Hoa nở, trăng tròn, năm tháng trả cho em ...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màu ban mai níu em về tuổi trẻ
Tháng năm sầu em lại nhớ hoàng hôn...
-------
      -"Sao tôi chưa từng nhìn thấy em rơi lệ, phải chăng vì em hạnh phúc lắm đúng không?"

     -"Đúng vậy, em thực hạnh phúc, bởi vì em đã tự mình buông bỏ được đau thương"...

   Thật thế đấy anh à...

   Ai nói rằng em chẳng có đau thương, ai bảo em chưa từng rơi nước mắt, nhưng nó đều thuộc về tháng năm cũ đã xa xôi...

   Anh đã từng nghĩ rằng một cô gái tuổi xuân xanh phải đấu tranh cho một cuộc đời mà mình mong muốn, suýt chút nữa đã chẳng còn có gia đình, anh có từng tin một cô gái 16 tuổi đã hoàn thành bài thi tốt nghiệp và đạt hơn hai mươi bảy điểm phải từ bỏ một chặng đường đến tương lai trải đầy hoa hồng như thế, anh có từng hiểu rằng khi bị tất cả mọi người xung quanh bức ép đến đau lòng, ngay cả chính mình còn không thể nào chịu được, vẫn phải chống chọi từng ngày không?

   Anh có từng chạm đến một trái tim sớm đã nát thành từng mảnh, có từng nhìn thấy quả cầu pha lê vỡ vụn rồi cành chẳng thể chạm vào không, bởi nó càng làm tay anh rỉ máu, càng đau thương nhưng không thể nào chữa được, anh có từng chắp vá lại trái tim mình chỉ để được sống hay không, có từng bị người mà mình yêu thương trân trọng nhất, cũng chính lúc mình khó khăn nhất, quay lưng bỏ đi mà không hề quay đầu nhìn lại ?

   Anh có từng chứng kiến những con người ở nơi tận sâu của xã hội, chật vật từng ngày chỉ để mở mắt đón nhìn cuộc sống của ngày mai, mà anh chẳng thể làm gì được?

   Những nỗi đau từ sâu đáy lòng em chưa từng kể, những giọt nước mắt vốn khô cạn từ lâu, những nỗi buồn sớm đã chất thành tòa tháp cổ, nhưng em làm cách nào để vui vẻ hạnh phúc như hôm nay?

   Em đã từng hỏi chính mình như thế, nhưng rồi em phát hiện, thật ra không đến nỗi đâu anh à. Nỗi đau của em hay của họ, tổn thương mà người khác tưởng chừng như nó quá to lớn chẳng có thể chữa lành, thật ra đều có thể xoa dịu đi những mảng màu đen tối đó.

   Hãy nhìn bầu trời đêm nay xem, nó vốn dĩ là màu đen, nhưng bởi vì đã có những ngôi sao và ánh trăng biến nó trở thành một không gian tuyệt mỹ, cư nhiên lại lay động lòng người. Hãy nhìn bức tranh hoàng hôn xem, vốn rất ảm đạm nhưng chỉ cần pha chút sắc màu của ngọn hải đăng liền trở nên lấp lánh. Hãy nhìn vào những bụi xương rồng kia xem, dù trên thân mọc đầy gai nhọn, nhưng chỉ cần nở rộ một đóa hoa, liền xinh xắn lạ thường.....

   Anh có biết vì sao Mặt Trời luôn toả ánh sáng rực rỡ nhất hay không, chẳng phải vì nó to lớn hay đẹp đẽ đâu, mà bởi vì dù cho những đám mây có bao nhiêu lần che lắp đi những tia nắng vàng của nó, đến cuối cùng nó cũng có thể tự mình vươn ra để lần nữa sống trọn với chính mình, và những điều ở tương lai tuyệt vời khác. Tuy có những thứ thời gian không thể nào chữa lành được, thì hãy cho nó nhiều thời gian hơn để bình phục, đừng ngại thời gian lâu dài, hãy chắc rằng bản thân chúng ta muốn chữa khỏi những vết thương kia.....

   Thật ra những tổn thương đều mang những sắc màu u tối thì hà cớ gì ta không dùng màu sắc sặc sỡ nhất để vẽ lên cho mình? Nếu như em khônh thể bước vào giảng đường Đại học, ít ra em còn có thể theo đuổi những đam mê khác của mình, Đại học chỉ là một trong những con đường chúng ta có thể đi qua trên chặng đường tương lai chứ chưa bao giờ là bắt buộc, nếu quả cầu pha lê vỡ rồi, thì thu dọn thôi, ta tìm một quả cầu khác, giữ nó ở chỗ vững vàng hơn.

    Nếu em không còn một tình yêu khắc cốt ghi tâm, thì mai sau em sẽ lại tìm thấy một nữa cuộc đời thiên trường địa cửu. Và nếu như những con người vất vả mưu sinh kia còn vương lấy nhiều trở ngại, chí ít họ còn có thể cùng bên gia đình mà đầm ấm yêu thương, và nếu như chúng ta biết rằng những đau thương kia chỉ làm mình thêm phần ủy khuất, hà cớ gì cứ giữ lại trong tim, hãy tìm cho nó một khoảng trời yên tĩnh, cất kĩ vào nhưng chớ có vứt đi, vì nó còn là một bài học cho em trên con đường phía trước...

    Hãy để thương tổn kia làm nền cho những điều lấp lánh quý giá hơn của ta, hãy để bản thân biết rằng có tổn thương mới có mình hiện tại, em bước qua rồi, nên mạnh mẽ, thế thôi...

   Đừng cho rằng tổn thương phần mình là nhiều nhất, hãy nghĩ rằng nó thuộc về mình đủ nhất, đừng nghĩ rằng chỉ mình ta đau khổ, nhìn cây xem, nếu không sầu sao lá vàng rơi đổ, nhìn đá xem, nếu không buồn sao lại phủ rêu xanh? ...

   ...Thật ra dù cho hoa chưa nở, trăng chưa tròn, em đều có thể đợi. Hoa nở rồi đợi trăng tròn để ngắm, trăng tròn rồi em sẽ đến tìm hoa, và nếu như hoa nở rồi, trăng cũng tròn vẹn nguyên như thế, thì tháng năm này em lưu giữ riêng em, những điều tuyệt vời nhất, bởi vì, bước qua rồi những tháng ngày giông bão, khi ta ngoảnh lại nhìn, em biết rằng bầu trời năm ấy vẫn màu xanh......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net