Chương 15: Con đường chết chóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bóng dáng ba người khuất dần sau cánh cửa. Dung Lệ mỉm cười hỏi Trùng Linh

- Tại sao cậu lại đồng ý đi theo tôi mà không ở lại? Con đường mà chúng ta đi bây giờ sẽ cực kỳ nguy hiểm đấy!

- Chẳng biết! Nhưng tôi không thích ở chung cùng lũ người ngu xuẩn, nhát gan. Thà rằng đi cùng cậu còn có cơ may sống sót nhiều hơn.

Trùng Linh lạnh nhạt ôm kiếm trả lời.

- Vậy cảm ơn cậu đã tin tưởng tôi. Tuy không có gì bảo đảm nhưng tôi chắc chắn sẽ đưa ba người chúng ta thoát khỏi đây!

Đoạn Dung Lệ nhíu mày nói tiếp

- Bây giờ việc quan trọng nhất của chúng ta là tìm một con đường đi an toàn thông với phòng giáo viên. Việc này là rất khó bởi đâu đâu cũng là tang thi. Nếu chỉ đi nhầm một bước thì có khả năng cả lũ sẽ vong mạng. Hiện giờ chúng ta đang ở khu căng tin. Muốn đi qua phòng giáo viên thì phải vượt qua khu kí túc xá nữ sinh, băng qua biển tang thi đông nghìn nghịt. Chết tiệt!

Ngôi trường cấp ba tinh hoa vì là trường tư nên có cả khu kí túc xá nữ và khu kí túc xá nam. Học sinh ở trọ rất nhiều. Hơn nữa đây lại là thứ hai đầu tuần nên số lượng học sinh tập trung đông không kể xiết.

Giờ thì Dung Lệ hối hận thật rồi. Chỉ vì cái ước muốn ngắm nhìn trường học lần cuối cùng đó mà cô đã suýt chết hai lần. Nay lại lâm vào hoàn cảnh tuyệt lộ. Ông trời thật muốn trêu ngươi mà.

- Chưa hẳn đã hết cách!

Một giọng nói trầm thấp vang lên. Dịch Lãng nãy giờ im như hến mới phát biểu được một câu mang tính chất quyết định.

Dung Lệ quay đầu khó hiểu nhìn Dịch Lãng

- Ý cậu là gì?

- Tớ biết một cái ống nhỏ liên thông giữa phòng giáo viên và khu kí túc xá nữ sinh. Ba chúng ta cùng chui vào đó chắc chắn là sẽ không sao.

- Tại sao cậu biết mà không nói sớm?

- Hì hì. Tại lúc trước mình cùng các anh em thám thính khu kí túc xá nữ sinh. Tình cờ khám phá được cái ống này...

Không đợi Dịch Lãng nói tiếp, Dung Lệ suy ra luôn

- Vậy nên cậu thường xuyên đi nhìn trộm, rình mò bọn con gái bằng cái ống này. Biến thái!

Dịch Lãng gãi đầu ngượng ngùng cười trừ.

Ba người lần lượt chui vào trong ống. Dịch Lãng dẫn đầu. Hắn vừa đi, mồm lại lảm nhảm không ngừng

- Các cậu nói xem! Bệnh dịch tang thi này từ đâu mà đến vậy? Chẳng biết đến bao giờ quân đội của chính phủ mới kiểm soát hoàn toàn được đây!

Cả Trùng Linh cùng Dung Lệ đều trầm lặng không nói gì. Trong thâm tâm của mỗi người kỳ thực cực kỳ nặng nề, lo lắng. Không biết bố mẹ mình như thế nào? Không biết hai em mình sống ra sao? Mọi người! Nhất định phải cố gắng sống sót đấy! Đừng chết cho đến khi con tìm được. Dung Lệ âm thầm siết chặt hai bàn tay lại.

Đi được hơn một nửa quãng đường, không ngoài dự kiến lối đi này cực kỳ an toàn. Không có bất kỳ một con tang thi nào cả. Ba người thuận lợi đi đến phòng giáo viên an toàn.

Đến nơi, Dung Lệ mở cửa ống ra quan sát xung quanh. Căn phòng này ngoài giấy tờ, bài kiểm tra bay lộn xộn còn có những vệt máu đỏ thẫm kéo dài. Khắp nơi bốc lên mùi thịt thối rữa, có cả mấy cái xác người nát bấy nằm rải rác dưới nền đất lạnh lẽo.

Ba người nhanh nhẹn nhảy xuống, bắt đầu đi tìm kiếm chìa khóa xung quanh. Trùng Linh lạnh lùng đang định lật cái bàn giáo viên lên thì đột nhiên một con tang thi từ đâu lao tới.

Xoẹt

Đường kiếm sắc lạnh lóe lên trong không khí cắt đứt đôi đầu con tang thi.

- Nhanh lên! Chúng ta không có nhiều thời gian đâu.

Sau một hồi tìm kiếm vất vả, Dịch Lãng reo lên

- Ha ha! Tìm được rồi!

Trên tay hắn là chùm chìa khóa bằng sắt đã hoen gỉ. Dung Lệ cầm lấy chiếc chìa khóa, nhanh nhẹn leo lên cái ống

- Đi thôi!

Cả ba người lần lượt nối đuôi nhau bò đi.

Vẫn là Dịch Lãng mở miệng phá tan bầu không khí trầm mặc

- May mà chúng ta cũng không có gặp phải tình huống nguy hiểm gì! Thật may mắn.

- Chắc vậy.

Bò được hơn nửa quãng đường thì cái ống sắt càng ngày càng lắc lư dữ tợn. Có lẽ tải trọng của ba người là quá lớn. Sức ép đè nén lên thanh sắt khiến cho nó lõm xuống nhiều hơn. Vết đinh đóng trên tường đang có dấu hiệu rạn nứt, vỡ ra. Tình hình thế này thì chưa đi hết được quãng đường sợ đã phải rơi xuống làm mồi cho tang thi rồi.

Dung Lệ nhíu mày

- Mau nhanh lên! Chúng ta rất có khả năng sẽ phải rơi xuống mặt đất. Bây giờ tiến lên được bao nhiêu thì tiến! Cố lên.

Nói rồi cô ra sức bò lên mặc hai khuỷu tay bầm tím, trầy rách.

Do vết thương tại trận huyết chiến vừa nãy, lại chưa có thời gian nghỉ ngơi nên miệng vết thương vừa mới khép lại của Dịch Lãng nay lại hở ra. Máu me chảy xuống thành từng dòng. Hắn cắn răng ôm chặt lấy bụng cố tiến lên. Mỗi bước hắn bò lại để lại một vệt máu dài. Cũng may hắn là người đi cuối cùng nếu không để mọi người phát hiện ra thì sẽ cực kỳ phiền phức. Hắn không muốn Dung lệ phải lo lắng cho mình mà mất tập trung vào nhiệm vụ trốn thoát.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net