Chapter I: Thảm Họa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

          Phòng số 1 tầng 2, phòng học của các học viên học viện Khoa học Kĩ thuật Z, khoa Công nghệ thiết kế.

          Các học viên vẫn đang ngồi chép mấy công thức lượng giác trên bảng trong sự uể oải tột độ.
          Bên ngoài, trời đang mưa, nhưng nắng cứ chiếu xuyên qua những dải nhựa bên cửa sổ. Mưa rơi lộp bộp lộp bộp, bắn vào cửa sổ tanh tách. Nắng và mưa kết hợp, tạo thành dải cầu vồng chiếu xuyên từ giếng trời của trường xuống hành lang. Chiều tháng 4 nóng như đổ lửa. Cái nóng oi bức làm không gian thêm phần nặng các thể loại mùi tạp nham và khó chịu. Thời tiết kinh khủng kèm theo vài tờ bài tập thực hành về nhà gần như làm cho các học viên mệt lả. Hầu hết trong số chúng đều nằm bò ra bàn. Thầy giám thị bước vào lớp và nói gì đó với cô giáo, các học viên không nghe rõ. Giáo viên của họ gật gù rồi rời khỏi lớp với cái cặp tài liệu, bảo các học viên ngồi yên làm bài đến hết tiết.

          Ai nấy đều thở phào và buông bút không quá lâu ngay khi giáo viên ra khỏi lớp.
          -Này, tiết mấy rồi nhỉ ? - Summer tự ngả đầu vào 2 bàn tay đang đan chặt, cố gắng co giãn mọi vị trí mà xương khớp và gân cốt của nó đang kẹt cứng. Nó thấy thoải mái hơn nhiều sau khi nghe tiếng các khớp kêu răng rắc.
          -Còn tận 2 tiết nữa cơ. - Cheese nói nhẹ sau vài giây đưa cái đồng hồ lên trước mặt
          -Thời tiết tầm này. Chết tiệt. - Summer lẩm bẩm 
           -Này, thời tiết như này, lát nữa sao nhỉ ? - Bick quay xuống phía Nate và hỏi
           -Chả rõ nữa. Có nên đi net không ? - Nate hỏi lại, rồi quay ra phía Rare: 
           -Này, đi net không ? 
           Rare đang hí hoáy viết gì đó, bị gọi bất chợt, bèn luống cuống vừa dừng viết vừa trả lời: 
           -Ờ ờ, để tao hỏi Summer xem sao.
           -Này Summer !
           -Hửm ? Không, đi net nóng bỏ mẹ - Summer vẫn giữ nguyên 2 tay sau đầu, mắt nhắm nghiền
           -Thế làm gì ? - Nate hỏi 
           -Đi bơi ? - Summer mở mắt và nhíu mày tự hỏi
           -Cũng được - Nate đáp tỉnh queo
           -Đi ăn shawarma đi ! - Herb chen vào 
           Newt nhăn mặt: 
           -Đéo ! Cái thứ đó tệ đến mức nuốt nó vào và tống nó ra khỏi dạ dày cũng chả khác nhau là mấy 
           Cả lũ cười ngặt nghẽo. Newt mặt không biến sắc, nhưng ai nhìn cũng biết nó đang cố nhịn cười. Tự cười với câu nói đùa của chính mình chả khác nào tự nhận rằng mình là người hài hước, và Newt thì luôn cố không tỏ ra hài hước. Hai má nó ép chặt vào hàm, môi mím nhẹ, nhưng đôi mắt của nó có vẻ như làm lộ luôn sự hí hửng vì nó có trò đùa tưởng chừng như hay nhất thế kỉ. Nó đã rất cố gắng để không cười, nhưng nó thất bại. Cái việc tự cười của nó vô tình lại thúc đẩy tiếp một tràng cười nữa, mà gần như là hoàn toàn có thể tiếp diễn đến vô hạn. 
           
           Trên màn hình tivi bỗng chớp nhoáng hiện lên một chương trình thông báo của địa phương trong khi chẳng ai biết rằng cách nào nó có thể làm vậy. Nó cứ thế tự bật. Màn hình hiện ra một màu xanh lè cùng logo chữ Z thô kệch viết bằng cái font chữ Times New Roman tệ hại cổ lỗ thường thấy của đài truyền hình thành phố. Học sinh hướng con mắt về phía cái tivi kia với những ánh mắt hoàn toàn thắc mắc. Một giọng nói trầm xen lẫn nhiều âm thanh hoảng hốt vội vã nói vào loa với tốc độ 3 từ trên giây:
          "ĐÂY LÀ THÔNG TIN BẮT BUỘC...HIỆN TẠI, THÀNH PHỐ ĐÃ BỊ LÂY LAN MỘT LOẠI VIRUS LẠ KHÔNG RÕ NGUỒN GỐC ĐANG LAN NHANH CHÓNG MẶT....NÓI CHÍNH XÁC LÀ 1 ĐẠI DỊCH "
          Giọng nói đó phát ra rất rõ, nhưng dường như vấn đề về đường truyền làm nó nghe rất khó chịu. Ngắt quãng, đôi khi giật cục. Mọi chuyện gần như được đẩy đến cái mức kỳ lạ nhất có thể. Ngắt một chút, giọng nói kia lại thất thanh: "CHƯA RÕ VỀ LOÀI VIRUS NÀY TRỪ VIỆC NÓ LÂY QUA MÁU. NẾU DÍNH PHẢI VIRUS, CON NGƯỜI SẼ BỊ PHƠI NHIỄM VÀ BIẾN ĐỔI RẤT NHANH. NẾU CÓ AI ĐÓ BỊ DÍNH PHẢI VIRUS NÀY, CÁCH LY HỌ NGAY LẬP TỨ..."
          Tivi dừng lại ngay lập tức. Tín hiệu đã mất. Phía dưới sân trường, các giáo viên nói rất lớn và đổ ra ngoài sân.
          -Cái quái gì thế nhỉ ? - Herb nhìn Newt 
          -Haizz. Hè rồi, chính quyền định chơi lớn đùa cả thành phố chắc.
          -Mày nghĩ nó là đùa à ? - Nate hỏi 
          -Thế mày nghĩ nó thật à ? Tin thế quái nào được. 
          -Ý tao là tao cũng thế - Nate giơ ngón cái đồng tình
          -Nhưng, nó có vẻ khá thuyết phục mà - Rare vừa nằm gục xuống bàn vừa nói. Giọng của nó méo đi vì một bên má đã dính vào mặt bàn
          -Bỏ qua đi. Tao khá chắc đó là chuyện nhảm nhí. Hoặc lũ lỗ mãng nào đó đã phá nát cái hệ thống truyền tin chết tiệt của đài truyền hình và làm cái trò này. - Rose quả quyết 
           -Quan tâm làm quái gì - Bick thở cái mạnh, đứng bật dậy. Nói đoạn, nó bước ra chỗ Summer đang đứng. Summer nhìn ra phía cửa sổ, chăm chú vào một cái gì đấy rất lâu. 
           -Gì thế ? - Bicky nhìn vào mặt Summer, rồi nhìn theo hướng con ngươi của Summer 
           -Rose vừa bảo gì cơ ? - Summer hỏi Bick, mắt vẫn không rời hướng ban nãy
           -Có gì đáng để ý đâu. Kệ đi 
           -Không. Nhìn kĩ đi. 
           Bick nghe thấy thế, mặt nó không biến chuyển sắc thái nhưng thực chất tâm trí đang thắc mắc về những gì Summer yêu cầu nó làm. Nó cũng vờ nhìn qua loa theo hướng Summer nãy giờ vẫn chằm chằm vào. Nhưng rồi nó bất ngờ, đến nỗi 2 con mắt nó chưa bao giờ mở to đến thế từ bé chí lớn. Dưới phía sân trường, một người phụ nữ đang ném văng một nam sinh năm đầu tiên, với khoảng cách hẳn là phải nửa cái sân trường. Bick nhìn không chớp mắt, miệng nó há ra hồi lâu như thể một cái giếng vậy. 
           -Rose, ra mà xem thử này - Summer không thay đổi hướng nhìn đã rất lâu, chỉ có điều mặt nó đã tái đi trông thấy 
           -Hả ? Gì cơ ? - Rose đứng ngay sau Summer, chen vào nhìn qua khung cửa sổ. Bất giác, nó hét lên theo phản xạ
           Sự kinh hãi và tiếng hét âm độ cao đến quá nhanh của Rose liền khiến mọi người hướng thẳng ra cửa sổ. Qua khung cửa sổ, từ tầng 3 nhìn ra cổng trường, những thiếu niên tuổi đời còn chưa đủ 18 đã gần như chết lặng khi thấy hàng loạt những con người đang chạy đè lên nhau, một số cắn xé những cái xác đang gào thét và giẫy giụa. Ông giám thị xấu tính đang nằm gục bên vũng máu, phần ruột bị lôi ra khỏi ổ bụng phải đến 2m. Chỉ trong vài giây, họ chợt nhận ra rằng dịch bệnh này chẳng có gì xa lạ. Summer không mất quá lâu để nhận ra. Hầu hết những đứa thiếu niên ở tầm tuổi này đều đã tiếp xúc với ít nhất một văn hóa phẩm mang chủ đề zombie. Summer xem quá đủ Zombieland từ ngày nhỏ và khi thấy zombie, nó không còn quá sợ hãi nữa. Nhưng nó vẫn chưa thể tin rằng zombie có thật, mà ở trong tình huống này, nó chưa biết phải làm gì cả. Cả đám học sinh dụi mắt. Chúng có vẻ như đang cố lựa chọn giữa việc tin hay không tin đây là thật. 
           -Đây là một trò đùa cợt, phải không ? Ý tao là này... - Nate xen vào một điệu cười nhẹ -...không phải chúng mày đang tin đây là thật đấy chứ ?
           -Tao biết là mày cũng đang có phần tin đấy, Nate. - Newt quay lại liếc Nate.
           -Trò đùa này đi hơi xa rồi - Bicky trông có vẻ bực tức, định lao ra ngoài
           -Này, đừng ! - Herb gằn giọng - Ở yên đó !
           -Tên bảo vệ. Lão bảo vệ, ông ta đã nằm đó với 2 cái chân đặt ở cách đầu 2m được 20 phút rồi đấy. - Summer nhìn Bick
           -Có thể là trò lừa phỉnh. Hơ hơ, chúng mày xem mấy trò đùa khốn nạn của lũ tư bản trên Youtube đủ nhiều mà lại để trò lừa này đánh lừa sao ? - Bick nhăn mặt cười khẩy 
           -Tao không chắc đâu, nhưng chả có lý do gì để nằm đấy cả. Mà hắn đã nằm hơn 20 phút rồi, và máu không ngừng chảy, và cũng không khô lại
           -Thì sao ?
           Summer từ khung cửa sổ quay ra, nhìn thẳng vào mắt Herb và nghiến hàm: 
           -Mày nhớ thông tin của ông ta viết gì không ? 
           -Như nào ?
           -Ông ta bị bệnh máu không đông. 
           Bick từ nét mặt đầy ngờ vực chuyển sang thất thần.
           "Máu chảy 20 phút...nó không khô lại...máu không ngừng chảy...Ông ta...ông ta nằm đó...máu không ngừng chảy...cô y tế...máu không đông....". Vòng lặp bất tận đó ở trong đầu của Bick đủ dài để nó biết được cái gì đang thực sự xảy ra, cũng đủ ngắn để nó có thể nhập hồn lại với xác.
           Nó đã bị Summer đánh trúng vào điểm yếu lớn nhất của nó. Không phải là zombie, mà là đuối lý. Mọi người ai cũng nghe thấy điều Summer, họa có thiểu năng trí tuệ mới không hiểu được căn cứ của nó. Chúng cứ thế nhìn ra ngoài sân với những biểu cảm vô hồn, nghĩa là không hề có bất cứ biểu cảm nào cả.
            Chỉ trong vòng vài phút, số zombie đã tăng theo cấp số nhân. Có vẻ như một nửa số chúng đang chuẩn bị tiến đến tầng 2, và các học sinh sẽ trở thành bữa ăn nhẹ của chúng chỉ trong vài phút nữa.  
        

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net