5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

          2 giờ sáng 
          Không ai gọi điện 
          Không ai nhấc máy 
          Cái điện thoại coi như đồ bỏ đi ở cái thế giới cũng coi như là đồ bỏ đi này 
          Summer vẫn thức. Nó vừa mới chơi dở Uncharted 4 từ 11 giờ đêm. Sau đấy nó ngủ quên lúc nào chẳng biết. Nó dậy phần vì nó đang cần phải giải quyết nỗi buồn từ hồi sáng đến giờ, phần vì từ trưa đến giờ nó trưa có cái gì bỏ vào bụng. 
          Bụng nó đang sôi, kêu lên òng ọc. Nó mở cái tủ lạnh chất đầy đồ vặt mà lũ con gái tha về nhà từ hồi chiều tối. Nó ném một hộp sashimi, sushi và 2 cái cheese burger vào lò vi sóng. Nó bật một lon Dr.Pepper, vớ lấy cái cốc thủy tinh, mở tủ đá. 
          Chết tiệt ! Nhà này chẳng có lấy một khay đá viên, toàn đá tảng. Summer lại uể oải lôi cái khay đá to tổ bố ra ngoài. Nó định đóng cánh cửa tủ thì bỗng thấy có cái bóng gì đấy đỏ đỏ lướt qua. 

          Hơn 2h sáng. Giờ này chắc chả có gì đâu nhỉ. Cũng chẳng còn đứa nào thức mà trêu nó, nên nó nghĩ là cả ngày hôm nay đã làm nó bị dính ảo giác. Nó ra cái bồn rửa bát, lấy một sấp nước vào lòng bàn tay và hất lên mặt. Và nó thấy một ít gió lùa qua sau lưng nó. Nó giật bắn người, ngẩng mặt dậy, mở mắt quay ra sau lưng. Chả có ai. Nó lại cho qua, rồi cầm lấy cái muôi lớn đập đá. Tiếng đập đá chan chát làm cho không gian bớt im ắng, khiến nó bớt sợ hơn. Đập xong, nó lấy cái khay đá, nhét vào tủ lạnh, lấy vài viên bỏ vài cốc thủy tinh. Nó đang định đóng tủ, cơ mà nó thấy lạnh lạnh sống lưng, tóc gáy dựng ngược lên khi cái tay của nó đang động vào phải một cái gì đấy mềm mềm phía sau cánh tủ, dài thượt như tóc phụ nữ. Nó giật lùi về bên trái, vớ lấy con dao, rồi đập cửa tủ vào. Nó vung dao lên... 
          -Ê ! Dừng dừng chị mày đây mà...
          -Cái gì cơ ? Đứa nào đấy ? - Summer quăng con dao vào bồn rửa bát 
          -Tao đây ! - Lake gỡ cái chăn đỏ hình chuột Mickey ra khỏi đầu 
          Summer nắm lấy vành tai Lake, vặn ngược 90 độ: 
          -Đêm rồi đấy ! Mày có thể dừng trêu kiểu đấy được không ? Vui vẻ không ? Cút về ngủ với Newt đi - Nó nói kiểu trách móc 
          -Aa bỏ ra, đau ! Haha ! Trêu thế mới vui. Vả lại không trêu thế sao biết được độ nhát chết của Summer nhỉ ! - Lake vừa nhăn nhó kêu đau vừa cười nhăn nhở
          Summer bỏ cái tay ra , quay ra đằng sau, giọng cố nghiêm túc nhưng thực ra là để Lake không thấy nó đang cười khùng khục: 
          -Cấm chỉ trêu đùa kiểu ấy nữa nhá, sợ chết khiếp
          -Hừm biết rồi ! Suýt nữa thì tao ăn một phát dao. Lần sau em xin chừa. Mà này, mày chưa ngủ à ? 
          -Một ngày dài mà, nhỉ ? Mà tao mới nên là người hỏi mày câu đấy đấy.
          Cái lò vi sóng cuối cùng cũng quay xong. Nó kêu cái "tinh". Theo phản xạ, Summer ấn mở lò. Nó mở cái hộp sashimi và sushi ra, còn 2 cái cheese burger, nó lấy 1 cái, đưa cho Lake một cái: 

          -Đói không ?
          -Cám ơn ! Đúng lúc đang đói. 
          Summer lại lật đật lấy thêm một cốc thủy tinh nữa, mở tủ lấy đá và một lon Coca Light. Nó đặt hai cái cốc với 2/3 cốc là đá xuống bàn ăn. Nó lấy hai đôi đũa, hai cái bát và một bát nước tương. Nó bật 2 lon nước, rót nửa lon Coca Light ra rồi đưa cho Lake kèm theo đôi đũa.
          -Một cái cheese burger chưa đủ thịnh soạn cho một bữa ăn đêm đâu
          -Hehe ! Hay lắm tao thích Coca Light. 
          Summer lấy đôi đũa, nhẹ nhàng gẩy miếng sashimi cá hồi ra khỏi hộp. Nó chấm tương một cách bình thản và từ từ đưa vào miệng. Nó cắn một nửa miếng rồi đặt miếng kia vào bát.
          -Có vẻ như mày thích thú với việc ăn đồ Nhật nhỉ. Giờ này mà mày vẫn còn bình thản ăn được. Mày không lo về gia đình mày hay gì à ?- Lake nhìn nó và thắc mắc, nhưng nó cũng đang cầm cái burger lên và cắn mất 2 miếng rồi
          Summer ngừng một lúc, rồi nó bật tivi. Mắt nó nhìn chằm chằm vào cái màn hình tivi đen sì chưa kịp lên hình. Ngưng một lúc, nó nhẹ nhàng cầm cốc lên và nốc một hơi thật dài, đánh cái "ực" trong cổ họng. Nó nhăn mặt, rồi quay ra nói với Lake:
          -Tao cũng có lo đấy. Mày nhắc tao lại thấy nhớ...
          Rồi nó đưa nửa miếng sashimi ban nãy còn thừa, sau đó vừa ngấu nghiến lạo xạo vừa nói bình thản:
          -Nhưng suy cho cùng, nghĩ mãi chẳng được gì cả. Nên tao quyết định sẽ tự chăm sóc mình, chí ít là đến khi gặp họ.
          Lake ngồi gẩy gẩy cái vụn bánh trên bàn, nhìn nó gật gật có vẻ hợp lý. Rồi nó lại ngẩng đầu lên, nhấc cái burger lên:
          -Bố mẹ tao có nối sóng radio từ trại tị nạn. Họ đang ở trại tị nạn, có nhiều bố mẹ của nhiều đứa chúng mình đang ở đó, nhưng hình như không có gia đình mày. Vậy mày có biết họ ở đâu không, bố mẹ mày ấy ?
          Summer lần này có vẻ thao thao bất tuyệt. Nó bình thản chuyển kênh nhưng cũng mất đến 2 giây để nó trả lời. Mặt nó chẳng hề biến sắc:
          -Tao nghĩ rằng tao không nên biết. Bởi nếu tao đi theo họ, trước sau gì tất cả cũng sẽ ra đi. Còn nếu tao tìm được họ, tao không nghĩ là người tao tìm thấy còn là gia đình tao đâu. Vậy nên tốt nhất là không biết, còn hơn là bị ám ảnh sau khi đã biết. 
         Lake cắn thêm một miếng nữa. Nó lại bắt đầu thắc mắc tiếp:
         -Vậy sao mình bình thản thế nhỉ ? Mày không lo gì về những thứ mình có thể gặp phải à ?
         -Này, để tao bảo mày cái này. Tao từng xem một bộ phim, các nhân vật cũng vướng vào tình trạng như chúng mình bây giờ. Và họ đặt ra những quy tắc để sống sót. Mày biết một trong những quy tắc sống sót của họ là gì không ? - Nó vừa vung vung cái đũa kiểu triết lý và nhấp một hớp Dr.Pepper
          -Là gì ? - Nó đã ăn gần nửa non cái burger, vừa nhồm nhoàm vừa hỏi 

          -Đấy là "Tận hưởng những điều nhỏ bé". Hiểu không ? Ở thế giới này, ta sẽ chết lúc nào còn chả biết. Và chẳng mấy chốc nữa, chỗ đồ ăn sẵn này sẽ hết hạn, vậy nên mày hãy cứ ăn, cứ hưởng thụ cho đến khi nào mày còn có thể. Bởi đến khi thời hạn hết, mày có muốn hối cũng đã muộn. Hơn nữa, tao đã dành nhiều năm nhịn ăn sáng để dành tiền tiêu, nên giờ thì tao cần ăn bù vào cái quãng thời gian ấy. 
          Trong khi Summer đang thuyết giảng thì Lake đã nhét nốt miếng cuối của cái cheese burger vào mồm. Nó quẹt mỏ và lấy đôi đũa gẩy miếng sushi chay. 
          -Có vẻ mày nói đúng. Và giờ tao hiểu được rằng ăn đêm không những ngon mà lại còn khá vui nữa đấy 

          -Hừ, đồ trẻ con... - Summer nhìn nó, cười khẩy vì sự ngớ ngẩn của nó 
          -Biết gì không ? Tao nghĩ tao nên ăn cheese burger nhiều hơn 
          -Mày nên biết ơn tao đấy. Đáng lẽ tao đã phải xơi hết cả 2 cái burger và cả 2 cái hộp này. 
          Lake đã xơi gần hết hộp sushi, lại quẹt mỏ nói: 
          -Thế mới là chị em tốt ! 
          -Ê phần tao mấy miếng sushi nào mậy ! Tao chưa ăn miếng nào đâu đồ con lợn
          -Ều ! Ai bảo mày không ăn, ngu thì chết. 
          Rồi nó nhét hết vài miếng sushi chay vào mồm, chỉ chừa lại vài miếng sushi trứng cá hồi. Nó ngồi trên ghế, ôm bụng, nốc hết nửa lon Coca Light còn lại 
          -Cảm ơn Chúa vì bữa ăn ! 
          -Cảm ơn tao đi ! Mà mày ghê quá Lake ạ ! Con gái cũng nên ý tứ một chút 
          -Hừm ! Mày biết tao không thể cưỡng lại được đồ ăn mà. Với lại tao đói quá. Giờ tao nghĩ tao sẽ không đánh răng mà đi ngủ luôn đây. Bái bai ! 
          -Ngủ ngon ! Tao lại phải dọn đống chiến trường của mày rồi. 
          -Hehe cảm ơn, em trai của tao. Ngủ ngon 
          Lake leo lên gác. Summer lại nằm ngang ghế sofa, kéo cái chăn mỏng lên. Nó lại bật Resident Evil 7 lên chơi. Nhưng nó cũng rất suy nghĩ về mấy lời nói của Lake. Nó sợ một ngày nào đấy nó sẽ không thể tạm biệt gia đình của nó...
          Đã 3 giờ sáng 
          Summer tắt máy PS4. Nó dụi mắt, xoa đầu. Nó vứt cái tay cầm lên sofa, rồi uể oải đi vào bếp. Nó mở tủ lấy một chai Moutain Dew, tu một hơi rõ dài hết nửa rồi vặn nắp. Đống bát đĩa ban nãy ăn xong vẫn còn trên bàn ăn. Vậy là Summer lại phải lấy bát đĩa, chồng lên nhau, rồi đặt vào máy rửa bát. Nó ấn nút, rồi vò khăn lau, lau qua mặt bàn cho sạch. Rồi nó lại quay ra quét nhà, lau nhà. Nó loay hoay mất tầm 20 phút. 
         Nó đáng lẽ không cần phải làm việc này. Vì đây âu cũng chẳng phải nhà của nó. Nhưng nó nghĩ rằng nó và lũ lâu nhau chắc cũng phải ở đây một khoảng thời gian kha khá trước khi nó có thể rời đi. Vậy nên nó vẫn coi như đây là nhà của mình, tự cho mình nghĩa vụ chăm sóc nó. Rằng đây là một ngôi nhà bình thường, một ngôi nhà thứ 2 của nó, một ngôi nhà của 1 gia đình bình thường. Chỉ có điều gia đình này có mỗi con cái chứ không có cha mẹ. Và con cái thì luôn đùm bọc nhau. 
          Làm việc thấm mệt, nó vươn vai, ngáp một hơi. Nó nghĩ nó nên đi ngủ, dù sao cũng gần 3 rưỡi sáng. 

          Nó vớ cái chăn ở ghế sofa, leo lên gác. Và nhà chỉ có vài cái đệm chia làm 8 phần. Dĩ nhiên là bọn con gái được hưởng 8 cái đệm đấy, và lũ nam nhi mạnh mẽ chắc chắn là phải nằm dưới đất, tất nhiên. Và chả hiểu sao đến việc nằm nó cũng tự động chia cặp. Newt nằm cạnh đệm của Lake. Rare nằm cạnh đệm Rose. Bicc nằm cạnh Pie, cái tay vẫn còn nắm chặt hai ngón tay giữa của nhỏ. Còn lại thì Lafe , tất nhiên là nằm cạnh Kate, tay vẫn kéo chặt chăn của nó. Luck và Sel nằm ôm nhau ngủ. Luce một mình một đệm nằm ôm con khỉ bông, thay vì ôm Slut - người yêu của nó, có lẽ đang nằm chết trong 1 góc phố nào đấy. Bell nằm một mình một đệm. Summer thấy thế liền rải chăn nằm ngay cạnh đệm Bell. Nó có cảm giác nó rất thích ngắm Bell ngủ. Ừ thì nghe có vẻ biến thái khi một đứa con trai ngắm một đứa con gái ngủ. Nhưng ngắm thôi, đừng làm gì là được. 
         Summer tháo kính. Nó đeo tai nghe, cắm vào phone, bật playlist của Vance Joy. Tiếng nhạc House hòa nhịp tiếng giật bass của guitar và ít chất country rộn ràng, êm ái nhưng phảng phất chất buồn lại vang lên tai như mỗi tối ở nhà. Chỉ có điều hôm nay nó không ở nhà, cũng không còn nằm ở cái giường toàn mùi Mountain Dew như ở nhà nó nữa. Nó đặt lưng xuống. Không buồn ngủ. Dường như cái cảm giác mất ngủ đã đi quá lâu giờ lại quay trở lại. Nó chưa từng bị như vậy từ hồi ôn thi học kì. Tuy vậy nhưng những suy nghĩ tiêu cực về ngày hôm nay nhanh chóng tan đi. Nó nhắm mắt, quay nghiêng sang một bên, đầu nghiêng sang lặng lẽ ngắm Bell. Rồi nó cười mỉm, nhắm mắt, ôm chặt vào đống chăn bên cạnh. Nó mong rằng đây chỉ là một giấc mơ, khi nó thức dậy nó sẽ quay lại hiện thực, và mọi thứ bên trong giấc mơ sẽ nhanh chóng tan biến, và 3 giây sau khi thức dậy nó sẽ mau chóng quên đi. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net