8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

          Summer chỉ chợp mắt được vài phút. Cậu vẫn đang nghĩ cách để thoát ra khỏi chỗ này. Summer đứng dậy, và xung quanh là một đàn heo đang vừa ngủ vừa ôm đồ ăn. Cậu mệt mỏi vớ tạm chai Moutain Dew, đưa lên miệng tu một nốc cái ực, hết nhẵn cả chai. Từ trưa nay tới giờ cậu chưa bỏ bụng cái gì. Cậu đành vác cái xác dậy đi ra khu đồ ăn. Và thật đen, lũ con gái đã ăn sạch đồ vặt, chỉ còn đồ đông lạnh và đồ tươi sống. Bất đắc dĩ, Summer phải đi loanh quanh để tìm đồ ăn, tiện thể đi tìm xem có chỗ nào để thoát không. Cậu vác cái katana lên vai, lên đạn hai khẩu lục và nhét vào bao. Summer đi loanh quanh khu nhà này. Rốt cuộc là chả có lối nào đi ra ngoài. Vậy là chỉ còn cách tìm đường tắt. Summer mở mọi căn cửa phòng. Phòng điện lực, phòng quản lý, thậm chí là nhà kho, rốt cục vẫn chẳng có gì. Cậu thở hắt mệt mỏi, xốc lại cái katana sau lưng, nhìn lên trần nhà và dụi mắt đầy ngái ngủ. Và đúng là trong hoàn cảnh khó khăn trời không phụ lòng bất cứ một ai 
          Lúc cậu nhìn lên trần nhà và mở mắt, cậu bất giác phát hiện ra một thứ mà đáng nhẽ cậu cần phải nhìn thấy và nhận ra ngay từ đầu: lỗ thông gió. Lỗ thông gió - luôn là một chỗ bá đạo để di chuyển. Và có lẽ như đã xem quá đủ films và phá đảo 3 lần Outlast, Summer ngay lập tức nhướn người lên giật giật cái cánh cửa lỗ thông gió. Và có vẻ như đời thì không như phim, cửa lỗ thông gió không dễ bị cậy ra như vậy. Summer đưa tay ra sau lưng, rút katana và một nhát, cái bản lề nát vụn. Chả hiểu cậu lấy đâu ra cái katana bá đạo ấy. 

          "It was the moment that Summer knew, he fucked up !" 
          Chắc chắn là đời khác phim. Cậu chẳng thể nào leo lên chứ đừng nói là chui vừa vào cái lỗ thông gió. Vậy mà trong phim thì một thanh niên nhà báo, một thanh niên lập trình viên hay Bruce Willis dù có to đến mấy cũng có thể bò trong ống thông gió với tốc độ bàn thờ. Tuyệt lắm. Thức ăn dâng đến tận miệng là không ăn được thì quả là đau đớn đến tột cùng. Thế là cậu lại phải mất công cắt nát bét cái cạnh ngoài của ống thông gió. Và tất nhiên, phải là một cái ghế cao và bò lên một cách chật vật như một con sói xám cố gắng chui vào hang thỏ vậy. Cuối cùng thì Summer cũng chui vào được vào cái lỗ thông gió chết tiệt kia. Và phải sau gần 5 phút chật vật nữa, Summer mới ra được cái đầu ống còn lại. Cậu rút khẩu lục, lên đạn, lắp giảm thanh để tránh việc gọi lũ zom đến bu xác mình. Nhắm vào cái chốt bản lề và đoàng, dễ hơn cả nhai kẹo. Summer đẩy nhẹ cái cửa ra và nhẹ nhàng nhoài người xuống. Bên ấy là một hành lang trống không dẫn tới một khu vực bí ẩn nào đấy của trung tâm thương mại mà cậu chưa bao giờ thấy. Summer bắt đầu đi loanh quanh từng phòng một. Chẳng có bất cứ bóng dáng một con zom nào, cũng chẳng có cái xác nào ở đây khiến cậu như tự hỏi đây là đâu, và họ dùng cái chỗ khỉ gió này để làm gì. Và cái sự hoài nghi của Summer càng trở thành một dấu hỏi chấm to đùng gấp bội phần khi cậu nhìn thấy một cái phòng không đề chữ mà chỉ có 1 dòng cảnh báo: "WARNING" và 1 dòng chữ "KHÔNG PHẬN SỰ MIỄN VÀO". "Đây là chỗ quái nào vậy ?" - Summer tự hỏi.
          Đúng lúc cậu đang thần mặt ra phân vân không biết có nên đi vào hay không thì cái có một tiếng rầm rầm phát ra ở đầu hành lang cậu vừa bước vào. Cậu rút ngay khẩu lục, tay chảy mồ hôi. Tình hình này mà có 1 con zombie nào thì xác định là chỉ có chạy đằng giời. Rập ! Một tiếng tiếp đất nhẹ nhàng. Thôi xong rồi. Quả này cậu chỉ có xác định. Cậu lao ra, dí súng. Bell giật bắn người, lùi lại đằng sau: 
          -Bình tĩnh nào ! Tao đây ! 
          Summer hạ súng, nói bé: 

          -Mày làm tao hết hồn. Mày làm gì ở đây ?
          -Tao mới phải hỏi mày câu đấy mới đúng. Tao mới dậy, không thấy mày đâu. 
          -Tao không ngủ được, đi loanh quanh thì thấy cái ống thông gió.
          -Vậy là có đường thoát ? - Giọng Bell cao vút, mắt sáng lóe như lúc nó nhìn thấy đồ ăn vậy
          -Rất tiếc là không. Tao vẫn chưa tìm thấy đường ra. 
          -Chẳng biết bao giờ mới thoát đây... 
          -Chờ đã...
          Summer nhìn thấy một phòng có ghi là "Phòng Thí Nghiệm".  
          -Cái gì thế ? - Bell hỏi 
          -Tao cũng chưa biết. Đây là một chỗ nào đấy để nghiên cứu thì phải 

          -Cái gì cơ ? Nghiên cứu gì ?? 
          -Theo tao nghĩ là nghiên cứu về y học.  
          Summer trả lời vậy bởi cậu thấy có hai người đàn ông mặc blouse trắng bất tỉnh dưới sàn mặc dù chẳng có dấu vết gì của việc bị zombie cắn, và xung quanh là một đống ống nghiệm, bao tay, khẩu trang, máy li tâm và tất nhiên, một cái bảng to tướng ghi vài thứ linh tinh liên quan đến công thức hóa học mà dường như Summer đang mù tịt. 
          -Mày biết đây là cái gì không Bell ? 
          -Tao không rõ. Nhưng theo tao nghĩ, thì nó là về một cái gì đấy liên quan đến dịch bệnh, chuyển hóa, thuốc chữa, và ...virus cúm.
          -Sao mày nghĩ vậy ? 

          Bell cười giễu, giơ tay chỉ vào góc trên cùng của cái bảng và mấy dòng chữ "bé bé xinh xinh" ẩn nấp như đánh đố người nhìn: "Disease","transform","medicine" và "flu virus" 
          -Ồ ! Cảm ơn rất nhiều :).  
           Summer đưa mắt lại nhìn cái bảng gần hơn. Rõ ràng là mấy thứ này có một sự liên quan nào đấy với việc đang diễn ra. 
          -Bell, mày nghĩ cái bảng này có liên quan gì đến cái dịch zombie này không ? 

          -Tao cũng chẳng rõ nữa. Nhưng theo tao thấy,họ kí hiệu rằng cái chữ "flu virus" này có khả năng chống lại được cái chữ "disease" này. Nhưng là dịch gì mới được gì ??          

          -Tao nghĩ là nên dịch từng chữ một 
          -Tế... bào......virus...có khả năng...Tao không biết gì nữa. 
          -Sao lại như vậ....
          Bell bỗng thấy một vài thứ bí ẩn kẹt sau tấm bảng. Một vài mép giấy lộ ra ở phía góc bảng. 
          -Tao nghĩ có gì đó sau tấm bảng này. 
          Summer ngạc nhiên: 
          -Thật hả ? Phải thế không ? 
          Bell lại gần, kéo nhẹ một góc giấy. Và một mảnh giấy nho nhỏ được lôi ra. Tờ giấy ghi một dòng chữ mà cả Bell và Summer đọc được đều sửng sốt: "The Key", nghĩa là "chìa khóa".
          -Mày nghĩ đây có thể là cái gì ? - Summer hỏi 
          -Có gì đấy ở sau tấm bảng này có thể giúp ta tìm hiểu ra cái gì đang xảy ra ở thế giới này. Thậm chí còn giúp giải quyết cái đống hỗn lộn này - Summer cầm mẩu giấy, nhìn tấm bảng và quả quyết.
          -Ý mày là...

          -Đúng rồi đấy. Phương thuốc.
          Summer nhẹ nhàng nhấc cái katana từ sau lưng ra, rút lưỡi ra khỏi vỏ. 
          -Đứng tránh ra một bên nhé ! 
          Chân nó khuỵu xuống. Một tay nó cầm vỏ, một tay cầm ngược chuôi katana. Nó đang làm thế Iai - một thuật ngữ trong kiếm đạo Nhật chỉ một thể loại chém bằng cách tháo mạnh lưỡi kiếm ra khỏi vỏ rồi lại nhét vào. Xét về lực và tốc độ thì dù cầm ngược nhưng nó nhanh và mạnh hơn chém thường rất nhiều. 
          Xoẹt. Chưa đầy 2 giây, cái bảng đứt làm đôi. Hai mảnh bảng tung ra. Đúng là kết quả của việc xem Shinkenger quá nhiều. Đằng sau tấm bảng là hàng loạt những mảnh báo cáo, nghiên cứu, sơ đồ,... Bell đang lấy tạm một cái catap quai chéo ở trên bàn và nhét đống giấy lộn đó vào. Nhưng thứ thu hút Summer nhất là cái bản đồ. Có vẻ như nó được sẽ hữu ích trong việc tìm ra nơi nào đấy, như địa điểm thí nghiệm hoặc nhà cung cấp hóa học gì đó. Vậy nên nó giấu Bell, vớ lấy tấm bản đồ, gấp gọn lại và nhét vào túi áo.
          -Xong xuôi rồi ! Đi ra thôi nhỉ ? - Bell nói.

          Hai đứa bước ra khỏi hành lang và đi về gần cuối. Và ở đó có một chắn song sắt có vẻ như là đường thông ra bãi gửi xe.          
           -Đường ra kìa...
           -Suỵt !
         

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net