Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
giây một phút nào đó, khi nó bị kích thích tột đỉnh, thì nó cũng sẽ theo phản xạ có điều kiện mà rỉ máu nhỏ giọt như hàng triệu trái tim khác thôi. Không gian yên ắng, tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng thở phì phào của đối phương. Hắn hơi sốt ruột, cũng có nóng lòng, từ nãy đến giờ cô hoàn toàn cứng nhắc, khô khan. Hắn lay nhẹ tay Nhược Huyên, giọng rầu rĩ.

"Chị buồn à?"

Đương nhiên, hắn biết cô buồn. Cô ư, cô không hề cứng rắn một chút nào, cô cũng chỉ là con gái thôi, biết vui, biết buồn, biết mơ, biết mộng. Cho dù cô cố mài dũa, hay là tôi luyện, cô vẫn chẳng thể che đậy được sự yếu đuối, bất lực của chính mình.

"Chẳng có gì phải buồn hết!"

Đinh Nhược Huyên ra sức lắc đầu nguầy nguậy, dù có buồn, cô cũng không thể nói với hắn. Cô buồn chứ, chỉ là tủi thân vẫn nhiều hơn...

"Nói thật với tôi? Chị nói láo tệ quá." Hắn không tin, khẽ nheo mắt lại.

"Không!"

"Được rồi, chị đừng nghe nữa!"

Hắn thở dài nặng nề, thì thầm, hai tay nâng lên, rắn rỏi bịt tai cô lại, cho đến khi bên ngoài dần dần yên ả, tiếng bước chân xa cách hàng dặm.

"Cậu thả ra đi." Đinh Nhược Huyên thở ra, nhẹ giọng nói với hắn. Tư thế ám muội này cô thật sự không quen.

"Ừ!" Hắn rút tay về, xúc giác mềm mịn bất thình thì biến mất khiến hắn vô vàn tiếc nuối.

"Tôi... về lớp đây." Cô cắn môi, bầu không khí chẳng biết từ bao giờ lại trở nên ngại ngùng ngột ngạt thế này.

"Ừ, chị về đi."

"Còn cậu?" Cô nhướn mày, bước chân khựng lại.

Hắn gật đầu, khàn giọng.

"Cúp."

Nhược Huyên cũng không có ý định quản hắn quá sâu, hắn vốn đã chẳng có hứng thú với việc học hành thì cứ để yên như vậy đi, miễn sao hắn không phá phách thì ổn rồi.

Vài tuần sau đó, Nhược Huyên hầu như chỉ cắm đầu vào học, đơn giản vì kỳ thi học sinh giỏi cấp thành phố ngày càng men gần, bản thân cô lại đứng đầu danh sách. Kể cả việc kiểm tra tác phong cô cũng nhờ người khác làm thay, đến thời gian ăn uống hoàn toàn không có. Vừa tan học liền chạy đến nhà hàng làm thêm, khi tan ca về nhà đã mười giờ, chưa kịp tắm rửa đã phải tiếp tục ôn bài vở cho hôm sau. Chưa khi nào cô cảm thấy thời gian trôi nhanh chớp nhoáng đến vậy, và cũng rất lâu rồi không gặp hắn.

"Nhược Huyên, có mua bánh tráng trộn và trà sữa cho cậu nè!"

Trần Mịch hai tay cầm theo túi đồ lớn, mặt mày cậu ta hớn hở nhìn cô. Nhược Huyên cười mỉm, mấy ngày nay nếu không có cậu ta thì cô đã sớm chết đói. Vốn dĩ cô không phải tiếc tiền, chỉ là cứ mỗi lần đặt bút giải đề liền chẳng nghĩ đến việc khác.

"Mịch Mịch, cám ơn cậu! Cậu để ở đó đi, lát mình ăn, để mình giải xong bài này..."

___

lời của mình

Bị mọi người mắng toàn truyện ngược nên quyết tâm đào cái hố ngọt này đây, lần đầu mình viết motip học đường lun á=))))))

Đọc ưng thì votes và cmt cho mình nheee, mình cám ơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net