Chương VI: Trốn Thoát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

          Mọi thứ đã xong xuôi. 
          Summer cùng Nate check lại mọi thứ đồ đạc lỉnh kỉnh, rồi nhét vào mấy cái balo và catap.
          Cả lũ cùng nhau đi theo cái đường mà ban nãy Summer và Bell vừa đi. 
          Summer dặn kĩ:
          -Tao sẽ đến cái ống thông gió để xem phía hành lang đằng trước ra sao. Sau đấy nhớ bám sát nhau. Qua cái ống thông gió, nếu có zombie thì bắn, không có thì chạy thẳng đến cái cửa sắt dẫn lên tầng thượng. Rõ rồi chứ ?
          Cả lũ đồng thanh:
          -Ok !
          Summer nhẹ nhàng leo lên cái ống thông gió. Nó check lại mọi thứ kĩ càng, từ đạn dược, garo cho đến đèn pin và một vài quả pháo nho nhỏ dắt bên thắt lưng. Rồi nó nhẹ nhàng lấy 2 tay bám vào mép ống thông gió, rồi đẩy người, leo nhẹ lên như động tác đu xà. Chỉ trong vài giây, nó đã nằm xấp nhẹ nhàng trên mặt ống. Nó lấy hai bắp tay và cùi chỏ đẩy người về phía trước, tiến về phía cái miệng ống thông gió với thứ ánh sáng yếu ớt tỏa ra một cách le lói chập chờn. Vừa đến miệng ống, nó đưa 2/3 người, đè lồng ngực vào mép ống thông gió và rướn ngoài ra ngoài. Nó quay đầu xung quanh một cách cẩn trọng và im lặng, đưa mắt xung quanh vài vòng. Sau khi chắc chắn là không có quá 10 con zombie, nó ngay lập tức rướn người lên, thu gọn người lại bên trong ống thông gió. Summer xoay người lại, nằm ngửa, nhổm đầu lên, khẽ đưa hai ngón tay vào hai bên khóe miệng, khẽ thổi lên một cái "huýt", rồi đập đập vào thành ống như để đánh động lũ kia leo lên cùng. Kate leo lên trước. Cái ống thông gió bằng sắt này đã han gỉ một cách nặng nề, mối mọt các thứ đã chui hết vào làm tổ, bụi bặm, mạng nhện các thứ giăng đầy lối đi, lại có mùi ẩm mốc phát buồn nôn như thể mùi quần áo đã hai tuần không giặt. Kate vừa leo lên, nó đã lấy bàn tay che mũi và miệng, trán nhăn lại, cằn nhằn: 

          -Tại sao trong một cái khu trung tâm thương mại rộng lớn như thế này, mày lại không thể tìm thấy cái ống thông gió nào đấy tốt hơn cái này nhỉ, Summer ?
          -Haha, xin lỗi nhé. Nhưng đây là cái ống thông gió tốt nhất, tao đảm bảo đấy. Hơn nữa, ta đâu còn lựa chọn nào khác nữa đâu. - Summer vừa nói vừa đưa tay vào cái túi dắt ở đầu gối, rút ra khẩu súng ngắn. Đấy đích thị là khẩu Glock 34 thuộc hàng hiếm mà nó đã chôm được ở trong cái kho cũ nhà lão quân nhân già về hưu khó ưu ở kế nhà nó (tất nhiên, lão ấy không còn là con người nữa rồi). Nó đưa khẩu súng lên trước mặt, ngắm nghía một lúc. Đôi bàn tay thoăn thoắt của nó nhanh chóng lắp thêm cái RMR 9mm của Trijicon, lắp thêm ống giảm thanh. Rồi nó đưa tay vào cái túi ở vai áo, lấy ra cái đèn pin và băng đạn. Summer chỉ mất 5 giây để vừa tháo cái băng đạn cũ và nhét thêm một băng 9x19mm Parabellum vào súng. Sau khi đã trang bị xong mọi thứ, nó lại bắt đầu nhướn người lên phía trên và giương khẩu súng. Summer nhẹ nhàng nhắm nửa con mắt bên phải, rồi sau 2 giây, 6 tiếng "đoàng", ngay sau đó 6 tiếng "lạch cạch" của vỏ đạn chạm đất lần lượt vang lên trong cái không gian im ắng ở hành lang. Summer lật ngửa nửa người, rướn thân trên lên, lấy báng khẩu Glock gõ nhẹ nhẹ vào thành ống, khẽ cười nhẹ tự tán dương tài rỉa đạn của mình. Nó tháo cái bao kiếm ở sau áo Kevlar, ném xuống dưới. Rồi nó đưa tay ra sau đầu bám lấy thành ống, lấy chân đạp vào thân ống rồi tung người xuống dưới. Nó nhanh chóng lộn một vòng và chạm chân cái "bộp" với chẳng tí không khí nào mất đi trong phổi. Kate đi theo ngay sau, loay hoay mất nửa phút mới quay được cái người và tiếp đất với ít nhất là bằng hai đầu gối. Summer mặc kệ cho cả bọn loay hoay, nhặt cái bao kiếm ở dưới đất, phủi sạch không còn vết xám rồi lại nhét vào sau lưng. 
          -Mày không thể dừng việc chăm sóc cái Katana đó một cách thái quá à ? 
          Ngoại trừ Summer ra thì cả 15 đứa còn lại đều gọi nó là "một thanh Katana", và mỗi khi cái cụm từ này được nhắc đến, Summer lại cau mày như thể có ai đó đang thọc vào nách làm nó nhột: 
          -Tao đã bảo rồi, hiếm có thể tìm thấy được một thanh Daito hời trong cái căn nhà xập xệ của một lão thất nghiệp người châu Á quanh trường học được đâu. Vậy nên nếu không thể gọi là "một cái Daito" thì hãy gọi nó là "cái kiếm" hay "thanh gươm" cũng được. - Nó vừa nói vừa rút lưỡi kiếm ra ngắm nghía, thổi bụi rồi lại nhét vào. 
          Quá chán vì phải nói chuyện với một thằng nghiện vũ khí cận chiến, Kate chỉ thở cái phù, hai mắt trợn lên kiểu "sao cũng được"
          Mất khoảng 5 phút để cả một lũ heo nái vật vã bò được từ đầu ống bên kia sang hành lang. Trong lúc đang chờ, nó nhanh chóng trang bị thêm ít vũ khí sẵn. Nó nhét 5 cục bom xung điện vào đai lưng, sốc lại cái Daito sau lưng rồi ngồi dựa lưng vào tường. Nó mở catap lấy ra mấy thứ giấy tờ. Lật nhanh vài tờ giấy toàn chữ là chữ, nó ngắm kĩ bản đồ. Summer phủi sạch bụi trên bản đồ, vừa ngắm nghía vừa  gập cái folding stock lên trên khẩu SPAS-12. Sau khi ngắm kĩ một hồi và đánh dấu lại mấy cái dấu chấm be bé ban đầu bằng mấy chữ X, nó chẳng tìm ra được gì thú vị. Có lẽ câu trả lời đang nằm ở cái điểm được khoanh tròn đỏ chót trên bản đồ: Bệnh viện Đa khoa Thành phố.
          -Này, đầy đủ rồi đấy, sẵn sàng chưa ? - Bicc hất hàm hỏi Summer
          -Ok. Đi thôi. 
          Summer oằn mình đứng dậy. Cái dây quai thắt chặt vào vết thương vẫn còn đang nhức ở vai làm nó xót một cách khủng khiếp.
          Nó vuốt lại mấy sợi tóc dài lòa xòa đã 2 tháng chưa cắt chéo lên trên, rồi ôm chặt khẩu SPAS-12 trong lòng. Nó đón đầu cả đám, rồi cẩn trọng bước từng bước. Mỗi khi đi đến từng căn phòng, nó cẩn trọng ngó vào bên trong bằng lớp kính nhỏ chiếm 2/5 cánh cửa, rồi mở cửa vào trong lục lọi vài thứ hữu ích. Tuy nhiên, căn phòng cuối hành lang với mấy thanh sắt chắn ngang cửa là thứ duy nhất nó chưa để ý đến trong lần đầu chạy qua cái hành lang này. Và chỉ nghe tiếng gầm gừ, cả đám đã ngay lập tức đủ hiểu rằng trong đấy chả có gì hay ho ngoại trừ đám zombie khát máu chết tiệt. 
          -Hay lắm. Vậy là trong khi đôi gian phu dâm phụ đang hú hí với nhau ở đây thì hai bạn không để ý cái phòng khốn nạn ở cuối này hả ? - Cái giọng xỏ xiên khốn kiếp của Lake lại cất lên cực hãm tài 
          -Bình tĩnh cái nào ! Ai mà để ý được, chạy chối chết còn chẳng kịp nữa là ! - Bell gắt 
          Summer nãy giờ không quá để ý câu chọc ngoáy chết tiệt của Lake cho lắm. Cái nó đang để ý là mấy thanh sắt ở đây rõ ràng là có chủ đích nhốt người. Tay của mấy con zombie còn có cả còng và dây xích còn nguyên. Cái ổ khóa. Trên cánh cửa gỗ đằng sau mấy song sắt có một ổ khóa, nhưng dường như cái ổ khóa đó đã rỉ sét và lớp vỏ đã bong tróc sần sùi nát bét nhè do bị lực đẩy của mấy con zom làm tung ra lúc nào không hay. 
          Summer nói mấy thứ vừa nãy cho Herb, và lần này cái não rỗng của Herb thực sự đã phát huy tác dụng: 
         -Này, lẽ nào đây là phòng thí nghiệm không nhỉ ? Chẳng phải kia là zombie bị nhốt và đây là phòng để người ta tìm ra thuốc giải thì sao ? 
         -Ý mày đây là một cái trại thí nghiệm ngầm, và vào một ngày đẹp trời cái phòng thí nghiệm thất thủ, rồi zombie tràn ra cả cái trung tâm thương mại và lan ra toàn thành phố ? 
         -Xa hơn mấy thứ tao nghĩ, nhưng đại khái là như thế - Herb vớt vát 
         -Khá đấy, với một thằng có chỉ số IQ là 11. - Nate vừa nói vừa cười cười nhăn nhở 
         -Này, nó là 51 ! - Herb rú lên 
         -Tạm gác qua một bên đã, tao có kế hoạch ! - Não của Rare đã nhảy số 
         Nó tiếp lời:
         -...giờ nhé, hãy vứt một quả bom khói ở đây. Bắn thẳng vào chốt cửa ở cái cửa dẫn ra tầng thượng. Sau khi bom khói đã nổ thì ném ngay một quả lựu đạn cuối cùng vào đường ống dẫn điện ở ngay ngoài cửa. Zom sẽ không thể đuổi theo ta. Ta phải chạy rất nhanh. Theo sơ đồ tòa nhà, tầng thượng có ống thông đổ rác xuống thẳng bên dưới cái thùng rác to tổ bố dưới đó. Ta có thể chạy ra ngoài tầng thượng rồi lao vào ống đó. 
          -Ok, vậy mọi người chạy trước đi. Tao cần phải đi sau cùng để có gì còn moi móc thêm ít thứ có thể sẽ hữu ích. Mày sẽ dẫn đầu, Rare. 
          -Nghề của tao rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net