Chương 17: Bằng chứng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc xe buýt bắt đầu vận chuyển bánh đi đến nhà Trùng Linh. Quang cảnh xung quanh bắt đầu hiện lên rõ lên. Ngoài hai người Dịch Lãng cùng Trùng Linh ngỡ ngàng thì Dung Lệ chỉ hơi kinh ngạc một tí thôi.

Không ngờ mới khởi đầu của ngày tận thế mà thành phố đã tan hoang như thế này sao? Khắp nơi máu thịt vung vãi, nội tạng, rột non bay tứ tung, không còn bóng dáng nhân loại nào ở ngoài đường. Tất cả chỉ còn lại những cái xác không hồn, du đãng xung quanh. Thậm chí có vài con đã nghe thấy tiếng xe buýt của Dung Lệ, hưng phấn lao vào nhưng bị cô cán nát không thương tiếc. Thật là tốc độ lây lan cũng thật kinh khủng đi.

Khi chiếc xe đi ngang qua khu vực trung cư, có rất nhiều người ở bên trên ra hiệu cầu cứu.

- Cứu chúng tôi với.

Đó là những gì họ có thể nói được lúc này. Những sự việc diễn ra hôm nay quả thật quá sức chịu đựng. Đang nhiên đang lành đi ra ngoài đường lại bị một đống người đuổi theo, lao vào cắn xé. Cũng may là bọn họ về kịp nhà, trốn tạm ở đây xem tình hình diễn ra như thế nào. Còn có một số người không may, chạy chậm đã bị bọn quái vật ấy bắt được, điên cuồng cắn nát thành thịt vụn. Đến cả hình hài nguyên bản cũng không còn.

Chờ đợi cả ngày nay, rốt cục cũng không thấy xe quân đội đến đón, bọn họ bắt đầu lâm vào cảm giác lo lắng, bất an. Thức ăn dự trữ trong nhà chỉ đủ cho ba ngày nữa, cả nhà sẽ chết đói mất. Mãi đến bây giờ mới nhìn thấy một chiếc xe buýt, bảo sao họ không vui được. Thế là bao nhiêu tiếng hò hét, kêu cứu lớn vang vọng khắp không gian.

Tuy nghe thấy tiếng kêu nhưng Dung Lệ lại mắt điếc tai ngơ vờ như không thấy. Không phải là cô độc ác mà là nếu cô cứu những người này thì hoặc là họ sẽ chết khi ra ngoài hoặc là họ sẽ đi theo bám đuôi cô. Việc đó là hết sức phiền phức, cô cũng chẳng muốn dây dưa. Hơn hết họ không có khả năng tự bảo vệ mình, đó là điều chắc chắn. Tang thi sơ kỳ nếu biết cách thì rất dễ dàng hạ gục. Chỉ có những người sợ hãi, nhát gan mới không dám ra ngoài săn giết. Những người ấy cứu đi chỉ tổ tốn công vô ích.

Dịch Lãng nhìn thấy hoàn cảnh thê thảm không nỡ nhìn của đám người sống ở khu dân cư thì trong lòng cảm thấy thương xót một trận. Dù sao hắn vẫn là người thường, cũng chưa có trải qua trăm ngàn khổ cực như Dung Lệ. Lòng dạ vẫn còn non kém, mềm yếu.

- Này! Hay là chúng ta cứu họ đi.

- Không được! Họ sẽ là gánh nặng cho chúng ta.

Dung Lệ thẳng thắn nói

- Tại sao?

Tại sao Dung Lệ lại nói như vậy. Tại sao chúng ta không thể cứu người được chứ. Không phải chúng ta có đủ khả năng để cứu hay sao? Dịch Lãng không cam chịu cắn chặt môi.

- Giờ không phải là lúc để nói. Đợi lát nữa đi.

Rồi cô đạp chân ga thẳng tiến. Chiếc xe buýt chạy nhanh hơn. Chẳng mấy chốc đã bỏ xa tiếng la ó ầm ĩ của đám người khu dân cư.

- Trùng Linh, nhà cậu rẽ phải nữa là đến đúng không?

- Ừm.

Trùng Linh trầm lặng trả lời

Cái cô gái tên Trùng Linh này không phải nghe thấy tiếng kêu la ngoài kia hay sao. Thật kỳ lạ! Đáng nhẽ ra phải lên tiếng phản đối việc làm của cô chứ. Tại sao lại dửng dưng như thế này. Chắc đã có chuyện gì đó sảy ra đây. Đúng thật là một cô gái thú vị. Dung Lệ âm thầm nở nụ cười.

Đi được một lúc, cuối cùng chiếc xe cũng đến được ngôi nhà của Trùng Linh. Đó là một căn biệt thự rộng lớn, đẹp đẽ. Nhìn từ bên ngoài nó như một tòa cung điện khổng lồ của vua chúa thời xưa vậy, xa hoa vô cùng. Thậm chí nói là bậc nhất thành phố này cũng không ngoa.

Dịch Lãng trợn tròn mắt nhìn căn biệt xa hoa, con ngươi như sắp rớt ra ngoài. Hắn mấp máy môi hỏi

- Trùng Linh! Nhà cậu giàu thật đấy.

- Cũng bình thường thôi.

Trùng Linh lẳng lặng đi vào nhà. Đột nhiên cô quay mặt lại nhìn thẳng vào Dung Lệ mỉm cười

- Sự việc hôm nay cảm ơn cậu nhé!

- Không có gì. Cảm ơn cậu đã tin tưởng tôi.

Nói rồi Dung Lệ quay bước lên chiếc xe buýt. Dịch Lãng cũng vội vàng từ biệt Trùng Linh rồi chạy theo sau Dung Lệ.

- Bây giờ cậu muốn đi đâu?

- Tôi muốn đi theo cậu.

Dịch Lãng không nghĩ ngợi trả lời

- Không được.

- Tại sao?

Tại sao! Còn phải nói lý do sao cái thằng cha này. Thật sự là phiền phức quá đi. Việc Dịch Lãng theo sau sẽ chẳng khác gì cái đuôi bám theo mang rắc rối cho Dung Lệ. Cô còn rất nhiều việc phải làm, không rảnh mà chăm sóc cái kẻ này. Tuy là hắn đã cứu cô một lần nhưng điều đó cũng không có nghĩa là sau này hắn sẽ không phản bội cô. Kinh nghiệm từ kiếp trước đã nhắc nhở bài học đau đớn này cho Dung Lệ. Cô không bao giờ muốn mình mắc phải sai lầm chết người này.

- Tại vì tôi không thích, sẽ rất phiền phức. Gia đình của cậu đâu? nói ra tôi đưa cậu về.

- Tớ không có gia đình. Mong cậu  hãy cho tớ đi theo.

- Đi theo ư?

Dung Lệ cười lạnh

- Như vậy là cậu không hiểu tính tôi rồi. Trong cái thời kỳ loạn lạc này, làm gì có thứ gì đảm bảo rằng cậu sẽ không đâm tôi một dao chứ. Cảm giác khi bị người khác phản bội sẽ cực kỳ đau đớn, khổ sở đó. Mà tôi thì không bao giờ muốn mình rơi vào cái hoàn cảnh đấy một chút nào cả. Cậu hiểu chứ?"

Cô không phải đức mẹ Maria, cũng không phải đấng cứu thế gì gì đó. Vì vậy mà mấy người trong trường kia và cả mấy người ở khu trung cư kia nữa, cô đều bỏ mặc hết. Tất cả những gì cô muốn chỉ là bảo vệ gia đình mình thôi. Kiếp trước, vì cô quá nhu nhược, yếu đuối nên không bảo vệ được một ai cả. Phải trơ mắt nhìn họ chết trong đau đớn, tuyệt vọng. Bây giờ có cơ hội được trọng sinh lần nữa, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ cho mình phạm phải sai lầm ngu ngốc như thế này nữa. "Nhân từ với kẻ khác chính là giết chết bản thân." Đạo lý này quả thật không sai chút nào.

Dịch Lãng mím chặt môi, hắn chăm chăm nhìn vào bàn tay mình rồi nhanh như chớp lấy cái thước sắt Dung Lệ đặt gần đó đập mạnh vào tay mình. Máu từ miệng vết thương chưa lành lại một lần nữa trào ra dữ dội. Hắn giơ tay ra đặt trước mặt Dung Lệ, cười nói

- Bằng... cái... này!

Khuôn mặt Dịch Lãng tái nhợt không còn một giọt máu. Hắn chao đảo mấy vòng rồi ngã gục xuống nền chiếc xe buýt lạnh lẽo. Trong cơn hôn mê, hắn lờ mờ nghe thấy một giọng nói nhàn nhạt vang bên tai

- Có lẽ tôi cũng nên thử đặt cược vào cậu chứ nhỉ?

̀

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net