Chương 4: Ác quỷ trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

''Thế giới này đã trở nên điên loạn.

Tôi cũng trở nên dần dần thối nát

Giữa lúc đó bạn mỉm cười với tôi

Nhưng tôi không thể dừng lại nổi nữa rồi.

Từ bây giờ tôi sẽ chìm đắm trong cơn ác mộng mà chính mình tạo ra

Cơn ác quỷ mang tên tôi"

- Thế nào Dung Lệ, ngươi có thích món quà mà ta tặng cho ngươi không?Hãy tỉnh lại đi vật thí nghiệm bé nhỏ của ta.

Tư Mã khàn khàn nói.Hắn nhìn chằm chằm vào Dung Lệ bỗng nhiên phát hiện ra có điểm nào đó không đúng. Hình Như khí tức bao phủ quanh người cô bỗng trở nên âm lãnh, lạnh dần.Hắn lại một lần nữa nhìn kỹ Dung Lệ như chợt nhận ra điều gì đó nét mặt cũng đột nhiên tràn đầy vẻ hứng thú.

- Thức tỉnh rồi sao? Sau khi ta đã làm vào nhiều việc như thế đối với ngươi cuối cùng ngươi cũng đánh thức được huyết khế tối cao ấy. Thật bắt ta phải chờ lâu nha! Ha ha ha...

- Vậy giờ để thử thách sức mạnh mới của ngươi ta đành phải giết ngươi thôi. Chỉ có khi đứng ở bờ lằn ranh sinh tử, con người mới thật sự kích phát hết tiềm lực của mình. Ôi sao càng nhìn ngươi ta lại càng thích thế này.

Máu nóng quanh người Tư Mã như sôi trào. Hắn gầm lên rồi cầm cây đao sắc bén lao tới chỗ Dung Lệ. Tức thì một tiếng leng keng vang lên. Âm thanh xích sắt nặng nề rơi xuống mặt đất. Những chiếc ghim ghim sâu vào da thịt Dung Lệ cũng được cô nhẹ nhàng rút ra. Máu tươi thấm đẫm từng vạt áo nhỏ tí tách xuống sàn nhà.

Điều đáng ngạc nhiên là diện mạo Dung Lệ hoàn toàn thay đổi. Trước kia mái tóc cô màu đen nhánh, ngắn ngũn như con trai thì bây giờ tóc cô dài xuống tận chân, biến chuyển thành màu trắng bạc đẹp đẽ. Đôi mắt được che khuất sau mái tóc bạc yêu nghiệt lóe lên ánh sáng đỏ khát máu. Khắp người Dung Lệ in đầy những dấu vết kí tự phù văn cổ xưa kéo dài lên tận mặt.

Tư Mã ngạc nhiên nhìn Dung Lệ sau đó thét lên những tiếng cười đầy cuồng dã:

- Ha ha ha....Không ngờ đây mới chính là hình thức tối cao. Thật muốn giết ngươi làm thí nghiệm quá, muốn mổ xẻ moi móc nội tạng ngươi, muốn nhìn thấy gương mặt đau đớn của ngươi trên bàn mổ quá! Ha ha ha....

Nói rồi hắn lao vào một hồi quần đảo với Dung Lệ. Cuộc chiến này đại diện cho sự được ăn cả, ngã về không.

Dung Lệ lạnh lẽo đứng nhìn thân ảnh đang liều chết lao về phía mình. Dùng một tốc độ nhanh hơn gió lốc, cô vụt nhảy lên đầu Phùng Nguyêñ rồi lấy đà cho hắn một cú đá đẹp mắt. Lực đạo của cú đá này thật kinh khủng mang trong mình sự cuồng bạo mạnh mẽ. Đến Tư Mã - người từng được cường hóa rất nhiều thiên tài địa bảo cũng có chút không chịu đựng nổi. Hắn văng ngược lên trần nhà rồi rơi nhanh xuống dưới.

RẦM...RẦM...RẦM

Một tiếng trầm đục vang lên. Lực trùng kích khủng bố khiến phần tay Tư Mã hoàn toàn bị chấn nát thành thịt vụn. Cơ thể hắn mơ hồ biến thành một vũng máu tươi. Hắn gào lên điên cuồng:

-Sao? Ngươi chỉ có thế thôi sao? Quá yếu đuối, thật là làm ta thất vọng mà.

Bỗng Tư Mã đột nhiên rống lớn. Toàn thân cơ nhục hắn căng phồng, gân xanh cũng nổi lên đầy mặt trông thật dữ tợn. Cơ thể hắn xuất hiện chuyển biến rõ rệt mà mắt thường cũng nhìn thấy được. Từ trên người hắn mọc ra một cái đuôi thô to, lớp da trên cơ thể cũng trở nên nhẵn thín, trơn bóng. Móng tay cũng mọc ra nanh vuốt sắc ngọt có thể chém đứt đôi vật dễ dàng. Điều kinh khủng nhất là cái mồm đầy răng nanh sắc bén cùng chiếc lưỡi thè dài của Tư Mã. Trông hắn lúc này nhìn giống hệt như một con thằn lằn vậy.

- Hình dạng Thể Siêu Cường đây sao? Thú vị đấy! Có lẽ các nhà khoa học đã tìm ra cách cấy ghép gien thành công rồi. Nhanh thật đấy. Có điều hình như tác dụng phụ là gây khắc chế lý trí của vật chủ.

Dung Lệ có hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh lấy lại sự lạnh lùng cố hữu. Cô khẽ liếc nhìn tên Tư Mã đang trong trạng thái điên cuồng kia mà lòng thầm khinh bỉ.

Tư Mã lúc này đã không cảm thấy gì nữa rồi. Các tế bào trong cơ thể hắn không ngừng gia tăng sức mạnh cuồng bạo. Hắn chỉ cảm thấy toàn thân tràn ngập lực lượng. Cái cảm giác khát máu cũng ngày càng nhiều.

- Máu tươi. Ta muốn nhìn thấy máu tươi...Giết, giết hết...

Dưới chân đừng sức đạp mạnh khiến mặt đất nứt ra một khoảng, hắn phóng tới chỗ Dung Lệ nhanh như thiểm điện. Các động tác tay đấm chân đá đều ẩn chứa sức mạnh bạo liệt như vậy. Mỗi quyền đấm vào không khí đều gây ra sức ép to lớn. Đứng trước nguồn sức mạnh lớn như vậy, Dung Lệ linh hoạt như một con sóc nhỏ tránh né thật dễ dàng.

Bỗng Tư Mã nằm bò hẳn xuống đất, tạo một hình thù quái dị. Móng vuốt hắn cắm ngập trên nền nhà, dùng sức bật lao hẳn lên trên trần, hung hăng phi những viên đá lát trần vào người Dung Lệ với tốc độ cực nhanh.

VÚT...VÚT...

Dung Lệ xoay người một cách hoàn mỹ. Đôi bàn chân thon dài nhảy lên đáp trả từng viên đá đánh vào người Tư Mã nhanh như gió lốc. Mắt thấy từng viên đá rít gào hướng mình lao tới, Tư Mã vội vã tránh né nhưng cũng bị dính vài viên vào chân. Xung lực mạnh mẽ khiến cho chân của Phùng Nguyên hoàn toàn phế bỏ, máu tươi rơi đầy đất tạo thành những vết đỏ hoa mỹ. Do mất thương tổn quá nhiều, Tư Mã nhất thời không chịu được rơi thẳng xuống dưới đất làm đất đá bay tứ tung, khói bụi dày đặc.

Bỗng một chiếc đuôi thô to từ đâu hung hăng cuốn chặt lấy người cô, đừng lực xiết chặt. Dung Lệ hít sâu một hơi mỉm cười đầy thích thú. Ánh mắt ác liệt nhìn chằm chằm vào chiếc đuôi đang cuốn lấy mình.

- Thật thú vị. Ngươi thử nói xem sẽ ra sao nếu ta bẻ gẫy chiếc đuôi này nhỉ?

Tư MÃ đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo. Dự cảm tử vong từ đâu ập đến làm hắn run sợ tận sâu trong tâm can. Đang đến lúc hắn muốn rút đuôi ra thì một lực đao kinh người nắm chuẩn xác lấy cái đuôi của hắn. Dung Lệ dùng sức bật tung ra, hai bàn tay mạnh mẽ cầm chiếc đuôi Phùng Nguyêñ quăng vài vòng trong không trung rồi đập mạnh xuống đất. Hàng loạt động tác bạo nghịch kia khiến hắn chỉ kịp kêu thảm một tiếng:

-GRAAO...Giết. Ta phải giết chết ngươi.

Chiếc đuôi mà hắn yêu quý đã gẫy nát làm hắn đau đớn xuýt bất tỉnh. Dung Lệ nhẹ nhàng đi đến bên người Tư Mã, một tay nâng hắn lên, hung hăng xuất phá quyền chấn động lên bụng Tư MÃ làm hắn bay ngược ra sau.

Rầm một tiếng chấn động.

Bức tường nơi hắn đụng nứt toác, gãy rời đủ cho thấy lực đạo kinh khủng đến mức nào.

Dung Lệ chậm rãi tiến đến gần Tư Mã, vừa đi vừa nhảy chân sao. Trông cô lúc này như một nữ vương cao quý, đứng từ trên cao phóng mắt nhìn hết thảy sự việc. Phùng Nguyên lúc này cũng đã thảm hại lắm rồi, cả người toàn thân bê bết máu, miệng còn không ngừng phun ra một đống máu tươi be bét. Dung Lệ cúi đầu xuống nhìn hắn, cái miệng hàm tiếu nở ra một nụ cười đầy miệt thị, khinh thường:

- Ngươi không phải muốn giết ta sao? Dậy đi chứ. Sao nhìn ngươi lại giống một con chuột bẩn thỉu nhát chết thế này.

Dung Lệ lại dùng một chân dẵm nát bấy cánh tay Tư Mã làm hắn kêu gào thảm thiết.

- Ah ah ah. Tha cho ta. Hu hu hu...

Hai hàng nước mắt của Tư Mã chảy dài. Thoạt nhìn bây giờ trông hắn cực kỳ thảm hại.

- Thật là... Muốn giết ngươi cũng làm bẩn tay ta mà. Không phải ngươi muốn tra tấn ta, giết ta hay sao?

Càng nói Dung Lệ lại càng dùng sức nghiến chặt. Tư MÃ hoảng sợ ngước nhìn lên Dung Lệ. Hắn không bao giờ nghĩ cô có thể trở nên như vậy. Cô bây giờ nói không sai thì giống hệt như một nữ lệ quỷ bước ra từ địa ngục khát máu, tùy ý có thể vung tay dễ dàng lấy mạng người khác. Hắn bây giờ không còn sức để làm gì cả. Quá mạnh mẽ. Thế này thì đã vượt xa sự kiểm soát của tổ chức. Vậy nên bây giờ chỉ còn một cách để ngăn cô ta lại. Ánh mắt Tư Mã đột nhiên trở nên phi thường ác độc. Hắn bỗng quay sang nhìn Nguyệt Kiến đang đứng khiếp sợ một góc ,đôi môi khô khốc khẽ mấp máy:

- Bấm nút đi. Nhanh lên. Sự việc đã vượt quá ngoài tầm kiểm soát của chúng ta rồi.

Nguyệt Kiến sắc mặt tái nhợt, run rẩy nói:

- Không...Tuyệt đối không được. Tôi xin anh đấy.

Nói đùa nhau à, tôi còn yêu đời lắm, chưa muốn chết đâu. Nguyệt Kiến thầm nghĩ.

Dung Lệ có chút tò mò nhìn hai người trước mặt.

- Các ngươi muốn làm gì vậy ?

- Nhanh lên, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu!!!

Tư Mã vẫn cố gắng lấy chút hơi tàn mà gào thét.

Nguyệt Kiến sợ đến mức muốn khóc cũng không khóc nổi. Cô cắn chặt môi đến rỉ máu, tay chân luống cuống loạn cả lên.

- Được rồi.

Dung Lệ bỗng cảm thấy có chút gì đó không đúng. Đang định lao ra giết Nguyệt Kiến thì không kịp nữa rồi. Cô chỉ kịp nhìn thấy Nguyệt Kiến rút tay ra ấn một cái nút màu đỏ trên bức tường. Tức thì một đạo âm thanh nổ ầm ầm vang dội bên tai. Sóng xung kích văng ra bốn phía phá hủy tất cả. Phòng thí nghiệm cũng vì thế mà bị chấn bay.

- Chết tiệt! Sao mình không nghĩ ra sớm hơn nhỉ.

Dung Lệ trong lòng một trận gào thét.

Cô bị một luồng sóng xung kích mạnh mẽ chấn văng. Thân thể cô sớm chìm trong biển lửa, hòa nhập cùng với làn khói bụi mịt mờ xung quanh.

Trận nổ này quả thật quá kinh khủng. Xung quanh bị nó thiếu đốt cho không còn mảnh vụn nào.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net