Chương 18: Cùng ngắm bầu trời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tỉnh dậy, Dịch Lãng mở đôi mắt lờ mờ nhìn ngó xung quanh. Đây là một căn phòng nhỏ được trang trí rất xinh đẹp, ngay ngắn. Các đồ đạc xếp gọn gàng, hợp lý. Đặc biết là chiếc giường hồng phấn in hình con gấu pu cực kỳ ngộ ngĩnh này.

Trời ạ! Mình không phải đang nằm mơ chứ. Dịch Lãng đưa hai tay ôm lấy cái đầu đau như búa bổ của mình. Hắn chợt nhận ra hai cánh tay đã cuốn băng trắng kín mít, cả người cũng được băng bó cẩn thận, sạch sẽ. Phải rồi, hôm qua là ngày tận thế. Máu, thịt, nội tạng con người và cả những thứ mùi tanh tưởi của xác chết như hòa quyện vào nhau. Tất cả như một cơn ác mộng khủng khiếp của nhân loại. Thật kinh khủng...

Đang ngồi bần thần suy nghĩ thì cánh cửa phòng đột ngột mở toang ra, Dung Lệ bưng khay thuốc sát trùng cùng bông băng vào. Cô mỉm cười nhìn Dịch Lãng

- Tỉnh rồi à! Tôi cứ tưởng cậu chết rồi cơ chứ.

- Đây là đâu?

- Đây là phòng tôi.

- Vậy à! Tớ cứ tưởng cậu đã mặc cho tớ chết rồi cơ chứ.

Dung Lệ không nói gì. Cô im lặng tháo lớp băng quấn người của Dịch Lãng ra, đoạn lại sát khuẩn bằng cồn một lần. Cồn đổ vào vết thương sủi bọt trắng xóa, đau rát vô cùng.

Dịch Lãng cắn răng chịu đau. Hắn hiểu lắm chứ. Tuy đây mới là những ngày khởi đầu của tận thế nhưng thuốc thang, băng vải là rất hiếm. Việc bị thương là chuyện bắt buộc phải có trong cái thời kỳ đầy khó khăn này. Vậy mà Dung Lệ lại đưa thứ quý này cho hắn. Thật không hiểu trong lòng cô nghĩ gì nữa.

- Cảm ơn cậu đã cứu tớ.

Dịch Lãng cảm kích nói

- Không có gì. Cậu có thể cho rằng việc tôi cứu cậu là một quyết định ngẫu nhiên đi. Ngay cả chính tôi cũng không hiểu được mình đang nghĩ hay làm cái gì nữa.

Đột nhiên Dịch Lãng sắc mặt tái mét, hắn khó chịu bật tung chăn dậy, cựa quậy mình muốn rời khỏi giường.

Nhìn thấy hành động khó hiểu của Dịch Lãng, Dung Lệ nhíu mày hỏi

- Cậu đang làm cái gì thế?

- Tớ muốn... đi vệ sinh! Không nhịn nổi nữa rồi.

Tức thì Dung Lệ câm nín hoàn toàn. Cô không biết nói gì hơn là nhìn hắn lết cái xác vào nhà vệ sinh rồi đóng kín cửa lại. Đợi tiếng xả nước bồn cầu vang lên, cô mới ngẩng nhìn Dịch Lãng thoải mái bước ra, điệu bộ nhẹ nhõm vô cùng.

- Thoải mái rồi chứ!

- Rồi

- Bây giờ thì xuống ăn tối đi. Tôi làm xong hết rồi đó.

Cũng may là đây mới chỉ là ngày đầu tận thế nên điện nước vẫn còn đầy đủ. Cũng không khó khăn lắm cho việc nấu ăn của cô. Tuy nhiên thì tia bức xạ chiếu xuống đã làm hỏng mạng lưới điện thoại truyền thông. Vì thế nên cô vẫn chưa liên lạc được với bố mẹ và hai đứa em thân yêu của mình. Điều này quả là một việc hết sức khó chịu với cô.

Bữa ăn tối hôm nay của Dung Lệ rất phong phú. Ngoài món thịt bò xào rau còn có cả canh cá nấu riêu cùng sườn xào chua ngọt. Mùi thơm tỏa ra từ căn bếp truyền vào mũi Dịch Lãng làm bụng hắn réo rắt lên từng hồi. Cả ngày hôm qua xảy ra quá nhiều sự việc nên hắn chưa được miếng cơm nào vào bụng cả, đói vô cùng.

Vì vậy mà khi Dung Lệ dọn cơm ra, Dịch Lãng chẳng nói chẳng rằng mà cứ ăn như trâu hùm hổ đói. Húp sùn sụt sụt, không để ý trước mắt là một người con gái đang nhìn mình với ánh mắt vô cùng khó chịu.

- Đói đến thế cơ à?

Dịch Lãng không trả lời, gật đầu lia lịa. Hắn còn đang bận chiến đấu với món sườn xào chua ngọt đây này

- Vậy cậu cứ ăn đi. Tôi đi chỗ này một tí.

Dung Lệ buông đũa đứng dậy, để lại một người nào đó đang trợn trừng mắt nhìn mình.

Sau một lúc ăn tống nuốt táng, Dịch Lãng bắt đầu vuốt ve cái bụng căng phồng của mình. Oa! Ngon quá đi. Không ngờ tay nghề Dung Lệ lại tuyệt đến vậy. Nhưng tại sao cô ấy lại chưa ăn gì cả mà đã đứng dậy rồi. Chắc giờ phải đói lắm. Nghĩ nghĩ, Dịch Lãng đem số thịt sườn xào chua ngọt còn thừa sót lại đặt vào trong đĩa mang lên chỗ Dung Lệ. Hắn gọi to

- Dung Lệ ơi!

- Gì!

Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía trên gác mái.

Dịch Lãng nhanh nhẹn xác định được chỗ của Dung Lệ. Hắn bắt đầu mon men dựa vào chân cầu thang mà trèo lên. Có vẻ khá cao nhưng không sao! Đối với hắn là chuyện nhỏ. Hồi bé hắn giỏi trèo cây phết đấy. Nhớ có lần hắn cùng lũ bạn đi ăn trộm vải, nhờ tài leo trèo đỉnh cao của hắn mà cả lũ được no nê. Nghĩ đến bây giờ vẫn còn thấy vui vẻ.

Leo được đến nơi, Dịch Lãng thấy Dung Lệ đang ngả người dựa vào bức tường trên mái nhà. Đôi mắt cô xa xăm nhìn về phía bầu trời. Nơi đó không có một ngôi sao nào cả mà toàn là bóng đêm mịt mờ che khuất tầm nhìn.

Đặt khay đồ ăn xuống đất, Dịch Lãng vỗ vỗ vai Dung Lệ.

"Ăn đi! Chắc cậu đói lắm phải không?"

Dung Lệ thản nhiên lấy tay cầm một miếng thịt lên ăn. Sau đó cô lại dựa lưng vào thành tường. Dịch Lãng thấy cô ăn ít như mèo thì cũng không nói gì. Hắn lẳng lặng nằm hẳn xuống mái nhà, ngay sát cạnh Dung Lệ.

Hai người ngồi được một lúc lâu, chẳng nói chẳng rằng. Đột nhiên Dung Lệ mở miệng pha tan bầu không khí nặng nề

- Cậu có biết tại sao tôi lại không cứu những người kia không?

Dịch Lãng giật mình. Hắn vốn dĩ nghĩ cô sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện này nhưng không ngờ...

- Nếu cậu không muốn nói thì mình cũng không muốn biết đâu!

- Haiz... Những người đó... Họ quá sợ hãi trước những gì đang diễn ra mà không có đủ dũng cảm để đối mặt với nó. Giả sử như thế này, nếu hôm qua tôi cứu họ thì bây giờ hoặc là họ ở cùng với chúng ta hoặc là họ chết ngay sau khi chúng ta cứu ra...

- Nhưng..

Dịch Lãng không cam lòng, định há miệng ra nói tiếp thì bị Dung Lệ ngắt lời

- Tôi biết cậu đang định nói gì. Có phải ý của cậu là chúng ta có thể mang họ đến đây để ở cùng. Không! Cậu hoàn toàn nhầm rồi. Cậu và tôi không thể nuôi họ cả đời được. Mạng sống là của họ, họ phải biết trân trọng, giữ gìn chứ không phải chúng ta bảo vệ cho họ. Chưa kể còn một số người có ý định xấu, bọn chúng sẽ nhân cơ hội sơ sẩy mà đâm cho ta một nhát dao. Ngay cả việc tôi cứu cậu cũng không phải là không có lý do. Đó là vì tôi nhìn ra được sự dũng cảm cũng như khao khát mạng sống của mình. Điều đó làm tôi thực sự cảm thấy rất thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net