Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương này lại được gặp bé Tư Tần rồi, yêu ơi là yêu ấy :x

Đệ thập bát chương

Xe ngựa dừng ở cửa Vãn Nguyệt sơn trang, lục lạc bốn góc trong gió xuân Giang Nam hơi rung, thanh âm "leng keng, leng keng", thanh thúy xa xăm.

Quản gia mở cửa lớn ra, đập vào mắt chính là hành lang gấp khúc quanh co, bình phong bóng sen, gió nhẹ mang theo ấm áp thổi một ao nước xuân, dấy lên từng gợn sóng tròn, tơ liễu tung bay, như họa như dệt.

Tiếng trống bỏi kèm theo giọng nói dọc theo hành lang truyền tới.

"Tư Tần ngoan, nhớ thường đến chơi nhé!"

Tư Tần mặc một bộ áo khoác đỏ thẫm thêu chữ phúc tơ vàng, trên đầu đội mũ đầu hổ, trên chân còn đi hai chiếc hài đầu hổ, thân thể nhỏ tròn xoe, đáng yêu nói không nên lời, đang cầm cái trống bỏi Lăng Thanh mua trước khi đi Ung châu chơi. Lăng lão phu nhân ôm bé, vẻ mặt nuông chiều.

"Mẹ, lần này con xuất môn, ước chừng phải nửa năm sau mới trở về, người và cha chú ý thân thể."

"Biết rồi." Lăng lão phu nhân cười đáp một câu, lại chỉ lo đùa Tư Tần, "Tư Tần sau khi về nhà có nhớ bà không?"

Tư Tần còn chưa hiểu chuyện, từ cũng nói không được mấy, đương nhiên không hiểu lời của Lăng lão phu nhân, chỉ nở một nụ cười, lắc lắc trống bỏi, dùng thanh âm mềm nhũn kêu, "Bà... Bà... Có bánh bánh... Bánh bánh..."

Lăng Thanh cũng không khỏi nở nụ cười, "Mẹ à, mới mấy ngày, mẹ cũng đã làm hư nó rồi."

Lăng lão phu nhân nghiêng đầu trừng Lăng Thanh một cái, "Tiểu hài tử đương nhiên là phải chiều, huống hồ Tư Tần của chúng ta đáng yêu như thế." Sau đó nói với Tư Tần, "Con nói có phải không, tiểu Tư Tần, phải thường đến thăm bà nhé." Hoàn toàn một bộ thích đến trong tâm khảm.

Tư Tần không biết có nghe hiểu hay không, cố sức gật gật đầu, kết quả mũ đầu hổ trên đầu lệch sang một bên.

Yên Vân Liệt đứng ở cửa, thấy Lăng Thanh bọn họ đi ra, liền đón, thi lễ với Lăng lão phu nhân, "Vãn bối bái kiến Lăng lão phu nhân." Nói xong liền vươn tay đón Tư Tần, "Nó rất nặng, vẫn là vãn bối đến ôm đi."

Tư Tần vừa thấy Yên Vân Liệt liền kêu "Cha, cha" nhào vào trong lòng Yên Vân Liệt, cọ cọ, sau đó lại quay đầu như có chút không nỡ nhìn Lăng lão phu nhân, cái miệng nhỏ lẩm bẩm, "Bánh bánh..."

Khóe mắt Lăng lão phu nhân đỏ lên, sau đó quay đầu lại gọi, "Thúy nhi, Thúy nhi!"

Nha hoàn xách theo một hộp đựng thức ăn vội vội vàng vàng chạy tới, "Lão phu nhân, đến đây."

Lăng lão phu nhân nhận lấy cái hộp đựng thức ăn ấy, đưa tay nắm tay nhỏ bé mũm mĩm của Tư Tần, "Những cái bánh ngọt này đều là bà tự tay làm, lưu trữ ăn dọc đường, sau này nếu như còn muốn ăn, cứ tới tìm bà..." Nói xong ngẩng đầu, giao hộp đựng thức ăn cho Yên Vân Liệt, "Yên giáo chủ, Tư Tần nhà ngươi thật là đáng yêu, ngươi xem ta cũng không nỡ để nó đi."

Yên Vân Liệt mỉm cười, "Ta sẽ thường mang Tư Tần đến xem lão nhân gia ngài."

"Ôi, ôi..." Lăng lão phu nhân không ngớt nói, mặc dù luyến tiếc, còn muốn nhìn thêm Tư Tần hai cái, lại giục bọn họ, "Nơi này đầu gió, mau mang Tư Tần vào vào trong xe ngựa, phong hàn thì không tốt."

Yên Vân Liệt gật đầu, lại lần nữa thi lễ một cái với Lăng lão phu nhân, liền một tay ôm Tư Tần một tay xách hộp đựng thức ăn xoay người đi về phía chỗ xe ngựa.

Lăng Thanh đỡ Lăng lão phu nhân, giọng điệu mang theo chút oán giận, "Mẹ à, hồi bé cũng không thấy mẹ thương con như thế."

Nói xong lại bị Lăng lão phu nhân trừng mắt một cái, "Con hồi nhỏ nghịch ngợm muốn chết, nào có đáng yêu như Tư Tần?" Sau đó lại thở dài, "Lăng Thanh à, con cả ngày vào nam ra bắc bên ngoài, lúc nào mang một nàng dâu về cho mẹ, sinh một tôn tử tôn tử đáng yêu như thế, cho mẹ ngậm kẹo đùa cháu là được rồi."

"Mẹ, con..." Lăng Thanh muốn nói cái gì, ngập ngừng, lại nuốt về.

Bên xe ngựa, Yên Vân Liệt đặt Tư Tần và hộp chứa bánh ngọt vào trong xe ngựa, lúc đứng dậy, lời nói của Lăng Thanh và mẫu thân hắn theo gió lọt vào trong tai y.

Vì thế lơ đãng nhớ lại những lời Nguyễn Tố Tuyết nói với Lăng Thanh khi đó tại nơi đóng quân Ung châu ấy.

"Ngươi chẳng lẽ không có suy nghĩ tương lai sao? Hiện tại đã có một Tư Tần, lập tức lại sắp có một đứa nữa, chuyện hài tử, quan hệ của ngươi cùng Yên Vân Liệt... tính vẫn giấu giếm tiếp như thế?"

"Có lẽ ngươi nên suy nghĩ một chút, không vì chính ngươi, cũng nên vì lai lịch các hài tử có một cách nói, không phải tất cả mọi người đều có thể hiểu được như ta..."

Chính mình tùy tính quen, người của Thiên Tuyệt giáo từ trước đến giờ cũng không quan tâm ánh mắt người đời, nhưng lại không thể đòi hỏi Lăng Thanh cũng giống như mình, hơn nữa nhìn ra được, Lăng lão phu nhân rất thích Tư Tần, không chỉ có bởi vì Tư Tần đáng yêu, trong này xác xác thực thực có liên hệ huyết mạch, là cảm tình chí thân mới có.

"Ngươi đang nghĩ gì?"

Yên Vân Liệt quay đầu lại, phát hiện Lăng Thanh khi mình ngẩn ra đã đi tới bên cạnh.

Trên đường từ Ung châu trở về đi rất chậm, lúc trở lại Giang Nam khí trời đã ấm lại, dưỡng ở Vãn Nguyệt sơn trang một thời gian, mệt mỏi trên mặt Lăng Thanh đã toàn bộ rút đi, so với lúc ở Ung châu, hai má còn mượt mà hơn một chút, lúc này đổi áo cừu cồng kềnh ngày đông, một thân áo tay hình mũi tên màu xanh đen, áo khoác gấm trắng hồng tay và vạt khẽ bay, một đầu tóc đen buộc lên cao cao sau ót, dây cột tóc theo hai má buông xuống vai, tuấn tú ôn nhuận, thu lại một thân.

"Không, đang đợi ngươi đấy." Yên Vân Liệt vén rèm xe muốn cho Lăng Thanh đi lên.

Lăng Thanh vừa muốn nhấc chân bước lên, lại nhíu mày, một tay đỡ vách xe, một tay xoa bụng.

"Sao vậy?"

Lăng Thanh lắc lắc đầu, sau đó cười, "Gần đây bắt đầu có động tĩnh."

Sau khi trở về từ Ung châu bắt đầu có thể ngẫu nhiên cảm giác máy thai của tiểu sinh mệnh trong bụng, bụng cũng lồi ra rõ ràng, may mà bây giờ xuân ấm chợt lạnh vẫn còn mặc không ít, vì vậy không quá rõ ràng.

Cửa tòa nhà đã đóng lại, Yên Vân Liệt liền cũng không có gì cố kỵ, dứt khoát hai tay duỗi ra bế Lăng Thanh lên đưa vào trong xe ngựa, "Tiểu gia hỏa bắt đầu nghịch ngợm đi."

"So với Tư Tần khi đó ngoan hơn rất nhiều, khi đó..." Nụ cười trên mặt Lăng Thanh bỗng nhiên cứng đờ, không nói thêm gì nữa, hiển nhiên là nhớ tới một vài hồi ức không tốt lắm.

Thấy thế, Yên Vân Liệt nắm bờ vai của hắn, hôn một cái trên trán hắn, dịu dàng nói, "Là ta không tốt... Khi đó giống như là bị quỷ mê tâm hồn, làm ngươi chịu khổ..."

Những vết thương ấy cho dù khó mà lau hết, nhưng bọn họ cũng bắt đầu học để nhìn thẳng vào, không che phủ một tầng lại một tầng che đậy lên trên nữa, cũng không lại vọng tưởng vì nhìn không thấy mà có thể quên. Bọn họ bây giờ biết, làm như vậy mới là sai lầm hoàn toàn, trái lại làm cho bóng ma trong lòng hai bên càng thêm tệ hại.

Trốn tránh đối với cả hai đều không có lợi, phương pháp duy nhất, chính là đối mặt, vô luận quá khứ vết thương chồng chất, hay là là sai lầm hối hận đan xen, chỉ có đối mặt, mới có cơ hội vượt qua ma chướng trong lòng mình, bằng không, chỉ làm cho khe rãnh vắt ngang giữa hai bên càng sâu càng rộng, càng thêm khó mà vượt qua.

"Hôn hôn... Phụ thân hôn... A ô!"

Nghe thấy thanh âm, hai người cùng nhau quay đầu lại, liền thấy Tư Tần không biết khi nào gạt mở hộp đựng thức ăn, một tay nắm một miếng bánh ngọt, bánh gạo nếp thủy tinh vừa mới hấp xong cực kỳ mềm mại, Tư Tần có lẽ thấy rất vui, nhéo bánh gạo nếp chơi, làm cho trên tay ngoài miệng trên áo rối tung, còn cười "khanh khách".

Lăng Thanh có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi, "Mẹ chiều nó đến càng ngày càng không có quy củ." Nhưng vui mừng trong lời nói lại là không che giấu.

Lăng Thanh vươn tay nắm sau cổ Tư Tần, xốc bé lên đặt trên chân mình, Tư Tần toét miệng cười, đưa tay dính bánh gạo nếp tới bên miệng Lăng Thanh, "Phụ thân... Hôn!"

Lăng Thanh nắm tay nhỏ của bé, liếm một miếng bánh gạo nếp dính đầy tay, vị ngọt ngào hòa trong miệng. Mấy năm nay hối hả ngược xuôi, thời gian ở nhà thực sự không nhiều, ngay cả bánh gạo nếp mẫu thân mình sở trường nhất cũng rất ít ăn được.

Yên Vân Liệt nhịn không được sáp qua liếm một chút, còn ngậm ngón tay mũm mĩm của Tư Tần nhẹ nhàng cắn một cái, Tư Tần thoáng cái rụt tay về giấu đi, Yên Vân Liệt liền giả làm hổ cố ý dọa bé, chọc đến Tư Tần ra sức chui vào trong lòng Lăng Thanh.

Lăng Thanh không có biện pháp với hai hài tử một lớn một nhỏ này, nhẹ nhàng đẩy Yên Vân Liệt ra, "Chúng ta có thể lên đường."

Tư Tần chôn ở ngực Lăng Thanh lộ ra khuôn mặt len lén liếc một cái, Yên Vân Liệt vừa mới xoay người đột nhiên quay lại, một phen ôm lấy Tư Tần ăn mặc tròn vo, mặt chôn ở chỗ cổ bé hà hơi làm bé ngứa.

"Nhi tử tốt, chúng ta cùng phụ thân về Thiên Tuyệt sơn!" Kết quả bánh gạo nếp trên tay Tư Tần dính lên tóc của Yên đại giáo chủ.

Náo loạn nửa ngày mới lên đường, Tư Tần chơi đùa một hồi, vừa lên đường liền ôm đệm ngáy khò khò, chảy nước dãi thỉnh thoảng bẹp miệng một cái.

Lăng Thanh thấy bé ngủ say, liền ngồi đằng trước, vai dựa vào Yên Vân Liệt đương điều khiển xe.

Không ai nói gì, một đường im lặng đánh xe, nghe lục lạc trên bốn góc xe ngựa phát ra tiếng vang thanh thúy quy luật. Cũng không biết trầm mặc như vậy duy trì bao lâu, Yên Vân Liệt mở miệng trước.

"Mẹ ngươi rất thích Tư Tần..."

"Đúng vậy, dù sao Tư Tần là tôn tử của bà, chỉ là..."

Lăng lão phu nhân cho rằng đó là nhi tử của Yên Vân Liệt, tạm thời gửi nuôi ở Vãn Nguyệt sơn trang, bây giờ Yên Vân Liệt đón bé về, chẳng qua thế này mới mấy ngày, đã thích vô cùng.

Thấy bộ dáng mẫu thân mình ôm Tư Tần lưu luyến không rời, còn nói với với tiểu hài tử chuyện gì cũng không biết phải thường xuyên đến thăm bà, Lăng Thanh khi đó thiếu chút nữa đã thốt ra, Tư Tần chính là tôn tử của người, người muốn lúc nào nhìn bé cũng được.

Nhưng bị hắn nhịn xuống, chỉ vì còn chưa phải lúc.

Yên Vân Liệt thấy Lăng Thanh trầm mặc, biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, "Lăng Thanh, chờ sau khi ngươi sinh hài tử trong bụng, ngươi muốn mang về Vãn Nguyệt sơn trang nuôi sao?"

Lăng Thanh ngẫm nghĩ một chút, mới nói, "Ta không muốn hai hài tử tách ra..."

Hai người nhìn nhìn lẫn nhau, nhưng đều không nói tiếp, sự tình sau này phải suy tính rất nhiều rất nhiều, thân phận của hài tử, quan hệ của hai người...

Yên Vân Liệt vươn một tay nắm tay Lăng Thanh, "Lăng Thanh, dù tương lai ngươi quyết định thế nào... Ta cũng sẽ tôn trọng ngươi..."

Lăng Thanh không đáp y, chỉ lặng yên nắm lại.

Xe ngựa lắc lắc lư lư trên quan đạo đi về phía Thiên Tuyệt sơn, tương lai sẽ thế nào, ai cũng nói không rõ.

Quãng ngày an thai chờ hài tử ra đời tại Thiên Tuyệt sơn rất yên bình, phân tranh giang hồ và nguy cơ triều đình đều ném sau đầu, chỉ còn lại cuộc sống hai người gắn bó với nhau, khi ngủ ôm nhau, khi tỉnh đối mặt, càng thương yêu, ngọt đến khiến người ta mê say, giống như là uống rất nhiều rượu ngon tinh khiết ủ lâu, hòa trong hương thơm làm người ta đắm chìm.

Rảnh nhìn mây đơn ra khỏi núi, đêm dài triền miên bạn ánh trăng.

Thời gian trôi qua rất nhanh, thi thoảng cũng có khi cãi nhau, ước chừng chính là Yên Vân Liệt với Linh Quân đang khẩu chiến, coi Yên Vân Liệt mỗi lần đều rơi vào thế yếu sau đó kêu gào: Được, ngươi giỏi, bản tọa ngày mai liền tặng vị trí giáo chủ này cho ngươi! Ngươi thích thế nào thì thế ấy!

Sau đó Linh Quân đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn câm miệng, luôn muốn bổ khuyết thêm một câu: Ngươi muốn ném cục diện rối rắm này cho ta, mình và Lăng Thanh tiêu dao ư? Chủ ý tốt ghê, ta mới không trúng kế của ngươi!

Thế là Yên đại giáo chủ không lời để cãi.

Trong thời gian náy Tiết Ký Phong mặt dày mày dạn tới thăm một lần, đúng lúc bắt gặp Yên Vân Liệt quấn quít lấy Lăng Thanh cởi áo tháo thắt lưng thân thiết, Yên đại giáo chủ bị khách không mời mà đến làm cho nổi cơn tam bành dẫn người đuổi ra, nhưng vẫn bị chôm một vò rượu ngon, là Yên Vân Liệt sớm chuẩn bị muốn đợi khi hài tử ra đời dùng để ăn mừng, vì thế Yên đại giáo chủ tuyên bố sớm muộn muốn đi Tây Vực san bằng hắn sào huyệt của gã.

Lăng Thanh nhìn trong mắt, ngoài miệng không nói, trong lòng cười lạnh, không phải là vì một cái bánh bao năm đó?

Bất quá việc rắc rối của Yên đại giáo chủ nhiều, không thiếu chuyện này.

Mặc dù Thiên Chính Thánh giáo lần này tốn không ít công phu vì tìm hết chuông Trấn Hồn, tình cờ khiến cho người Liêu bị thương nặng, Tiết Ký Phong không lấy được chuông Trấn Hồn, đơn giản vung tay mặc kệ người Liêu, chính mình mang theo mỹ nhân dùng bạc của người Liêu chạy đi Giang Nam.

Người Liêu lại cố chống một tháng, nhưng lương thảo không đủ cuối cùng chỉ có thể lui binh, mà lúc này Tiết giáo chủ mà bọn họ gửi gắm toàn bộ hi vọng đang tựa tắm gió xuân, chơi ở Giang Nam sương liễu như bích.

Nguyễn Tố Tuyết nói lần này người Liêu mạo hiểm xuất binh, nhưng không kiếm được chỗ tốt gì, còn tổn thất một vị đại tướng, sau khi lui binh có lẽ cần không ít thời gian, cũng không biết Tiết Ký Phong lần này rốt cuộc là giúp người Liêu hay là giúp Đại Triệu.

Lăng Thanh cũng nói không ra, Tiết Ký Phong người này vừa chính vừa tà, nhưng giây phút cuối cùng, lại cứu mình và Yên Vân Liệt cùng với Đông Ly Mộ Vân và An Dương vương... Tạm thời coi gã như ra cửa không xem hoàng lịch, vốn là muốn lợi dụng người Liêu, kết quả ngược lại giúp Đại Triệu.

Theo tiết trời càng ngày càng ấm áp, bụng cũng ngày một rõ ràng, bất quá hài tử này rất ngoan, vô luận phản ứng lúc đầu hay là máy thai về sau, đều nho nhỏ, làm cho Lăng Thanh bớt lo không ít.

Thế nhưng hài tử an tĩnh như vậy, lại lo liệu có trúng cổ gì gì đó như đứa đầu hay không, vừa nói vậy, Yên Vân Liệt cơ hồ nhảy dựng lên. Tập trung cả Viên Bất Quy và cổ sư Thiên Tuyệt giáo từ trên xuống dưới vào trong Vụ U Thính Tuyết các, còn thiếu chút nữa đi kinh thành mời Nguyễn Tố Tuyết tới.

Giằng co khá lớn một phen, kết quả trên người Lăng Thanh không có cổ gì, hài tử trong bụng cũng khỏe mạnh, các cổ sư không dám có ý kiến với giáo chủ của mình, Viên Bất Quy thì bất kể, la hét muốn xuống núi tìm một nơi thanh tĩnh ở, bị Yên Vân Liệt khuyên can mãi giữ lại.

Ngày hôm đó Lăng Thanh nằm trên giường đùa Tư Tần.

Tư Tần còn chưa biết đi, ngồi trên giường, tay vươn ra thật dài muốn cầm cái trống bỏi trong tay Lăng Thanh, Lăng Thanh nằm nghiêng, một tay chống dưới đầu mình, lắc lắc đồ chơi nhỏ trong tay, phát ra tiếng vang "tùng tùng, tùng tùng", lúc Tư Tần sắp túm được trống bỏi, lại giơ tay lên, không cho bé.

Tư Tần "a, a" vươn cánh tay, trời nóng mặc ít, cánh tay nhỏ lộ bên ngoài áo choàng ngắn trắng trắng non non, một khúc giống như ngó sen. Tư Tần một lòng muốn cái trống bỏi ấy, tay với không tới liền tận lực nâng thân thể lên, nâng nâng, mất thăng bằng cả người ngã ngửa ra sau.

Tư Tần nằm ở đó lăn hai bên, không biết lật người bò dậy, chỉ vừa nâng nửa người trên muốn lại ngồi dậy, thật vất vả xoay trái xoay phải, khuôn mặt nhỏ nghẹn đến đỏ bừng cuối cùng cũng ngồi dậy được một chút, Lăng Thanh cầm trống bỏi đụng một cái lên trán bé, bé "cộc" một cái lại ngã xuống.

Lăng Thanh cười thầm trong lòng, chờ Tư Tần thật vất vả ngồi dậy, lại bắt chước như cũ, thấy vật nhỏ bĩu cái miệng nhỏ, bộ dáng nước mắt lưng tròng, lại không chịu buông tha, đáng yêu đến làm cho người ta nhịn không được muốn cắn một miếng trên khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mỉm của bé.

Tư Tần thế nào cũng ngồi không nổi, giọt châu trong mắt bắt đầu rơi xuống, cuối cùng khóc "oa" một tiếng, "Cha xấu xa... Cha xấu xa..."

"Làm sao vậy?"

Yên Vân Liệt vừa vặn tiến vào, Tư Tần vừa nhìn có cứu binh, vội vã lựa gió bỏ buồm, duỗi tay nhỏ bé muốn Yên Vân Liệt ôm. Yên Vân Liệt bế bé lên, nhẹ nhàng vỗ sau lưng bé dỗ bé không khóc, tiểu gia hỏa khóc thút thít hai tiếng, bọt nước lăn trong hốc mắt, cái miệng nhỏ xẹp, đáng thương nhìn cái trống bỏi trong tay Lăng Thanh.

Yên Vân Liệt cúi xuống muốn đi lấy giúp Tư Tần, không ngờ Lăng Thanh đưa tay thu lại không chịu cho y, mày đen khẽ nhếch, "Muốn?"

Yên Vân Liệt đưa tay vỗ đầu Tư Tần để cho bé dựa vào bả vai, mình thì sáp qua, há mồm ngậm môi lưỡi Lăng Thanh khẽ hôn một cái, sau khi buông ra ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ, "Ta dĩ nhiên muốn... Nhưng muốn không phải thứ này..."

Nụ cười trên mặt Lăng Thanh cứng đờ, sau đó rặng mây đỏ từ chỗ cổ leo lên mặt. Thấy thế, tay Yên Vân Liệt duỗi ra cầm cái trống bỏi trong tay hắn qua, Tư Tần kiềm chế không được vừa lúc quay đầu lại, thấy thứ trong tay Yên Vân Liệt, cười khóe mắt cũng cong.

Yên Vân Liệt ôm Tư Tần dỗ bé chơi, lúc ngẩng đầu thấy Lăng Thanh đang dùng tay khẽ quạt, một giọt nước trong suốt óng ánh từ đôi má trượt xuống, theo gáy lăn vào trong cổ áo hơi mở...

Ngày mùa hè trên Thiên Tuyệt sơn cũng không quá nóng bức, thế nhưng mấy ngày nay lại có chút oi, thêm không biết có phải vì cơ thể hơi có chút mập ra hay không, Lăng Thanh đột nhiên trở nên rất sợ nóng.

Yên Vân Liệt liếm liếm đôi môi hơi khô khốc, "Lăng Thanh, ngươi nếu không đi xối nước lạnh, ta ôm Tư Tần tới chỗ bà vú."

"Được..." Lăng Thanh gật gật đầu, đỡ bụng bầu đứng lên đi về phía sau bình phong.

Vốn hai người vẫn ở trong Kinh Phong Tế Vũ lâu, thế nhưng sau khi bụng Lăng Thanh dần dần lớn đến liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, hắn liền yêu cầu hai người tách ra ở, chính mình thì ngủ ở Vụ U Thính Tuyết các, hơn nữa sau đó cũng không chịu để cho Yên Vân Liệt chạm vào hắn, quả thực nghẹn Yên Vân Liệt ra một bụng lửa.

Yên Vân Liệt đưa Tư Tần đến chỗ bà vú, lại đùa bé một hồi, đến lúc ngủ trưa Tư Tần liên tiếp ngáp mấy cái, thế là Yên Vân Liệt đặt bé xuống ngủ yên, sau đó lại quay về Vụ U Thính Tuyết các.

Trong phòng không có ai, phía sau bình phong cũng không thấy tiếng nước truyền đến, Yên Vân Liệt không khỏi có chút lo lắng, đi thẳng tới sau bình phong.

"Lăng Thanh? Lăng..." Cước bộ và cả thanh âm đều dừng lại vì kinh ngạc.

Phía sau bình phong Lăng Thanh đang dùng một miếng khăn vải lau khô trên người mình, đuôi tóc dính nước, đang nhỏ nước xuống, vóc người vốn cân xứng thanh mảnh có chút mập ra biến dạng, nhưng vì màu da trắng nõn lại càng có vẻ mịn màng, bụng đã tám tháng nhô lên cao cao.

Đây là lần đầu tiên Yên Vân Liệt trông thấy Lăng Thanh bụng bầu không mặc quần áo, có chút khiếp sợ nói không ra.

Lăng Thanh nghe thấy tiếng vang quay đầu lại, thấy Yên Vân Liệt đứng ở nơi đó, biểu tình ấy không chỉ là hoảng sợ, còn có khó xử và quẫn bách, vội vàng kéo áo chẽn bên cạnh khoác lên, hoảng loạn lại vì vệt nước trên mặt đất, dưới chân trượt một cái cả người ngã ngửa ra sau.

"Cẩn thận!" Yên Vân Liệt nhanh tay nhanh mắt một bước đi lên ôm lấy hắn, ôm ngang vào trong ngực, dùng giọng điệu có chút trách cứ, "Vội vã như vậy làm cái gì?"

Lăng Thanh không lên tiếng, cúi đầu mặc Yên Vân Liệt ôm, hai tay kéo chặt vạt áo chẽn.

Yên Vân Liệt ôm Lăng Thanh lên giường đặt xuống, lại không rời đi, mà là ngồi xuống kề mép giường, cúi người, một tay chống bên mặt Lăng Thanh, "Lăng Thanh, ngươi vắng vẻ ta đã lâu rồi..." Giọng điệu nghe rất chi là oán phụ, "Là ta làm sai cái gì?"

Lăng Thanh nhìn Yên Vân Liệt, nháy nháy mắt, sau đó tựa như có chút chột dạ tránh mắt.

Nhìn thấy phản ứng này của hắn, sắc mặt Yên Vân Liệt trầm xuống, rất hiển nhiên Lăng Thanh có tâm sự, nhưng lại không chịu cho mình biết.

Chính mình đã đáp ứng hắn, không ép buộc hắn thổ lộ sự tình trong lòng mình, nhưng lại không muốn nhìn bộ dáng này của hắn, luôn thấy giống như là mình làm hắn tủi thân chỗ nào, mà chống cự của hắn đối với mình mấy tháng nay, lại rất rõ ràng.

"Lăng Thanh... Không nói cho ta vì sao ư?"

"Ta..." Lăng Thanh khẽ ngẩng đầu đang muốn mở miệng, lại là một bóng mờ phủ lên, trên môi bị chặn.

Môi lưỡi dán lấy nhau, tận tình thỏa mãn nhu cầu và bất mãn mấy tháng nay, phát ra tiếng hôn "chụt chụt", mãi đến khi đôi môi mỏng manh của Lăng Thanh bị gặm cắn đến sưng đỏ mới thối lui.

Yên Vân Liệt buông tha môi hắn, chuyển hướng nơi khác. Vừa mới tắm rửa xong, trên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net