CHƯƠNG 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Rồi ai là người kế tiếp nào?" Martin cất tiếng gọi trong khi Horace cười ngoác miệng, trở về hàng. Alyss duyên dáng tiến lên làm Martin tức giận. Ông ta vốn đang muốn chỉ định cô bé ấy là ứng viên tiếp theo.

    "Alyss Mainwaring, thưa ngài" , Alyss nói bằng giọng đều đều. Rồi trước khi được hỏi, cô bé nói tiếp, "con thỉnh cầu một cuộc hẹn với Ban Ngoại Giao, thưa ngài."

    Arald mỉm cười với cô bé đầy ấn tượng này. Cô bé toát ra vẻ tự tin đĩnh đạc, rất thích hợp làm việc trong Ban Ngoại Giao. Rồi ngài liếc nhìn quý bà Pauline.

    "Quý bà Pauline?" Nam tước hỏi ý kiến.

    Bà gật gù." Tôi đã nói chuyện với Alyss rồi, thưa ngài. Tôi tin cô bé sẽ là một ứng viên xuất sắc. Chấp thuận và thông qua."

    Alyss khẽ cúi chào người phụ nữ sẽ trở thành cố vấn của mình. Will nghĩ cả hai người thật giống nhau: Cao ráo, đi đứng duyên dáng và có phong cách. Nó cảm thấy một niềm vui nho nhỏ dâng trào dành cho người bạn thân của mình, biết rằng cô bé muốn sự lựa chọn này nhiều đến thế nào. Alyss trở về hàng, và lần này để tránh bị chặn đầu, Martin lập tức chỉ George.

    "Được rồi. Tới cậu! Tới cậu! Tiến lên nói chuyện với Nam tước đi."

    George bước lên trước, mở miệng rồi khép lại vài lần, nhưng chẳng thốt ra được lời nào. Mấy đứa trẻ còn lại rất kinh ngạc. Bọn chúng đều xem George là người có thể biện hộ mọi thứ, chiến thắng nỗi sợ hãi đứng trước đám đông. Rốt cuộc George cũng cố nói gì đó nhưng quá nhỏ nên chẳng ai trong phòng nghe thấy gì. Nam tước Arald chồm ngưòi ra trước, đặt một tay sau tai làm điệu bộ lắng nghe.

    "Xin lỗi, ta nghe không rõ lắm", Nam tước nói. George ngước nhìn ngài rồi nói vừa đủ nghe bằng nỗ lực to lớn.

    "G...George Carter, thưa ngài. Trường Sao Chép và Luật Học, thưa ngài."

    Martin, một người rất khắt khe về quy tắc, hít một hơi tính mắng cách nói chuyện xén bớt của George. Nhưng Nam tước Arald đã can thiệp trước khi ông ta có thể làm chuyện đó. Điều ấy làm mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

    "Được rồi, Martin. Bỏ qua chuyện đó đi." Martin trong có vẻ hơi buồn nhưng dịu xuống liền. Nam tước liếc nhìn Nigel, Bậc Thầy Sao Chép và Luật Học, nhướng mày dò hỏi một lần nữa.

    "Tôi chấp thuận, thưa ngài", Nigel nói." Tôi đã nhìn thấy và tác phẩm của George và trò ấy thật sự rất có khiếu viết thư pháp."

    Trông Nam tước có vẻ hoài nghi." Dẫu cho cậu bé không phải là phát ngôn viên có sức thuyết phục nhất à, Bậc Thầy Sao Chép và Luật Học? Về sau này, cậu bé có thể gặp rắc rối khi phải đưa ra lời khuyên pháp lí đấy."

    Nigel nhún vai phản đối." Thưa ngài, tôi đảm bảo là chuyện đó không thể xảy ra nếu được huấn luyện đúng cách. Hoàn toàn không có vấn đề gì đâu, thưa ngài."

    Thầy Sao Chép và Luật Học đút tay vào hai ống tay áo rộng kiểu tăng lữ khi hào hứng với chủ đề của mình.

    "Tôi nhớ một cậu nhóc đã gia nhập với bọn tôi khoảng bảy năm trước. Thật ra mà nói, người đó cũng hiện diện ở đây. Cậu ta có thói quen lầm bầm với đôi giày của mình, nhưng bọn tôi đã sớm chỉ cho cậu nhóc ấy biết cách vượt qua chuyện đó. Một vài phát ngôn viên bất đắc dĩ của bọn tôi vẫn tiếp tục bộc lộ tài hùng biện tuyệt đối, thưa ngài, tài hùng biện tuyệt đối đấy ạ."

    Nam tước hít một hơi định bình luận nhưng Nigel vẫn tiếp tục bài diễn thuyết của mình.

    "Thậm chí ngài có thể kinh ngạc khi biết rằng lúc nhỏ, chính tôi cũng gặp phải tình trạng nói lắp khủng khiếp do căng thẳng. Hết sức kinh hoàng, thưa ngài. Hầu như tôi chẳng thể nào nói hai từ cùng một lúc."

    "Ta thấy hình như chuyện ấy không phải là vấn đề cần bàn lúc này", Nam tước cố xen vào bằng giọng chua chát. Nigel mỉm cười chấp nhận rồi cúi người.

    "Chính xác, thưa ngài. Chẳng mấy chốc, bọn tôi sẽ giúp George khắc phục tính nhút nhát của mình thôi. Chẳng có gì sánh bằng sự gian truân và hỗn loạn ở Trường Sao Chép và Luật Học đâu."

    Nam tước không kìm được mà mỉm cười. Trường Sao Chép và Luật Học là nơi học miệt mài, hiếm khi nghe thấy tiếng nói chuyện, và sự tranh luận chặt chẽ hợp lí thống trị tối cao. Trong những chuyến viếng thăm nơi này, ngài đều thấy cực kì nhạt nhẽo vô vị. Ngài không thể nào tưởng tượng còn có thứ gì khác nhàm chán hơn bầu không khí nặng nề hỗn loạn đó cả.

    "Ta tin lời ông", Nam tước đáp lại và hướng George mà nói." Được rồi, George, yêu cầu được công nhận. Con hãy đến trình diện ở Trường Sao Chép và Luật Học vào sáng mai."

     George vụng về lê bước. Miệng nó cứ tiếp tục lầm bầm những câu nói nhỏ xíu, nó nói và Nam tước lại chồm người, cau mày khi cố nghe và hiểu những từ ngữ nhỏ xíu đó.

    "Gì hả?", ngài khẽ hỏi.

    Cuối cùng George ngước lên và cố thì thầm." Cảm ơn, thưa ngài." Rồi nó vội vàng trở về hàng."

    "", Nam tước nói, hơi lùi người lại." Không có gì. Nào, người kế tiếp là..."

    Jenny đã bước lên trước. Cô bé có mái tóc vàng đáng yêu, và phải thừa nhận là dáng người hơi mũm mĩm. Tuy nhiên vẻ ngoài ấy lại hợp với cô bé. Trong bất cứ buổi tiệc hợp mặt thân mật nào, cô bé luôn là người được các chàng trai lùng sục làm bạn nhảy, từ những người bạn lâu năm cùng sống ở Khu Nhà Giám Hộ đến những cậu con trai của nhân viê  trong lâi đài.

   "Thầy Chubb, thưa ngài", Jenny nói, bước ngay đến cạnh bàn của Nam tước. Ngài nhìn khuôn mặt bầu bĩnh ấy, trông thấy vẻ háo hức lấp lánh trong đôi mắt xanh kia và không thê không mỉm cười với cô bé.

    "Ông ấy thì sao?" Nam tước khẽ hỏi khiến Jenny do dự rồi nhận ra là mình đã nhiệt tình đến mức vi phạm nghi thức ngoại giao của Ngài Tuyển Chọn.

    "Ôi! Xin lỗi, thưa ông... thưa Nam tước... thưa ngài", Jenny vội ứng khẩu, líu lưõi khi nói sai cách xưng hô.

    "Thưa ngài!" Martin nhắc cô bé. Nam tước Arald liền nhướng mày nhìn ông ta.

    "Sao hả, Martin?" Nam tước hỏi." Chuyện gì thế?"

    Trong Martin có vẻ xấu hổ. Ông ta biết chủ nhân cố tình hiểu lầm việc ngắt lời của mình. Ông ta bèn hít một hơi thật sâu rồi nói bằng giọng hối lỗi." Tôi... chỉ muốn thông báo với ngài rằng tên ứng viên này là Jennifer Dalby, thưa ngài."

    "Cảm ơn, Martin, nào Jennifer Dalby..."

    "Jenny, thưa ngài", cô bé không thể kiềm chế sửa lại khiến Nam tước phải nhún vai cam chịu.

    "Được rồi, Jenny ta cho rằng con muốn xin làm người học việc của thầy Chubb phải không?"

    "Ồ, vâng thưa ngài!" Jenny nín thở đáp lời, hướng ánh mắt tha thiết đến vị đầu bếo tóc đỏ, béo tốt kia. Chubb chỉ cau có trầm ngâm xem xét cô bé.

    "Mmmmmm... có thể, có thể được", Chubb lầm bầm, đi qua đi lại trước mặt Jenny. Cô bé mỉm cười duyên dámg với Chubb nhưng mưu mẹo phái nữ đó không hề tác động đến ông ta.

    "Con sẽ làm việc thật chăm chỉ, thưa thầy", Jenny sốt sắng nói.

    "Ta biết!" Chubb đáp lời có chút xúc cảm hơn." Ta phải nói rõ điều này, cô bé. Kẻ yếu ớt và lười nhác không được xuất hiện trong khu bếp của ta đâu."

    Sợ cơ hội của mình có thể vụt mất, Jenny vội đưa ra chiêu chủ bài.

     "Con có vóc người phù hợp cho nghề này ạ", Jenny nói. Chubb buộc phải đồng ý là cô bé rất trò trĩnh. Không phải là lần đầu tiên trong sáng nay, Arald phải cố nín cười.

    "Cô bé nói đúng đấy, Chubb", Nam tước xen vào và vị đầu bếp quay qua nhất trí với ngài.

    "Vóc dáng là điều quan trọng, thưa ngài. Tất cả những đầu bê xuất sắc đều có thiên hướng... tròn trĩnh cả" Chubb quay lại nhìn Jenny vẫm đang cân nhắc. Ông ta nghĩ tất cả những nghề khác đều có thể chấp nhận người học việc trong nháy mắt, nhưng nghề đầu bếp lại có điều gì đó đặc biệt.

    "Kể ta nghe xem", ông ta nói với cô bé háo hức kia." Trò sẽ làm gì với một chiếc bánh nướng gà tây?"

    Jenny kinh ngạc mỉm cười với ông." Ăn nó ạ", cô bé trả lời ngay lập tức.

    Chubb liền gõ cái vá mang theo lên đầu Jenny." Ý ta là trò sẽ nấu món đó thế nào?" Ông ta hỏi. Jenny ngập ngừng, tập trung suy nghĩ rồi chìm đắm trong mô tả kỹ thuật dài dòng về cách làm món ăn ấy. Bốn đứa trẻ còn lại, Nam tước, những Bậc Thầy và Martin đều kính sợ lắng nghe, mặc dù hoàn toàn không hiểu những gì cô bé đang nói. Tuy nhiên, Chubb lại gật gù, ngắt lời khi cô bé kể đến chi tiết cuộn lớp bột.

   "Trò nói là chín lần sao?" Ông ta tò mò hỏi và Jenny gật đầu, tự tin vào kiến thức của mình.

    "Mẹ con luôn nói rằng: tám lần để làm bánh dễ bong và thêm lần nữa cho tình yêu ạ", Jenny nói, Chubb gật gù suy tư.

    "Thú vị lắm", ông ta nói, ngước nhìn Nam tước và gật đầu." Tôi sẽ nhận cô bé này, thưa ngài."

    "Bất ngờ thật", Nam tước nhẹ nhàng lên tiếng rồi nói thêm." Được, hãy đến trình diện ở khu bếp vào sáng mai nhé, Jennifer."

   "Jenny, thưa ngài", cô bé lại sửa lời Nam tước và nở nụ cười bừng sáng cả căn phòng.

    Nam tước Arald mỉm cười rồi liếc nhìn nhóm nhỏ trước mặt." À chúng ta còn một ứng viên nữa." Ngài liếc danh sách, sau đó ngước lên nhìn vào ánh mắt phiền não của Will và ra hiệu động viên.

    Will bước lên, căng thẳng vì cổ họng bỗng trở nên khô khốc đến nỗi giọng nói thốt ra chỉ như tiếng thì thầm.

    "Will, thưa ngài. Tên con là Will."

   

   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net