14.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

          Summer bực bội bước lên phòng. Đầu óc nó chả có tâm trí để nghĩ đến việc giết chết Danny nữa. Dù sao, Danny cũng là thằng dặt dẹo. Hơn nữa, thằng đó đáng chết. Ở trường, có lần nó ngáng chân Summer và đấm cậu một trận ra trò chỉ vì cậu vượt qua điểm nó trong kì chế tạo vũ khí và ném nó xuống dưới bảng. Việc giết được Danny làm Summer cảm thấy thỏa mãn hơn là suy nghĩ.
         Nó đến bên giá sách, cố gắng vơ tạm lấy một thứ gì đó. Nhưng một đống sách tạp nham của cả đám cùng nhét vào một chỗ khiến cho việc tìm sách hay để đọc thật khó khăn. "Đồi Gió Hú" ? Quá bi kịch. "Chạng Vạng" ? Quá sến sẩm. "50 Sắc Thái: Tự Do" ? Quá vớ vẩn. "Harry Potter và Hội Phượng Hoàng" ? Đã ngán tận cổ. Vậy là Summer lại đành vơ quyển "Paper Towns" quen thuộc Cheese đã tặng nó từ hôm sinh nhật mà đã mấy tháng nay nó luôn tìm cách động vào nhưng dở ra chẳng đọc được chữ nào rồi phải gấp lại. Nó lật giở nhẹ nhàng tìm đoạn Quentin đi tìm Margo ở Quail Hollow, mà nó tin rằng đọc cái thứ tiểu thuyết tuổi teen của John Green như vậy sẽ khiến nó ấm lòng và có hi vọng hơn trong truyện tình cảm. Lướt mắt qua vài con chữ, nó nhận ra "Paper Towns" bản sách không hề hay ho như phim mà chỉ xoay quanh mấy câu thơ lằng nhằng của Walt Whitman. Nó gập sách lại, nhét lại vào giá sách, rồi thả rơi người cái rập xuống cái nệm đậm mùi sữa tắm anh đào của Cheese. Nó khá thích mùi này. Mùi này tạo cho Summer cảm giác dễ ngủ. Nó toan chợp mắt một chút, nhưng vừa khi quay ngang mặt sang, nó nhận ra cái catap mà chính nó đã giấu dưới nệm đang thò cái quai ra ngoài. 
          ''Phải rồi, mình chưa động vào cái catap từ hôm ở trung tâm thương mại" - nó nghĩ thầm 
          Nó đi đến cạnh cái nệm, ngồi phịch xuống, dựa vào tượng. Nó cố kéo cái catap do lười không thèm nhấc nệm lên. Cái catap không quá dày mặc dù nó nhớ nó đã nhét khá nhiều giấy tờ lỉnh kỉnh vào đó. 
          "Để xem mày có gì cho tao nào" - Summer vừa nghĩ vừa bật khóa catap. 
          Nó dốc ngược cái catap xuống, lắc lắc để xem có còn bỏ sót gì bên trong không. Mọi thứ còn sót lại đã rơi hết xuống. Nó lấy tay dàn đều mấy thứ giấy tờ lỉnh kỉnh ra sàn, rồi cẩn thận nghía qua từng cái một. Vài tờ giấy in công thức hóa học, vài tờ giấy in địa chỉ và một số chữ kí đi kèm với vài văn bản dịch từ tiếng Anh sang tiếng nước ngoài,...Chẳng có gì đặc biệt. Summer lấy một tờ rồi toan vò nát. Nhưng Summer bất giác nhìn thấy một tấm bản đồ, rồi nhớ ra chính nó là người đã xé tấm bản đồ ra khỏi cái bảng. Đèn trong phòng hơi tối, nó bèn đem bản đồ, trải rộng ra bàn. Nó xoay xoay cái núm trên cái đèn bàn dây tóc, kéo nhẹ cái bóng đèn ngang mặt rồi lấy ghim cố định 4 góc bản đồ trên bàn. Bản đồ là cái loại in trên giấy bìa cứng có ép plastic. Lớp plastic có vẻ như đã bị bong ra, kéo theo cả một ít lớp bản đồ bên trên làm cho hình ảnh trên bản đồ vô cùng mờ ảo và khó chịu. Summer nheo mắt nhìn từng mảng bị bong tróc. Nền trắng, bản đồ vẽ từng nét mực sơ sài, chất giấy đôi góc sần sùi, từng lớp bìa bong thành từng lớp ở phía 4 mép, tất cả đều như loại bản đồ đã bị bỏ quên khoảng 15 năm trời là ít.  Summer vuốt từng khu vực bề mặt để xem phần nào là phần nhám đã bị mờ đi, phần nào nhẵn là phần còn nguyên vẹn. Tấm bản đồ này trống không. Không hẳn là trống không. Vẫn là các hình vẽ khô khan, nhạt nhẽo, vẫn là những nẻo đường ngược xuôi của toàn bộ khu vực phía Đông của thành phố Z, vẫn là 3 màu sắc riêng biệt rõ ràng nhìn mà nhức cả mắt. Nó trống không là bởi nó gần như chưa có một dấu vết động chạm gì của con người. Kì thực mà nói, có thể tấm bản đồ này đã từ lâu không được ai sử dụng đến. Ngoại trừ vài dấu chấm đã được chấm bằng bút mực đỏ. Không, thực ra là vài dấu "x" nhỏ nhỏ được đánh dấu rất kĩ càng. Summer nheo mắt, kéo sát đèn vào, đưa sát đồng tử lại gần để nhìn kĩ xem tấm bản đồ đó được đánh dấu ở những điểm nào. Những dấu nhỏ này kì thực thoắt ẩn thoắt hiện, bởi nó trông chả có tí gì rõ ràng, do màu đỏ trùng màu với mấy tòa nhà  trong thành phố. Summer vớ lấy cây bút màu đen, và bắt đầu đánh lại. Ngay khi nó vừa ngẩng mặt lên, nó bỗng cảm thấy có một cái gì đấy trắng trắng, tròn tròn, mềm mềm chạm ngay vào trán, và một hơi thở nhẹ phả vào tóc gáy của nó. Summer giật mình, từ từ đưa mắt lên trên. 
          -ÒA ! - một tiếng nói tuy thanh thoát nhưng lại bật ra với âm độ rất lớn, làm Summer giật bắn người, đổ cả ghế và người ra sau. 
          Khi Summer chưa kịp định hình chuyện gì đang diễn ra, lại là cái giọng nói ban nãy hét thẳng vào mặt, mặc dù lần này nhỏ nhẹ và đáng yêu hơn nhưng vẫn làm hắn giật thột: 
          -PEEKABOO ! 
          Summer lần này không quá sợ, và hắn thấy Cheese đang đứng trước mặt, cười một cách ranh mãnh và dễ thương, như con mèo thuở bé mà Summer nuôi: 
          -Con chó ! - Summer vừa hét vừa cố gắng nhịn cười. Cơ mặt hắn nở ra khiến hắn không thể che giấu sự xấu hổ vì bị Cheese dọa như thế. Binh thường thì Cheese hay đứng sau cười cái điệu cười thường lệ "nghẹc nghẹc", rồi lại tiếp tục bặm môi rồi vỗ thật mạnh cái bốp vào lưng Summer, để rồi 2 đứa lại nhìn nhau cười hì hì rồi tiếp tục đến Summer cấu vào gáy Cheese. 
           Nhưng hôm nay, Summer mặc kệ cái đập của Chee, nó lại nhấc ghế lên và ngồi vào, cầm bút đánh dấu. Chee cũng để ý thấy nó hứng thú với cái bản đồ kia hơn mình, nên ghé cái mặt vào, nhăn nhở cười rồi lúc lắc cái mái tóc trước mặt Summer: 
            -Hì hì ! Gì đây ? - Cheese liến thoắng 
            -Thôi nào, Chee. Tao đang bận. 

            -Tao có thể giúp gì không ? - Chee lại quay sang vừa nói vừa cười mỉm 
            -Ừ thì có đấy. Này, ngồi xuống đây. - Summer vừa nói vừa ngồi dịch sang nửa phần ghế còn lại rồi nhường cho Cheese. 
            -...ì ây ? - Cheese vừa nhai một miếng mochi mè đen vừa nhồm nhoàm hỏi
            -Hả ? - Summer nhíu mày quay ra hỏi, vừa hỏi vừa thở hắt và bật cười khục khục - Ăn xong rồi nói, đồ lợn ! - Summer búng trán Chee cái

            -À ! - Chee cười, nuốt miếng mochi cái ực, rồi nói tiếp - Thế đây là cái gì ? 

            -Bản đồ chứ cái gì. - Summer cười, búng thêm vào trán Chee cái nữa 

            Chee suỵt một cái, rồi nói tiếp: 
            -Aizzz ! Đau, cái thằng này. Thế sao lại cần bản đồ ? - Nó lại nhồm nhoàm, rồi bốc lấy một miếng mochi chay nhét vào mồm Summer 

            -Chờ chút, tao đánh dấu xong rồi sẽ cho mày xem. - Summer nhai một cách ngon lành và lấy bút đánh dấu thật cẩn thận. 
            Sau hai phút loay hoay, nó đã đánh dấu xong mọi chỗ được tích.  
            -Mấy cái dấu "x" này là để làm gì ấy ? - Chee hỏi 
            -Tao đã nhặt được thứ này trong cái phòng thí nghiệm ở khu trung tâm thương mại mà mình đã đi qua bữa trước. Nó có liên quan đến nguồn gốc của cái đại dịch nhảm nhí này và giờ thì nó nổ tanh bành rồi. Tấm bản đồ này và đống giấy lộn kia là những thứ duy nhất có thể sẽ hữu ích.
            -Vậy về cơ bản mày không biết mấy dấu "x" này để làm gì hả ?
            -Có thể nói là vậy.
            -Nó đánh dấu địa điểm gì đấy có liên quan thì sao ?
            -Tao cũng biết vậy. Nhưng trên bản đồ có tổng cộng là 8 điểm "x". 

            Cheese bóp trán, rồi nhìn: 
            -Hmm, tỉ lệ 1:10000. Vậy là mỗi dấu "x'' này phải được tạo ra rất chính xác và nắn nót, nghĩa là mày cũng phải đi rất cẩn thận.
           -8 điểm này cách khá xa nhau đấy. Nhưng mà kệ vậy, tao đang chán. Đi nhé. 
           -Okay ! - Cheese cười rồi nói 
           Hai đứa lấy đồ rồi đi ra khỏi phòng. Tiếng nói của Cheese vẫn còn vang vang trên hành lang cầu thang: "Ê, đi ăn buritto đi", rồi tiếng nhõng nhẽo và tiếng "ừ" miễn cưỡng nhăn nhở của Summer cũng đáp lại như thường thấy.
            


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net