Chương 1: Cực hạn tra tấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm 2037, hàng loạt thiên thạch xuất hiện mang trong mình một lượng phóng xạ khủng bố rơi xuống bề mặt trái đất khiến nhân loại gần như đứng bên bờ vực của sự diệt vong.

Những con phố lúc trước phồn hoa, nhộn nhịp là thế nhưng bây giờ tan hoang đổ nát, chỉ còn lại từng chiếc bóng chiều đổ xuống mang vẻ cô đơn, hưu quạnh. Khắp nơi không có lấy một dấu hiệu của sự sống mà tràn đầy những tiếng gầm gừ dữ dội ghê sợ nhân tâm. Mùi vị huyết tinh nhàn nhạt lan tỏa khắp không gian khói bụi mịt mờ.

Trong một khu thí nghiệm bỏ hoang tại thành phố Pica, một cô gái toàn thân bị trói chặt, cả người đầy máu đang nằm sõng soài trên chiếc bàn sắt lạnh lẽo.

Toàn thân cô cao thấp toàn những vết thương đáng sợ. Có vết cắt hình con rết ngoằn nghèo, kéo dài từ bên mặt trái sang bên mặt phải trông thật dữ tợn, hủy đi hầu hết dung nhan của cô gái trẻ. Đôi mắt cô mờ mịt, không có tiêu cự, nhìn lên một khoảng không gian vô định, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Bỗng nhiên tiếng cánh cửa cót két chợt mở ra, Dung Lệ trừng lớn đôi mắt trắng dã nhìn bóng người vừa bước vào.

- Không ngờ ngươi vẫn còn chịu được đấy! Ta tưởng ngươi đã chết đi từ lâu nhưng không ngờ tinh thần ngươi lại mạnh mẽ đến vậy. Thật không hổ là người mang huyết khế biến dị mà.

Tư Mã cười tươi, khuôn mặt vốn có phần tuấn tú vì thế mà trở nên vặn vẹo.

- Người tưởng người có thể giết ta được sao? Mơ tưởng. Sớm hay muộn thì tổ chức Z.O.N cũng tìm ra ta. Đến lúc đấy thì các ngươi sẽ tiêu đời.

Dung Lệ khinh thường nói.

Đúng lúc đấy một tiếng kêu ngoa ngoắt vang lên:

- Thật là ngu ngốc mà. Ngươi không biết là chúng ta đã làm việc trong tổ chức Z.O.N năm năm rồi sao? Chính quyền khu cao tầng đã sớm hạ lệnh cho chúng ta thí nghiệm lên người ngươi rồi. Huyết Khế Biến Dị của ngươi rất hiếm gặp. Nếu thí nghiệm thành công thì sẽ lật ngược thế cờ, nhân loại sẽ có thể tự do nắm quyền khống chế trái đất, không còn phải trốn tránh, sợ hãi lũ quái vật như trước kia nữa. Ngay cả ta cũng phải ghen tỵ với ngươi đấy!

Nguyệt Kiến õng ẹo vừa nói oang oang vừa khoác lấy tay Tư Mã.

Đầu óc Dung Lệ như vỡ tung thành từng mảnh, lạc giọng thì thào:

- Không!!! Tuyệt đối không thể nào... Không!!!

- Ha ha ha... Cảm giác tuyệt vọng lắm phải không. Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi. Ngươi còn không nắm được phần kết của câu chuyện đâu. Nếu ngươi không khai mở được tiềm lực của mình thì chúng ta bắt buộc sẽ phải có một món quà nho nhỏ dành cho ngươi đấy!

Nói rồi, Tư Mã cho người mang đến hai thân ảnh gầy nhỏ, dáng người ốm tong teo được trói trên cây cột trụ có hình thánh giá. Thoạt nhìn như sắp chết.

- Thế nào? Nhận ra đầy là ai rồi chứ?

Dung Lệ mở to đôi mắt ra nhìn rồi kinh hoảng sợ hãi. Hai cái người bị trói này không phải là đứa em trai cùng em gái thân thiết mà cô luôn bảo hộ sao?

Sống trong thời kì tận thế,tấm lòng lương thiện, tốt bụng của cô sớm đã bị tha hóa nặng nề. Cô đã sớm chai lì trước hoàn cảnh khó khăn. Lòng trở nên giá lạnh khi nhìn thấy bản tính ác độc, dã thú của nhân loại khi lâm vào tuyệt cảnh. Họ ích kỷ, chỉ ham sống sợ chết nhưng Tiểu Liêu và Tiểu Linh không như vậy. Khi cô lâm vào tuyệt cảnh, thậm chí sắp mất mạng, Tiểu Liêu vẫn đưa tay ra giúp đỡ cô, không bao giờ đẩy cô vào đám tang thi. Cậu luôn trong sáng và thuần khiết tựa như một tờ giấy trắng, là một bờ vai ấm áp, vững chắc mà cô luôn muốn dựa vào. Vì cậu kém cô bốn tuổi nên thời khắc nào cô cũng coi cậu là em trai mà thật tâm đối đãi, bảo hộ. Còn về phần Tiểu Linh thì cô bé rất trong sáng và thuần khiết, luôn biết tìm cách an ủi tâm hồn đã khô héo của Dung Lệ, giúp cô cảm thấy thanh thản về cả thể xác lẫn tâm hồn.

Giờ đây nhìn thấy cơ thể xơ xác, tiêu điều của Tiểu Liêu cùng Tiểu Linh, Dung Lệ thật không thể nào chịu đựng nổi. Tâm can như bị người khác hung hăng bóp nghẹt, rỉ máu.

- Thả Tiểu Liêu và Tiểu Linh ra! Các em ấy không liên quan đến chuyện này...

- Số phận của ngươi đã như cá nằm trên thớt rồi mà còn đòi ra lệnh. Hãy mau kích phát sức mạnh đi bằng không em ngươi sẽ chết.

Nói rồi Tư Mã âm trầm tiến lại gần thân hình bé nhỏ kia:

- Nhìn đây...Nhìn cho kỹ vào!!! Mở to mắt ra mà xem hai đứa em bé nhỏ của ngươi bị ta hành hạ ra sao!!!

Hắn chậm rãi tiến đến chỗ hai đứa trẻ. Tiếng bước chân như tiếng vọng của tử thần đến đòi mạng. Ung dung cầm một con dao trên bàn mổ, Tư Mã ôn tồn nhìn thẳng vào Tiểu Linh hỏi:

- Ta sẽ giết một trong hai đứa này! Ngươi hãy chọn đi... Quyền quyết định là ở ngươi. Muốn đứa nào chết đứa nào sống thì tùy ngươi...Chọn đi!!!

- Không!!! Dừng lại!!! Ta van cầu ngươi tha cho tính mạng bọn trẻ. Chúng còn quá nhỏ không biết gì... Ta xin ngươi. Làm ơn giết ta thay cho bọn nó...

Dung Lệ gào thét khản cổ, lạc giọng nhưng hồi đáp lại cô chỉ là khoảng không gian vô cùng tĩnh lặng. Cánh tay, bắp chân cô điên cuồng dãy giụa làm sợi xích xắt vang lên những tiếng kêu chói tai.

Bấy giờ, Tiểu Liêu xùng Tiểu Linh cũng đã thanh tỉnh.. Chúng mở mắt ra nhìn xung quanh rồi ngay lập tức hiểu ra hoàn cảnh của mình. Tiểu Liêu là phản ứng nhanh nhất. Nó hướng tới Dung Lệ gào to:

- Chị! Chị mau cứu Tiểu Linh đi. Em không sao đâu!!Thật đấy. Nhanh lên! Chọn đi chị... Hãy cứu em ấy...

Tiểu Linh nhìn thấy Tư Mã khát máu cùng Nguyệt Kiến âm hiểm thì có phần hoảng sợ. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái xanh lại. Nó cắn chặt hàm răng khiến đôi môi hồng hào rỉ máu. Kiên quyết hướng Dung Lệ nói:

- Anh Tiểu Liêu, em biết anh muốn giúp em sống sót nhưng em rất vô dụng, có sống cũng chẳng làm nên tích sự gì. Chị Dụng Lệ, nếu chị thương em thì hãy mau cứu anh ấy. Xin chị...

- Nào chọn đi... Ngươi còn 30s...29,28,27,...

- Chị..........................

- Hãy chọn em đi..............

Bao nhiêu tạp âm hỗn loạn đổ dồn vào đầu Dung Lệ khiến đầu óc cô quay cuồng.

Chọn! Chọn! Chọn... Chọn ai bây giờ? Hay là chọn Tiểu Linh nhỉ?Mà không, Tiểu Liêu cũng được. KHÔNG... Mình đang nghĩ cái gì thế nhỉ... Không thể chọn được... Thật đúng là không thể mà...

- Xin ngươi... Ta cầu xin ngươi...Làm ơn thả bọn nhỏ ra...

- Ba, hai, một. Hết thời gian.

Lập tức một dòng máu đỏ tươi phun tung tóe lên mặt Dung Lệ. Trong mắt cô là một mảnh huyết nhục mơ hồ. Máu!!! Nóng quá... Là máu của Tiểu Liêu sao? Không...Tha cho tôi...Ai đó cứu tôi với....Cô còn mơ hồ nhìn thấy Tiểu Linh khóc thét lên ghê sợ. Tiếng gào thét tuyệt vọng vang xa khắp căn phòng.

Tư Mã lạnh lẽo nở nụ cười:

- Nhìn xem. Nếu ngươi chọn một trong hai đứa thì đứa kia đã không phải chết rồi. Thật đáng tiếc. Giờ thì...

Xoẹt...Xoẹt...Tiếng dao phong lạnh lẽo lướt qua.

Lại nữa, lại nữa rồi...Dung Lệ mở đôi mắt đục ngầu, mệt mỏi nhìn cái đầu Tiểu Linh lăn lóc bên cạnh mình. Ngập tràn trong đôi mắt cô bé là sự hoảng loạn, điên rồ.

Cô không muốn chứng kiến cảnh này thêm một chút nào nữa. Đau...Đau lắm rồi. Cả tâm hồn lẫn thể xác như đang tan vỡ. Ngay cả nước mắt Dung Lệ cũng không rơi lấy một giọt. Tại sao ư? Vì cô đã đau khổ quá nhiều, đến nước mắt cũng cạn khô cả rồi.

- Dừng lại...Dừng lại đi......

Mấp máy đôi môi khô khốc, Dung Lệ cảm thấy trời đất như quay cuồng, điên loạn. Cô dần dần mất đi tri giác, lặng lẽ chìm vào giấc ngủ trong sự tuyệt vọng, đau thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net