CHƯƠNG 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Will? Will nào?" Martin bực tức hỏi, lướt nhìn xấp giấy ghi chép thông tin chi tiết của các ứng viên. Ông ta chỉ mới làm thư ký cho Nam tước được năm năm nên không hề biết quá khứ của Will. Giờ ông ta mới nhận ra phần thông tin đã thiếu mất họ của cậu bé, nên bực mình cho rằng mình đã bỏ sót lỗi sai này.

"Họ của cậu là gì?" Martin khó chịu hỏi. Will nhìn ông ta, chằn chừ và ghét khoảnh khắc này.

"Con... không có...", Will bắt đầu nói rồi cảm tạ là Nam tước đã lên tiếng hộ.

"Will là một trường hợp đặc biệt, Martin à", ngài khẽ nói, vẻ mặt bảo vị thư ký hãy cho qua vấn đề này. Sau đó ngài quay lại nhìn Will, mỉm cười động viên.

"Con muốn xin ứng tuyển vào trường nào hả, Will?" Nam tước hỏi.

"Trường Quân Sự, thưa ngài", Will trả lời, cố làm cho lựa chọn của mình nghe có vẻ tự tin. Khi Nam tước cau mày khiến trán nhăn cả lại, nó liền cảm thấy hy vọng của mình sụp đổ.

"Trường Quân Sự sao, Will? Con không nghĩ là mình... hơi nhỏ con à?" Nam tước nhẹ nhàng hỏi. Will cắn môi, chỉ có thể tự thuyết phục rằng: Nếu rất muốn điều này và đủ niềm tin vào bản thân, nó có lẽ sẽ được chấp thuận - bất chấp khiếm khuyết của mình.

"Con vẫn chưa bước vào giai đoạn phát triển nhảy vọt, thưa ngài", Will tuyệt vọng nói. "Mọi người đều bảo thế ạ."

Nam tước xoa cái cằm đầy râu bằng ngón cái và ngón trỏ khi xem xét cậu bé đứng trước mặt. Rồi ngài liếc nhìn Bậc Thầy Quân Sự.

"Rodney?" Ngài hỏi.

Vị hiệp sĩ cao ráo kia tiến lên, quan sát Will giây lát rồi chầm chậm lắc đầu.

"Tôi e là cậu bé quá nhỏ con, thưa ngài", ông nói. Will chợt cảm giác một bàn tay lạnh lẽo bóp chặt tim mình.

"Con mạnh hơn vẻ bề ngoài, thưa ngài", Will lên tiếng. Nhưng Bậc Thầy Quân Sự không hề bị lời biện hộ ấy tác động. Ông liếc nhìn Nam tước, rõ ràng không thích tình huống này rồi lắc đầu.

"Còn lựa chọn thứ hai không, Will?" Nam tước hỏi. Giọng ngài thật nhẹ nhàng, thậm chí còn đượm vẻ quan tâm.

Will ngập ngừng một lúc lâu. Nó chưa từng suy xét bất cứ lựa chọn nào khác.

"Trường Quản Mã, được không ạ?" Cuối cùng nó hỏi.

Trường Quản Mã là nơi huấn luyện và chăm sóc những con ngựa chiến dũng mãnh cho các hiệp sĩ của lâu đài. Will nghĩ ít ra nơi đó cũng có mối liên hệ với Trường Quân Sự. Nhưng Thầy Quản Mã Ulf lắc đầu ngay cả trước khi Nam tước hỏi ý kiến của ông ta.

"Tôi cần người học việc, thưa ngài", Ulf nói," nhưng cậu bé này quá nhỏ con. Cậu bé sẽ chẳng bao giờ điều khiển được lũ ngựa chiến của tôi đâu. Bọn chúng sẽ giẫm bẹp nó ngay khi vừa trông thấy thôi."

Giờ Will chỉ có thể nhìn Nam tước qua làn hơi nước mờ ảo. Nó cố kìm nén để nước mắt không lăn xuống hai gò má. Đó sẽ là sự bẽ mặt tối thượng: Bị Trường Quân Sự từ chối, suy sụp rồi khóc như một đứa trẻ trước mặt Nam tước, toàn bộ các bậc thầy và bạn bè của mình.

"Con có kĩ năng gì hả, Will?" Nam tước hỏi. Will vắt óc suy nghĩ. Nó không giỏi học bài và ăn nói như Alyss, không thể tạo ra những nét chữ hoàn hảo và điêu luyện như George, cũng chẳng có niềm yêu thích nấu ăn giống Jenny.

Và chắc chắn không vạm vỡ lực lưỡng như Horace rồi.

"Con giỏi leo trèo, thưa ngài", cuối cùng Will lên tiếng, trông thấy Nam tước vẫn đang mong chờ mình nói điều gì đấy. Ngay lập tức nó nhận ra đó là một sai lầm. Vì đầu bếp Chubb bỗng tức giận trừng mắt nhìn nó.

"Dĩ nhiên là cậu ta có thể leo trèo rồi. Tôi nhớ có lần cậu ta đã trèo lên ống thoát nước trong nhà bếp rồi trộm mất khay bánh ngọt đang để nguội trên bậu cửa sổ."

Will há hốc miệng trước sự bất công của toàn bộ việc này. Chuyện đó xảy ra hai năm trước rồi! Nó muốn nói rằng: khi đó mình vẫn còn là một đứa bé và đấy chỉ là trò tinh nghịch trẻ con thôi. Nhưng giờ đến cả Thầy Sao Chép và Luật Học cũng lên tiếng.

"Và mới mùa xuân năm ngoái, cậu ta đã trèo lên phòng làm việc ở tầng ba rồi thả hai con thỏ chạy long nhong suốt buổi tranh luận luật pháp của bọn tôi. Một trò phá hoại tuyệt đối!"

"Ông nói là những con thỏ sao, Thầy Sao Chép và Luật Học?" Nam tước hỏi, và Nigel gật đầu mạnh.

"Một con thỏ đực và một con thỏ cái, thưa ngài, nếu ngài hiểu ý tôi", Nigel trả lời. "Hành vi gây rối thật sự đấy!"

Will không hề nhìn thấy quý bà Pauline đứng đắn đã đưa bàn tay thanh tú che miệng. Ắt hẳn bà ấy đang che giấu cái ngáp dài. Nhưng khi bỏ tay xuống, khóe miệng của bà ấy hơi nhếch lên.

"Ừ", Nam tước nói." Tất cả chúng ta đều biết loài thỏ thế nào mà."

"Và như tôi đã nói, thưa ngài, lúc đó là mùa xuân", Nigel nói tiếp, phòng hờ Nam tước không hiểu. Quý bà Pauline bỗng bật ra tiếng ho không hề quý phái khiến Nam tước phải kinh ngạc ngoái nhìn bà.

"Ta nghĩ mọi người đều hiểu, Thầy Sao Chép và Luật Học à", Nam tước nói, rồi hướng mắt về cậu bé tuyệt vọng đang đứng trước mặt mình. Will vẫn ngẩng cao đầu và nhìn thẳng. Trong khoảnh khắc đó, Nam tước thấy thương hại cho cậu bé này. Ngài có thể nhìn thấy những giọt lệ dâng trào trong đôi mắt mang sắc nâu kia, chỉ có quyết tâm vô tận mới kìm nén không khiến nó rơi ra. Nghị lực, Nam tước lơ đãng nghĩ khi nhận ra hai mặt nghĩa của tên cậu bé ấy. Ngài không muốn cậu bé phải chịu đựng toàn bộ việc này nhưng nó phải kết thúc thôi. Ngài thầm thở dài.

"Còn thầy nào có thể chấp thuận cậu bé này không?" Nam tước hỏi.

Will không thể kiềm chế mà quay đầu, nhìn các Bậc Thầy bằng ánh mắt nài xin, khẩn cầu người nào đó sẽ mủi lòng nhận nó. Nhưng từng người một chỉ im lặng lắc đầu.

Rồi thật kinh ngạc, vị Biệt Kích lại phá tan sự thinh lặng đáng sợ của căn phòng.

"Ngài cần phải biết một chuyện về cậu bé này, thưa Nam tước", Halt nói. Trước đây Will chưa từng nghe thấy ông ấy nói chuyện. Giọng ông ấy trầm, nhẹ nhàng và hơi mang âm sắc của dân Iceland.

Rồi ông ấy bước lên và đưa một tờ giấy gấp đôi cho Nam tước. Arald mở ra, xem xét những gì viết bên trong và cau mày.

"Cậu chắc chứ, Halt?" Nam tước hỏi.

"Đúng vậy, thưa ngài."

Nam tước cẩn thận gấp mảnh giấy lại rồi đặt lên bàn. Ngài trầm tư gõ tay lên mặt bàn rồi nói. "Ta sẽ phải suy nghĩ việc này suốt đêm nay."

Halt gật đầu rồi lùi lại, dường như hòa vào cảnh nền như mọi khi. Will lo lắng nhìn ông ấy chằm chằm, tự hỏi người thần bí kia đã đưa thông tin gì cho Nam tước. Giống như hầu hết mọi người, Will lớn lên với niềm tin là nên tránh xa Biệt Kích. Họ là một nhóm kỳ lạ, bao phủ bởi sự huyền bí và thiếu rõ ràng, và cảm giác không biết chắc chắn ấy dẫn đến nỗi sợ hãi.

Will không thích ý nghĩ Halt biết điều gì đó về mình - một điều nó cảm thấy đủ quan trọng để giành được sự chú ý của Nam tước mỗi ngày. Mảnh giấy vẫn nằm đó, gần đến trêu ngươi nhưng lại xa không tưởng.

Rồi nó nhận ra những chuyển động xung quanh và Nam tước đang nói chuyện với những người khác trong phòng.

"Chúc mừng những người được lựa chọn hôm nay. Đây là một ngày đầy ý nghĩ với tất cả các con. Nhà bếp sẽ chuẩn bị một bữa yến tiệc trong Khu Nhà Giám Hộ. Các con được phép thỏa thích thoải mái dạo chơi ở làng và lâu đài trong khoảng thời gian còn lại của ngài hôm nay."

"Sáng mai, việc các con cần làm đầu tiên là đến trình diện Bậc Thầy mới của mình. Và lời khuyên chính là: Hãy đảm bảo có mặt đúng giờ." Nam tước mỉm cười với bốn ứng viên còn lại rồi hướng đến Will, nói bằng giọng có vẻ thương cảm.

"Will, ta sẽ cho con biết quyết định của ta vào ngày mai." Rồi Nam tước quay qua Martin và ra hiệu cho ông ta đưa những người học việc mới ra ngoài." Cảm ơn tất cả mọi người", ngài nói rồi rời khỏi phòng bằng cánh cửa sau bàn làm việc.

Các Bậc Thầy bước theo Nam tước, còn Martin dẫn bọn trẻ tới cửa. Chúng háo hức tán gẫu, cảm thấy nhẹ nhõm và vui mừng vì đều được những Bậc Thầy mình muốn lựa chọn.

Will do dự đi đằng sau, ngập ngừng khi bước qua chỗ mảnh giấy vẫn còn đặt trên bàn. Nó nhìn chằm chằm mảnh giấy chốc lát, như thể bằng cách nào đó có thể thấy được những dòng chữ ở bên trong. Rồi giống ban nãy, nó lại cảm giác ai đó đang nhìn mình. Nó ngước lên và nhìn thấy mình đang nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen huyền của Halt, người vẫn còn đứng ở phía sau cái ghế lưng cao của Nam tước, gần như vô hình trong chiếc áo choàng kỳ lạ của ông.

    Will rùng mình vì nỗi sợ hãi bất chợt và vội vàng rời khỏi phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net