Chương 16: Nguy hiểm cận kề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rầm rầm rầm

Có lẽ tiếng bò quá to đã kích thích tang thi. Chúng thi nhau lao vào từ bốn phương tám hướng xô đẩy, cào cấu ống sắt. Cái ống sắt đáng thương do không chịu được lực lượng mạnh mẽ như thế ngay lập tức lung lay rồi rơi xuống đất.

Ruỳnh!

Âm thanh kim loại nặng nề va chạm. Ba người Dung Lệ ngay lập tức bật dật. Nhìn thấy cái cổng thoát ra khỏi trường ngay trước mắt, Dung Lệ hét to

- Nhanh lên! Bằng mọi giá hãy chạy thật nhanh vào! Đừng suy nghĩ gì cả.

Nói rồi cô như một cơn lốc chạy vụt ra ngoài. Tiếp đó là Trùng Linh cùng Dịch Lãng. Kéo theo phía sau họ là hàng nghìn con tang thi trùng trùng điệp điệp. Cũng may tang thi thời kỳ sơ khai không có trí óc, tay chân vận động kém linh hoạt. Hơn nữa bây giờ lại là ban ngày nên càng thêm chậm chạp, nặng nề.

Tuy nhiên số lượng tang thi cực kỳ đông đảo, Dịch Lãng chạy sau cùng bị dính một trảo của tang thi. Bả vai trái rách toác để lộ cả xương. Hắn vẫn cố cắn răng chạy tiếp. Đúng thế! Phải sống sót. Nhất định phải sống sót thoát khỏi đây.

Sau một hồi vất cả khổ cực, ba người cuối cùng cũng ra ngoài được. Dung Lệ nhanh chóng quan sát xung quanh. Cô bỗng phát hiện ra chiếc xe buýt vàng chói cách cổng trường tám mét.

- Chúng ta đã gần đến nơi rồi! Mọi người mau đi theo tôi.

Dịch Lãng cùng Trùng Linh không nói gì nhiều, tức tốc chạy theo. Đằng sau họ là một biển tang thi trùng trùng, số lượng đông khủng khiếp. Âm thanh gào rú ghê rợn vang khắp không gian. Nếu người bình thường mà rơi vào hoàn cảnh này thì sớm đã bủn rủn tay chân, mất đi ý chí chiến đấu rồi.

Mọi người trong khu nhà ăn nghe thấy tiếng động lạ thì không hẹn mà cùng ngó đầu ra ngoài cửa sổ ngóng. Ba bóng người kia nhìn trông quen quen. Khoan đã! Đó chẳng phải là Dung Lệ, Dịch Lãng, Trùng Linh hay sao? Bọn họ bây giờ đang tiến đến gần chiếc xe buýt lắm rồi. Cơ hội thoát ra ở ngay trước mắt. Bỗng Minh Hủ đột ngột hô to lên

- Đến đón chúng tôi với!

Tức thì theo phản ứng dây chuyền, tất cả mọi người đồng loạt gân cổ thét gào.

- Dung Lệ ơi tôi ở đây!

- Cứu tôi với!!!

Thế nhưng tiếc là những người ở ngoài kia không một ai nghe thấy cả. Tiếng gầm rú vang trời của tang thi đã lấn át hết thảy. Bấy giờ mọi người mới hối hận vì lúc trước không đi cùng. Ai cũng hối tiếc, hận chính mình ngu ngốc ham sống sợ chết. Đành phải trơ mắt nhìn chiếc xe buýt đang dần dần đi xa kia. Biểu tình không cam lòng cùng chán nản hiện lên trên mặt của tất cả mọi người.

Bên kia, ba người Dịch Lãng đã trốn thoát thành công. Hiện tại đang ở trên chiếc xe buýt. Bao vây xung quanh xe là hàng loạt con tang thi khủng bố đang xô đẩy, chen chúc nhau. Tình cảnh thê thảm không nỡ nhìn.

Dung Lệ cắm chiếc chìa khóa vào, vặn máy khởi động. Chiếc xe kêu lên két một cái rồi từ từ vận hành. Dịch Lãng nhìn Dung Lệ, nuốt nước bọt hỏi

- Cậu có biết lái xe không vậy?

- Biết đôi chút.

Dung Lệ mặt không biểu cảm trả lời.

Kiếp trước cô đã từng tham gia khóa huấn luyện quân đội đặc chủng. Được học và lái xe rất tinh thông. Chuyên đi ra ngoài để tìm kiếm người còn sống và đưa về căn cứ. Tuy công việc cực kỳ nguy hiểm, tỉ lệ phần trăm tử trận là hơn 60% nhưng cô vẫn đâm đầu vào làm. Tất cả chỉ để kiếm miếng ăn cho Nguyệt Kiến. Vậy mà cô ta lại đi theo tổ chức Z để phản bội mình. Lại còn nói là mình cướp đi tất cả mọi thứ của cô ta. Thật là trớ trêu làm sao!

Dung Lệ nhếch mép cười nhạt. Nhìn con đường trải đầy tang thi trước mắt, cô đạp mạnh chân ga. Chiếc xe như một con thú dữ lao ầm ầm về phía trước. Càn quét tất cả mọi thứ mà nó gặp. Có con tang thi bị hất văng lên trên trời, có con lại bị kẹt dưới lốp bánh xe, nghiền nát thành thịt vụn. Máu me cùng nội tạng vung vãi tứ tung.

Trông thấy màn này, Dịch Lãng sợ hãi vuốt vuốt ngực. Trái tim nhỏ bé của hắn còn chưa bình yên được bao lâu thì Dung Lệ lại nhàn nhạt nói tiếp

- Bám chắc vào!

- Tại sao?

- Chúng ta sẽ đâm vào cổng trường!

- Ôi không!!!

Dịch Lãng chỉ còn cách trơ mắt nhìn chiếc xe lao nhanh như tên bắn về phía cổng trường. Hắn ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ, thắt dây lưng bảo hiểm, mồm âm thầm cầu khấn

- Lạy cha lạy mẹ! Trước giờ con chưa từng làm việc xấu bao giờ! Xin ông bà tổ tiên phù hộ độ trì cho con qua khỏi kiếp này! Con xin chân thành cảm ơn. Amen.

Rầm

Chiếc xe buýt thành công tông thẳng vào cổng trường khiến nó bật tung ra. Ba người thoát ra ngoài thành công. Dung Lệ quay đầu lại nói

- Các cậu muốn về nhà không? Tôi đưa các cậu đi!

- Tôi

Trùng Linh lạnh lùng trả lời

- Còn tớ thì không cần đâu! Cho tớ đi theo cậu đi.

Dịch Lãng cười hì hì. Hắn không bao giờ muốn quay trở lại cái gia đình thối nát đó nữa. Tuyệt đốt không. Bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của hắn chính là đi tìm cái người quan trọng đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net