CHƯƠNG 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Cố ăn gì đó đi,Will. Xét cho cùng, mai là ngày trọng đại đấy."
    Jenny, cô bé có mái tóc vàng, xinh xắn và hóm hỉnh, chỉ tay vào cái đĩa gần như chưa được đụng đến của Will rồi mỉm cười khích lệ. Will gắng cười đáp lại nhưng thất bại thảm hại. Nó ăn nhấm nháp những món ăn ưa thích chất đầy trên đĩa của mình. Tối nay, bao tử nó quặn thắt vì căng thẳng và mong chờ, đến mức nó khó có thể nuốt trôi.
      Will biết mai sẽ là một ngày trọng đại. Thực tế, nó biết rất rõ ấy chứ. Mai sẽ là ngày quan trọng nhất, quyết định phần đời còn lại của nó, vì đấy là Ngày Tuyển Chọn.
       " Tớ nghĩ là do căng thẳng thôi", George nói, đặt cái nĩa nặng trịch xuống rồi nắm lấy ve áo khoác trong điệu bộ ra vẻ sáng suốt. Nó là một thằng nhóc ốm nhom, cao lêu nghêu, siêng năng, đam mê những luật lệ quy định, có thiên hướng xem xét và tranh luận tất cả khía cạnh của mọi vấn đề - đôi khi còn quá mức chi tiết nữa. " Cảm thấy sợ hãi và tình trạng căng thẳng có thể làm cậu tê liệt đến mức không thể suy nghĩ, ăn uống hay nói chuyện đấy".
      " Tớ không căng thẳng", Will nói nhanh, để ý thấy Horace đã ngước lên và sắp thốt ra lời mỉa mai.
      George gật gù, xem xét lời tuyên bố của Will. " Mặt khác", nó nói thêm, " chút xíu căng thẳng thật sự có thể cải thiện thành tích. Điều đó có thể tăng nhận thức và làm các phản ứng của cậu trở nên nhạy bén hơn. Vì vậy, thực tế là cậu vẫn lo lắng về vài thứ không nhất thiết phải bận tâm."
        Will không kiềm được mỉm cười gượng gạo. Nó nghĩ George là người có khiếu trong ngành luật. Hầu như chắc chắn cậu ta sẽ được Bậc Thầy Sao Chép và Luật Học lựa chọn vào sáng mai. Có lẽ đây chính là thực chất rắc rối của Will. Nó là người duy nhất sợ Ngày Tuyển Chọn sẽ được tổ chức trong vòng mười hai tiếng nữa.

     " Cậu ta ắt hẳn căng thẳng lắm!" Horace chế giễu. " Xét cho cùng, Bậc Thầy nào sẽ nhận cậu ta làm người học việc chứ?"

       " Tớ chắc tất cả chúng ta đều căng thẳng", Alyss nói. Cô bé hướng nụ cười hiếm hoi của mình về phía Will. " Chúng ta sẽ là khờ lắm nếu không thấy lo lắng."

        " Này, tớ có căng thẳng đâu!" Horace nói, rồi đỏ mặt khi thấy Alyss nhướng một bên lông mày còn Jenny thì cười khúc khích.

      Đây là nét đặc trưng của Alyss, Will nghĩ. Nó biết cô gái cao ráo duyên dáng này đã xí được vị trí người học việc của quý bà Pauline, Trưởng ban Ngoại giao của lâu đài Redmont. Giả vờ căng thẳng vì ngày mai cũng như khéo léo kiềm chế chỉ ra câu nói hớ của Horace phần nào cho thấy cô bé là một nhà ngoại giao tài năng rồi.

         Dĩ nhiên, Jenny sẽ lập tức hướng về khu bếp thuộc địa bàn cai quản của thầy Chubb, bếp trưởng của lâu đài Redmont. Ông ta nổi tiếng khắp vương quốc vì những bữa yến tiệc thịnh soạn được phục vụ tại sảnh lớn rộng thênh thang của lâu đài. Jenny thích nấu ăn, và tính cách hòa nhã cùng khiếu hài hước bất tận sẽ giúp cô bé trở thành một thành viên vô giá trong khu bếp náo loạn ấy.
    
     Trường Quân Sự sẽ là lựa chọn của Horace. Will liếc nhìn cậu bạn mình đang đánh chén món gà tây quay, thịt muối xông khói và khoai tây chiên chất đống trên dĩa. Horace bự con hơn so với tuổi và là một vận động viên bẩm sinh. Hầu như không có khả năng cậu ta bị từ chối. Horace chính là mẫu người mà ngài Rodney tuyển làm tân binh của mình: khỏe mạnh, lực lưỡng, sung sức. Và đừng quá thông minh, Will hơi cáu kỉnh nghĩ. Trường Quân Sự chính là con đường dành cho những cậu nhóc có năng lực về thể chất nhưng lại là thường dân như Horace có cơ hội trở thành hiệp sĩ phục vụ cho vương quốc này.

      Chỉ còn lại Will. Lựa chọn của nó là gì? Quan trọng hơn, như Horace đã phân tích, Bậc Thầy nào sẽ chấp nhận nó làm người học việc chứ?

      Ngày Tuyển Chọn là điểm then chốt trong đời của những đứa bé được giám hộ trong lâu đài. Chúng đều là trẻ mồ côi, được nuôi dạy bằng sự hào hiệp của Nam tước Arald, chủ thái ấp Redmont. Nói chung, cha mẹ chúng đã qua đời trong khi phục vụ cho thái ấp. Và Nam tước thấy mình phải có trách nhiệm chăm sóc nuôi dạy con cái của những thần dân đã hy sinh ấy, tạo cơ hội để chúng cải thiện địa vị bất cứ lúc nào.

     Và Ngày Tuyển Chọn trao cho chúng cơ hội đó.
    Mỗi năm, những đứa trẻ trong lâu đài bước sang tuổi mười lăm đều có thể xin ứng tuyển trở thành người học việc của những Bậc Thầy khác nhau. Thông thường, những người học việc được lựa chọn dựa theo nghề nghiệp của cha mẹ chúng hay mức ảnh hưởng đến những Bậc Thầy. Nhưng bọn trẻ thường không có được ảnh hưởng như thế nên đây chính là cơ hội cho chúng giành lấy tương lai cho mình.

       Những đứa trẻ không được chọn hoặc không tìm được người thu nhận sẽ bị gửi đến những gia đình nông dân ở ngôi làng bên cạnh, trồng hoa màu và nuôi gia súc để cung cấp thực phẩm cho cư dân trong lâu đài. Will biết chuyện này hiếm khi xảy ra. Bởi Nam tước và những Bậc Thầy của ngài ấy thường nỗ lực hết sức để cho chúng một nghề nào đấy. Nhưng việc ấy vẫn có thể xảy ra và Will sợ định mệnh đó hơn bất cứ thứ gì khác.
  
    Horace chợt bắt gặp ánh mắt Will và mỉm cười tự mãn. " Vẫn tính xin vào Trường Quân Sự hả, Will?"  Nó hỏi trong khi miệng vẫn nhét đầy gà và khoai tây. " Vậy thì ăn gì đó đi. Mày cần phải đô con tí nữa đấy."

   Will trừng mắt nhìn Horace khi cậu ta khịt mũi cười lớn hơn. Vài tuần trước, Horace đã nghe lỏm Will tâm sự với Alyss rằng nó rất muốn được chọn vào Trường Quân Sự. Kể từ lúc đó, Horace làm cuộc sống của nó trở nên khốn khổ. Mỗi khi có cơ hội, cậu ta đều ám chỉ dág vóc gầy nhom của Will hoàn toàn chẳng phù hợp với chế độ luyện tập khắt khe của Trường Quân Sự.

     Việc Horace nói có lẽ nói đúng chỉ làm vấn đề tồi tệ hơn. Trong khi Horace cao và lực lưỡng thì Will lại nhỏ con và mảnh khảnh. Will vốn nhanh nhẹn và mạnh đến kinh ngạc, nhưng nó biết vóc dáng của mình không đủ điều kiện làm người học việc trong Trường Quân Sự. Mấy năm qua, nó vẫn hy vọng mình sẽ trải qua " giai đoạn phát triển nhảy vọt " trước khi Ngày Tuyển Chọn được tổ chức. Nhưng điều đó chẳng xảy ra mà ngày ấy lại gần kề rồi.

    Khi Will không nói gì, Horace nhận ra lời nói của mình vừa ghi điểm. Đây là điều hiếm hoi trong mối quan hệ rắc rối của chúng. Mấy năm qua, cả hai liên tục đánh nhau. Vốn là người khỏe hơn, Horace thường thắng Will, mặc dù thỉnh thoảng tốc độ và sự nhanh nhẹn giúp Will tung ra những đòn đấm đá bất ngờ, rồi trốn thoát trước khi Horace có thể bắt được.

    Horace thường giành phần thắng trong mấy cuộc đấu thể chất chứ trong đấu khẩu thì xảy ra rất hiếm hoi. Will nhanh trí và hầu như luôn cố là người nói sau cùng. Thực ra, chính khuynh hướng này thường dẫn đến rắc rối giữa chúng: Will chưa biết việc làm đó lúc nào cũng là ý tưởng hay. Và giờ Horace quyết định phải giành lợi thế.

   " Mày cần có cơ bắp để vào được Trường Quân Sự, Will à. Những cơ bắp thực sự ấy ", Horace nói, liếc nhìn mọi người xung quanh bàn để xem có ai phản đối hay không. Nhưng mọi người đều thấy thiếu thoải mái trước bầu không khí căng thẳng tăng dần giữa hai chàng trai này nên chỉ tập trung dùng bữa của mình.
     " Đặc biệt là những nếp gấp ở vùng giữa hai tai ", Will đáp trả và chẳng may là Jenny không thể nín cười. Mặt Horace ửng đỏ lên, rồi nó bắt đầu đứng dậy. Nhưng vốn nhanh nhẹn hơn, Will đã chạy đến cửa trước khi Horace kịp rời khỏi ghế. Horace đành hét lên lời lăng mạ sau cùng với người bạn bỏ trốn của mình.

     " Được lắm! Cứ bỏ chạy đi, Will vô danh! Mày là kẻ vô danh và sẽ chẳng ai nhận mày là người học việc đâu!"

   Ở phòng chờ bên ngoài, Will nghe thấy lời công kích đó và cảm thấy máu chạy hết lên hai gò má. Nó ghét lời nhạo báng kia nhất, mặc dù nó đã cố không để Horace biết. Nó cảm thấy mình sẽ cấp vũ khí cho tên đô con đó nếu để hắn biết được điều ấy.

    Sự thật là, chẳng người nào biết họ của Will hay cha mẹ nó là ai. Không giống như những người bạn khác đều sống cùng cha mẹ ở thái ấp trước khi họ qua đời, Will chỉ là một đứa bé sơ sinh không biết từ đâu đến, được quấn trong chiếc chăn nhỏ và để vào một cái giỏ đặt trên bậc thềm của lâu đài mười lăm năm trước. Mảnh giấy đính kèm trong chăn chỉ có vài dòng đơn giản thế này:

            " Mẹ đứa bé mất trong khi sinh.
         Còn người cha đã hy sinh anh dũng.
        Làm ơn hãy chăm sóc đứa bé. Tên nó là Will."

    Năm đó, chỉ có thêm một đứa bé mồ côi khác. Cha của Alyss là trung úy kỵ binh, người đã qua đời trong trận chiến ở vùng đất hoang Hackham, lúc đội quân Wargal của Morgarath bị đánh bại và phải rút lui trở về vùng núi. Mẹ của Alyss suy sụp vì mất mát đó và không thể kháng cự cơn sốt mê man suốt vài tuần sau khi sinh. Vì thế, Khu Nhà Giám Hộ có đầy phòng dành cho đứa bé vô danh kia. Nam tước Arald cơ bản là người tốt bụng. Cho dù trường hợp này hiếm khi xảy ra, ngài ấy vẫn chấp nhận giám hộ Will. Dường như hợp lí khi cho rằng: Nếu những gì viết trong mảnh giấy kia là thật thì cha của Will đã hy sinh trong trận chiến chống Morgarath. Vì là một trong những người lãnh đạo cuộc chiến đó, Nam tước Arald thấy mình có trách nhiệm tôn vinh sự hy sinh của người cha xa lạ ấy. Vậy nên, Will trở thành đứa trẻ được giám hộ của Redmont, được nuôi và giáo dục nhờ lòng hào hiệp của Nam tước.

      Thời gian thấm thoát trôi qua, những đứa trẻ khác dần dần gia nhập với Will và Alyss cho đến lúc tạo thành nhóm năm người như hiện nay. Nhưng trong khi những người khác đều có ký ức về cha mẹ hay trong trường hợp của Alyss, những người quên có thể kể cho cô bé nghe về họ, Will lại chẳng biết chút gì về quá khứ của mình.

      Đó là lý do Will đã bịa ra một quá khứ giúp nó chống đỡ suốt thời thơ ấu ở Khu Nhà Giám Hộ. Và khi năm tháng trôi qua cùng với việc thêm chắt chi tiết lẫn màu sắc cho câu chuyện, rốt cuộc nó cũng tin điều mình tạo ra.
    
       Will biết cha đã hy sinh anh dũng. Điều đó tạo nên bức tranh về một chiến binh trong bộ giáp sắt, chiến đấu chống lại bọn Wargal, tiêu diệt hai cánh quân trái phải cho đến khi kiệt sức vì quân số áp đảo. Will thường xuyên mường tượng về một dáng người cao ráo trong tâm trí, nhìn thấy từng chi tiết trên bộ áo giáp lẫn vũ khí nhưng lại chưa bao giờ có thể hình dung khuôn mặt của ông.

      Là một chiến binh, cha sẽ mong Will kế tục sự nghiệp của mình. Đó là lý do việc được tuyển vào Trường Quân Sự cực kì quan trong đối với nó. Bởi thế càng không có khả năng được chọn, nó lại càng bám víu hy vọng điều đó có thể xảy ra.

     Will rời khỏi Khu Nhà Giám Hộ rồi đi vào khoảng sân tối của lâu đài. Mặt trời lặn từ lâu, những ngọn đuốc tỏa ra luồng sáng lập lòe được bố trí cách nhau hai mươi mét hoặc được đặt trên tường thành của lâu đài. Nó do dự giây lát. Nó sẽ không quay vào trong Khu Nhà Giám Hộ và đối mặt với những lời chế giễu kế tiếp của Horace đâu. Việc đó chỉ dẫn đến cuộc chiến khác giữa cả hai mà thôi - một cuộc chiến mà Will biết mình sẽ thua. George sẽ cố phân tích tình huống, xem xét các khía cạnh của vấn đề rồi làm mọi thứ rối tung cả lên. Will biết Alyss và Jenny cũng có thể cố trấn an nó - nhất là Alyss vì chúng đã lớn lên cùng nhau. Nhưng lúc này, Will không muốn nhận lòng thương hại cũng như không thể đối mặt với những lời nhạo báng của Horace. Vì thế, nó đi đến một nơi mà bản thân có thể tìm được sự yên tĩnh.

    Cây vả khổng lồ cao gần bằng tòa tháp chính của lâu đài thường xuyên là chỗ ẩn náu của Will. Độ cao này chẳng hề làm nó thấy sợ. Nó thoăn thoắt leo lên cho đến khi nhánh cây trên cùng đu đưa trĩu xuống vì trọng lượng của nó. Lúc xưa, nó thường trèo lên đây để trốn Horace. Gã đô con đó không thể nào bắt kịp tốc độ leo trèo của nó và cũng chẳng thể tới được độ cao này. Will tìm thấy một chạc cây thích hợp để ngồi vào, cơ thể nó khẽ lắc lư khi cành đu đưa trong ngọn gió đêm. Bên dưới lính gác đang đi tuần tra trong khuôn viên sân lâu đài.

      Will nghe thấy tiếng cửa của Khu Nhà Giám Hộ mở ra. Will liếc xuống và thấy Alyss xuất hiện, đang ngó quanh quất để tìm nó nhưng vô ích. Cô bạn cao ráo ấy ngập ngừng một lát, ra vẻ nhún vai rồi quay vào bên trong. Ánh sáng hắt ra sân biến mất khi cô bé nhẹ nhàng khép cửa lại. Nó nghĩ thật lạ khi con người hiếm khi có khuynh hướng ngước nhìn lên.

     Rồi tiếng đập cánh khe khẽ chợt vang lên và một con cú đậu trên cành cây bên cạnh. Con cú quay đầu, mở to hai mắt thu nhận từng tia sáng le lói. Nó lơ đãng quan sát Will, có vẻ biết mình chẳng việc gì phải sợ cả. Nó là thợ săn, một loài chim thầm lặng, kẻ cai trị đêm tối.
   
       " Chí ít mày cũng biết mình là ai ", Will khẽ nói với con cú. Nó lại quay đầu rồi lao vào màn đêm, bỏ Will ở lại với những ý nghĩ của mình.

       Trong khi Will ngồi đó, những ánh đèn nơi cửa sổ lâu đài tắt dần. Những ngọn đuốc cháy âm ỉ và sẽ được lính gác thay vào lúc nửa đêm. Cuối cùng, chỉ có một ngọn đèn duy nhất còn thắp sáng. Will biết đó là phòng làm việc của Nam tước Arald, nơi ngài ấy vẫn có thể mải mê xử lý báo cáo và giấy tờ. Căn phòng ấy gần như ngang tầm với chỗ của Will nên nó có thể nhìn thấy vóc dáng vạm vỡ của Nam tước đang ngồi tại bàn làm việc. Rốt cuộc ngài ấy cũng đứng dậy, vươn người rồi cúi xuống thổi tắt đèn trước khi rời khỏi phòng, đi về buồng ngủ của mình ở tầng trên. Giờ đây lâu đài đã chìm vào giấc ngủ, chỉ còn những lính gác thành cứ tiếp tục canh giữ.

       Will chợt nhận ra: chưa đầy chín tiếng đồng hồ nữa, nó sẽ phải đối mặt với Ngày Tuyển Chọn. Nó thinh lặng, khổ sở, sợ hãi khả năng xấu nhất rồi leo xuống đi về phòng ngủ tập thể nam tối tăm trong Khu Nhà Giám Hộ của mình.
  
       

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net