuyện quan trọng.
Thập Diện Sinh đứng dậy lôi tôi đi.

Chúng tôi đi bộ về...
Vốn dí có thể bắt taxi về nhưng đang bắt Thập Diện Sinh thấy đôi nam nữ khoác tay nhau đi bộ rất vui nên tôi bị hắn kéo đi bộ.

Đang đi phía trước có quán lề đường bán kẹo bông gòn...

Thập Diện Sinh nhìn đến thấy đôi nam nữ lúc trước gặp đang mua cũng hớn hở kéo tôi lết đến.

-Mua...mua...

-Quỷ thiếu gia...ngài là trẻ con sao?

-Họ cũng mua...họ đâu phải trẻ con.

-Nhưng...họ trẻ hơn ngài cả trăm tuổi đấy.

-Ta...không cần biết...nàng phải mua cho ta. Thập Diện Sinh khoanh tay lại.

-Được...được...ta mua...ta mua. Tôi bất lực lắc đầu.

Mua cho hắn...hắn còn đòi cái kẹo lớn nữa chứ...

Thiệt tình...sao đột nhiên nổi tính trẻ con.

Thập Diện Sinh vui vẻ đón nhận chiếc kẹo.

Hắn đưa mắt nhìn đôi nam nữ cách không xa kia.
Nữ nhân kia vui vẻ lấy 1 miếng nhỏ kẹo đút cho nam nhân kia.

-Mộc Lãnh...ta cũng muốn. Thập Diện Sinh đưa cho tôi kẹo.

-Quỷ thiếu gia...ngài sống cả trăm năm mà đến ăn cũng không biết sao?

-Ta...ta...mặc kệ...ta muốn được như vậy.

-Nếu nàng không đút cho ta...tối nay nàng sẽ biết hậu quả. Thập Diện Sinh ghé tai tôi nói nhỏ.

Tóm lại tôi đã phải đút cho hắn.
Rồi chúng tôi cùng về nhà.

Về được 1 lúc mẹ gọi điện thoại cho tôi.

-Mẹ hả?

-Lãnh nhi kiểm tra thế nào rồi.

-Ổn mẹ ạ!.

-Thập Diện Sinh ở đấy đúng chứ?

Tôi đơ 3 giây...

-Vâng...sao mẹ biết?

-Để hắn nghe điện thoại mẹ đi.

-Nhưng tại sao?

-Đừng hỏi nhiều...nhanh đi.

-Đợi con tí.

Thập Diện Sinh còn đang tắm.
Hắn về đến là vào tắm luôn.

Tôi đứng cửa đợi hắn.
Lúc sau hắn đi ra.
Phần trên không mặc dưới quấn khăn.

Nói thật tôi cũng chưa nhìn thấy được thân thể hắn.
Giờ trời ạ!

Cơ bắp hắn rất chắc.
Tuy hắn trắng nhưng cơ bắp săn chắc không đùa.

Tôi hiện giờ cũng cảm thấy giống tên háo sắc nữ nhân.

-Có việc sao?

-Ừm...Tôi đưa điện thoại cho hắn ánh mắt ghim trên người hắn.

Thập Diện Sinh nhận điện thoại đi ra phía cửa sổ nghe.
Cũng không biết mẹ nói gì với hắn chỉ thấy hắn "Ừm" 1 tiếng rồi tắt điện thoại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net