Chương 21: Tùy thân không gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vậy là bây giờ mình nên thử một chút dị năng chứ nhỉ? Dung Lệ mừng thầm. Việc sở hữu cái dị năng không gian này thật sự là quá thuận tiện. Trữ vật không gian trong thời kỳ tận thế có thể tích trữ được một lượng lớn đồ ăn, mà tốc độ ôi thiu của đồ ăn cũng giảm đi rất nhiều. Trong quân đội, người có dị năng này sẽ rất được trọng dụng, có chỗ đứng cao nhất chỉ sau tổng bộ chỉ huy. Đúng là dưới một người mà trên vạn người.

Dung Lệ nhắm mắt, tập trung tinh thần nhằm mở ra một cánh cổng kết nốt giữa con người với dị năng không gian. Dần dần, phía bàn tay cô xuất hiện một luồng ánh sáng trắng. Tiếp theo đó là một chiếc cổng hình tròn nho nhỏ đủ cho một người chui lọt xuất hiện. Nhìn thành quả mà mình vừa tạo ra, Dung Lệ không biết là mình nên vui hay nên buồn nữa. Quả thật tinh thần lực của cô quá yếu kém nên mới chỉ mở được một ít phần của cánh cổng. Nhưng mà thôi không sao, sau này mình sẽ cố gắng nhiều hơn.

Sau khi nhìn ngắm chán chê, Dung Lệ bắt đầu nhảy luôn vào cái cổng ấy. Bóng dáng của cô biến mất ngay tức khắc.

Sau khi Dung Lệ tiến vào, trước mắt cô là một căn phòng rộng ba mét vuông không hơn phòng ngủ là mấy. Cả căn phòng giống như một hình hộp khổng lồ. Theo như suy đoán của Dung Lệ thì cô chắc chắn căn phòng này là chiều không gian tại một thế giới khác mà con người không biết đến. Nó sẽ còn rộng, còn lớn hơn nữa dựa theo năng lực tinh thần của cô.

Cả căn phòng trống không. Ở giữa có một dòng suối lớn xanh mát róc rách chảy, bao quanh lấy căn phòng. Chẳng biết có uống được không nữa. Nghĩ nghĩ, Dung Lệ tiến đến gần chỗ nguồn nước. Cô cúi xuống, dè dặt lấy tay múc nước uống thử. Ngọt quá! Nước này chắc chắn uống được. Mình lại gặp may rồi! Dung Lệ vui mừng. Vậy là từ nay không còn lo đến nguồn nước sạch để tắm rửa, vệ sinh nữa.

Đang mải mê với những suy nghĩ của mình thì đột nhiên đầu Dung Lệ trở nên đau nhức dữ dội. Cứ như có hàng vạn tiếng thét kêu gào quanh đầu cô vậy.

- Ahhhh

Dung Lệ không chịu được mà la lên

Tức thì không gian xung quanh Dung Lệ trở nên vặn vẹo, cô ngay lập tức nằm nhận thấy mình nằm sõng soài dưới nền đất lạnh lẽo, xung quanh là khung cảnh quen thuộc đến không thể nào quen hơn.

Ra rồi!

Nhanh như vậy mà đã ra rồi!

Chẳng lẽ tinh thần lực của mình yếu kém đến vậy sao? Lặng lẽ đứng dậy phủi bụi bẩn dính trên quần áo mình, cô có chút bất đắc dĩ.

Nhìn sắc trời đã dần sáng, Dung Lệ nhanh chóng đến nhà kho mà tối hôm trước cô đã tích trữ. Cô dùng hết tinh thần lực của mình tạo ra một cái lỗ nhỏ to bằng chậu rửa mặt, nhanh chóng vứt hết tất cả đồ ăn, nước uống, đồ dùng cá nhân vào trong đấy,... Cái lỗ nhỏ như miệng thú, hút mọi thứ vào trong không chừa một cái gì.

Làm mọi thứ xong xuôi là lúc Dung Lệ mệt lử. Cô rũ rượi lết xác tắm rửa sạch sẽ một phen. Cảm giác chất bẩn, mồ hôi đã bị rửa trôi hết trên cơ thể thật thoải mái. Cô thay một bộ quần áo thể thao bó sát, dễ vận động màu đen. Xong xuôi đâu đấy, lại nhìn lên trên mái nhà, phải rồi! Còn cậu ta nữa nhỉ?

- Dịch Lãng!

- Khò...khò..!

Đáp lại cô là tiếng ngáy rất vô duyên, cô lại kiên nhẫn gọi thêm lần nữa

- Dịch Lãng!

Nhận ra giọng nói không lạnh cũng chẳng nhạt của Dung Lệ, Dịch Lãng đang say giấc nồng bừng tỉnh dậy. Hắn vò đầu tóc rồi bù, vươn người ngáp ngáp vài cái. Dường như sự việc kinh hoàng sảy ra ngày hôm qua chỉ là một giấc mơ. Sau khi nhìn ngắm xung quanh một hồi, hắn mới sực nhớ ra tất cả mọi chuyện.

Thế giới này, bây giờ thật sự đã thay đổi  rồi. 

Dung Lệ từ trên cao như một nữ hoàng nhìn xuống Dịch Lãng. Ừm xem nào, đầu tóc, quần áo tuy hơi bẩn thỉu một chút, dáng người cân đối, có cơ có bắp, có tí da thịt. Hơn nữa khuôn mặt nhìn kỹ cũng không đến nỗi nào, nói chung là tạm được theo tiêu chuẩn của Dung Lệ.

Cảm giác có một đôi mắt vô hình nhìn từ trên xuống dưới người mình có chút soi mói, Dịch Lãng ngay lập tức ngồi dậy. Vò vò đầu tóc rối tung, hắn cười hề hề:

- Sao??? Ngắm soái ca đẹp quá hả? Nếu không ngại thì tớ cho phép cậu ngắm cả buổi đấy.

- Vô sỉ

Cô lạnh nhạt buông một câu rồi chầm chậm bước ra khỏi phòng, mặc kê tên Dịch Lãng nở nụ cười xấu xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net