Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương này bắt đầu ngược rồi, ngược đau ngược đớn luôn á, các nàng cẩn thận chuận bị khăn giấy nhớ :((((((

Đệ tứ chương

Tết qua đi, lập tức là đầu xuân, cây trong sân đã bắt đầu đâm chồi, mà hài tử của Lăng Thanh và Yên Vân Liệt giáng sinh chính vào khi đông đi xuân tới này, đột nhiên ngoài dự đoán mọi người giống như khi bé tới, giáng sinh của bé cũng làm cho người ta trở tay không kịp.

Gian phòng Lăng Thanh cùng Nguyễn Tố Tuyết ở tạm hơi cũ, mặc dù từng tu sửa đơn giản, nhưng sau khi trải qua một mùa đông, có nhiều chỗ thấm nước rỉ nước rất nghiêm trọng.

Ý của Nguyễn Tố Tuyết là tìm người trong thôn giúp tu sửa, Lăng Thanh nhưng nghĩ loại sự tình này còn muốn phiền phức người trong thôn thực sự có chút chuyện bé xé ra to, nhưng thực ra hắn vẫn là không muốn để người trong thôn đến nơi đây, vạn nhất bị người thấy hắn...

Thừa dịp Nguyễn Tố Tuyết đến phòng bếp chuẩn bị cơm nước, Lăng Thanh tự mình cầm công cụ vác bụng leo lên nóc nhà.

Sửa không phí sức gì, thế nhưng không nghĩ tới khi muốn xuống phía dưới, Lăng Thanh một cước giẫm phải chỗ còn đọng tuyết, dưới chân trượt một cái, cả người từ trên nóc nhà ngã xuống, may mà khi ngã xuống còn biết dùng nội lực hộ thể, chậm lại lực đạo hạ xuống, nhưng cú ngã này vẫn là ngã ra đại sự.

Lăng Thanh nằm trên mặt đất, còn chưa có hoãn khí từ đợt kinh hiểm này, liền cảm giác bụng một trận co rút đau đớn, ngay sau đó có dịch thể ấm áp từ dưới thân chảy ra, kèm theo từng đợt đau còn có cảm giác trong bụng dường như có cái gì nhanh chóng truỵ xuống.

"Lăng Thanh?!"

Nguyễn Tố Tuyết bị tiếng vang kinh động từ phòng bếp đi ra xem xảy ra chuyện gì, xẻng cơm trên tay cũng không kịp buông, vừa thấy tình hình kia, Nguyễn Tố Tuyết đầu tiên là cả kinh, sau đó trực tiếp ném ý niệm dạy dỗ Lăng Thanh ra sau đầu, vội vàng đỡ hắn vào trong phòng.

Đau đớn trong bụng truyền đến, còn có dính ướt ồ ồ ấm áp dưới thân, làm cho Lăng Thanh sinh ra dự cảm chẳng lành.

"Kỳ phu nhân... Hài tử... Hài tử có sao không...?"

"Ngươi còn có lá gan hỏi!" Nguyễn Tố Tuyết khiển trách, vốn đang muốn mắng thêm hai câu, nhưng thấy biểu tình Lăng Thanh cau mày cố nén ướt nước trong mắt như thế có chút đáng thương, không khỏi tâm lại mềm xuống, "Đừng lo lắng, hài tử không có việc gì, chính là có lẽ sẽ đi ra trước thời gian, ngươi trước tiên nhịn một chút, tỷ đi đun chút nước."

Nói như vậy, Lăng Thanh vẫn như cũ nắm thật chặt tay Nguyễn Tố Tuyết không chịu buông ra.

Nguyễn Tố Tuyết xoay không ra, đi cũng đi không được, không thể làm gì khác hơn là vỗ vỗ tay hắn, dỗ dành nói: "Tiểu tử ngốc, sợ cái gì? Tỷ cũng cố gắng qua, ngươi một đại nam nhân còn sợ chút đau đớn ấy?" Thật ra Nguyễn Tố Tuyết biết hắn lo lắng không phải cái này, thế nhưng nói đến bên miệng vẫn là sửa lời, mấy tháng nay ở chung, Lăng Thanh là tính cách gì nàng biết được không ít.

Một đôi con ngươi trong suốt của Lăng Thanh thẳng tắp nhìn Nguyễn Tố Tuyết, từng chấm mồ hôi từ giữa trán lăn xuống, thần sắc trắng bệch, dường như hơi do dự, vẫn là nới lỏng tay đang nắm lấy Nguyễn Tố Tuyết ra.

Đau!

Cái loại đau thân thể dường như bị xé ra làm hai này, khiến Lăng Thanh khó nén muốn chặt đứt thành giường.

Sau khi hắn bị loại đau này hành hạ trọn một ngày một đêm, Lăng Thanh cơ hồ hao hết khí lực toàn thân. Trong khi ý thức hỗn loạn không rõ nghe được Nguyễn Tố Tuyết nói, hài tử nếu không ra có lẽ giữ không được.

Những ngày qua, cho dù ban đầu hắn không muốn lưu lại hài tử này chút nào, bây giờ cũng đã sinh cảm tình, huống chi cũng là cốt nhục tương liên với bản thân, Lăng Thanh tay nắm chặt thành giường, hợp lại từng chút hơi sức cuối cùng, dùng sức.

Cảm giác có một vật nặng thoáng cái lao ra bên ngoài cơ thể, Lăng Thanh cũng chống đỡ không được nữa, trước mắt tối sầm, ngất đi.

Cũng không biết bất tỉnh bao lâu, khi ý thức quay lại chỉ cảm thấy tia sáng trước mắt chói đến lợi hại, giơ tay lên muốn che ánh mắt, bỗng dưng nhớ tới cái gì, đưa tay sờ lên bụng của mình.

Là bằng phẳng!

Nội tức hỗn loạn bao lâu đã tụ lại ở đan điền, hài tử kia đâu?

Lăng Thanh chống thân thể mềm nhũn ngồi dậy, tìm kiếm mọi nơi.

Không có nôi, cũng không có tiểu hài tử, tất cả bình tĩnh thật giống như hắn chỉ là ngủ một giấc, tỉnh lại chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.

Lăng Thanh không khỏi lấy tay đỡ trán, chẳng lẽ là mộng?

Nhưng phần bụng còn chưa có khôi phục lại độ căng lại nhắc nhở hắn, ở đây đã từng xác xác thực thực dựng dục một sinh mạng.

Trong nháy mắt, bất an, khổ sở, hỗn loạn đủ loại suy đoán nảy lên trong lòng.

Hài tử... đã không còn?

Không! Sẽ không! Kỳ phu nhân y thuật cao siêu, huống hồ nàng cũng đã nói hài tử không có việc gì...

Vậy... hài tử đâu?

"Tỉnh rồi?"

Kéo lại tinh thần của người đang rơi vào phỏng đoán.

Nguyễn Tố Tuyết bưng một chén nhỏ đi vào, tay kia quạt hơi nóng bốc lên trong bát.

Còn chưa đi tới trước giường đã bị Lăng Thanh bỗng chốc kéo tay áo, "Kỳ phu nhân... Hài tử?... Hài tử đâu?"

Lăng Thanh không để ý mức độ nặng nhẹ trên tay, cơ thể Nguyễn Tố Tuyết nghiêng về phía trước, "Á" một tiếng vội vã che chở bát trong tay mới không đánh đổ, trừng mắt nhìn Lăng Thanh, "Mấy ngày nay đều là tỷ ta một ngày một đêm chiếu cố ngươi, ngươi lại giỏi, vừa mở mắt ra cũng chỉ nghĩ tới hài tử."

Lăng Thanh hậm hực thu hồi tay nắm ống tay áo của Nguyễn Tố Tuyết, nhưng vẫn là ánh mắt khẩn thiết nhìn nàng.

Nguyễn Tố Tuyết đặt cái bát kia vào trong tay hắn, "Ngoan ngoãn uống, nếu không không cho ngươi thấy hài tử."

Lăng Thanh tựa như sửng sốt, Nguyễn Tố Tuyết đã xoay người ra khỏi cửa phòng. Một lát sau, Nguyễn Tố Tuyết ôm một tã lót lại trở về.

Lăng Thanh đã uống cái chén kia, vừa thấy tã lót Nguyễn Tố Tuyết ôm trong lòng, nhãn tình sáng lên.

"Lúc vừa mới sinh hơi yếu ớt, nhưng tỷ là ai chứ? Chỉ là sợ ầm ĩ ngươi, vì thế để nó và tiểu tử thối nhà ta kia ngủ cùng một chỗ, cũng tiện chiếu cố."

Trong mắt Lăng Thanh không thể tin được, thế nhưng tay đã vươn ra đỡ.

Hài tử quấn trong tã rất nhỏ rất nhỏ, môi phấn phấn, làn da trắng nõn vô cùng mịn màng gần như trong suốt, còn đang ngủ, lông mi vừa dày vừa dài.

Lăng Thanh cảm thấy có chút không chân thực, vật nhỏ mềm mại này... là hài tử của mình?

Lăng Thanh ngẩng đầu, con mắt lăng lăng nhìn về phía Nguyễn Tố Tuyết, một hồi lâu mới khóe miệng hơi nhếch lên, nặn ra một câu, "Luôn cảm thấy... có chút không chân thực."

Nguyễn Tố Tuyết ngồi xuống bên giường hắn, "Có cái gì không chân thực? Đây xác xác thực thực là ngươi sinh, tỷ còn chưa đến nỗi đi ra bên ngoài đem một hài tử quay về lừa ngươi."

Lăng Thanh gật đầu, ngẫm lại không đúng, sau đó lại lắc đầu, trên mặt lại là nụ cười nhàn nhạt, "Là quá mức ngoài ý muốn mà cảm thấy không chân thực..." Nếu mấy tháng trước có người nói nam nhân có thể sinh con, hắn sẽ âm thầm cười nhạo trong lòng, nhưng giờ đây...

Hài tử phỏng chừng bị giọng nói của bọn họ đánh thức, giật giật, chậm rãi mở mắt, cũng không ầm ĩ, chỉ mở to con mắt đen láy nhìn Lăng Thanh. Nguyễn Tố Tuyết còn có việc khác phải làm, liền lưu hắn cùng hài tử ở trong phòng, nói là bao giờ trở lại ôm hài tử đi.

Đợi Nguyễn Tố Tuyết ra ngoài phòng, Lăng Thanh lúc này mới cúi đầu nhìn nhìn hài tử trong lòng.

Ngũ quan của hài tử còn chưa có nẩy nở, thế nhưng trong dung mạo có bóng dáng của người kia, nhất là đôi con ngươi đen như mực, lóe rạng rỡ ánh sáng ấy, chỉ liếc mắt một cái liền làm hắn nhớ tới cặp mắt sâu như hồ kia của Yên Vân Liệt, dù cho khi tình dục dâng cao, cũng vẫn tối đen như đêm, thâm trầm như mực...

Ngón tay theo lông mày hài tử vuốt một cái, "Không biết y... bây giờ ra sao?"

Lăng Thanh bất chợt cảm thấy rất buồn cười, rõ ràng muốn quên người ấy, rõ ràng chặt đứt liên hệ với người ấy, mà lão thiên gia lại đưa tới một cái ràng buộc như thế, hòa hợp tinh phách cùng máu thịt của hai bên, huyết mạch tương liên.

Chung quy là trốn không thoát, hay có lẽ, đây là trừng phạt của ông trời đối với thứ tình cảm tùy tiện quãng thời gian ấy của hắn.

Trừng phạt nhất định phải gánh vác cả đời, cũng nhất định hắn phải chôn phần cảm tình này trong lòng cả đời, đến chết không quên...

Trên trấn huyện Thanh Vân.

Hồng Hạnh cùng mẹ chồng nhà nàng đi ra chợ, tết vừa qua, trời lại ấm lên, rất nhiều người đều lên trấn mua sắm, người đến người đi, tiếng mặc cả tiếng hét to lẫn vào thành một mảnh, rất có một chút bầu không khí vui mừng của tân xuân.

Hồng Hạnh bỏ rơi mẹ chồng mình phía sau biển người, tự đi về phía trước, nhìn trái nhìn phải, mị nhãn bay loạn.

Đi qua một chỗ bảng bố cáo, nhìn thấy phía trên dán một thông cáo cũ nát, hiển nhiên dán đã nhiều ngày, góc giấy cong lên, rào rạt trong gió.

Hồng Hạnh khi còn ở thanh lâu để ứng phó với khách nhân ưa thích văn vẻ, cũng từng biết mấy chữ. Nàng đứng ở nơi đó hứng thú xem trên bức thông cáo kia viết cái gì. Chỉ là gió thổi mưa xối nhiều, có mấy chữ bị dính, có mấy chữ nàng không biết, thấy nửa biết nửa hiểu, đại ý tựa hồ là triều đình truy bắt đào phạm, bảo người hiểu rõ tình hình báo lên cho quan phủ.

Cặp mắt hoa đào câu hồn kia của Hồng Hạnh lén quay, thấy có một người trang phục quan sai từ bên cạnh đi qua, liền vội vàng kéo đối phương.

"Vị quan gia này, phía trên này viết cái gì vậy?"

Hồng Hạnh vốn coi được, lại híp mắt cười một tiếng, đáy mắt nước gợn nhẹ nhàng, thật có thể chết chìm người ta.

Quan sai kia lập tức dường như mất hồn, "Nói ở trên đây chính là, có một nữ tù chạy thoát, triều đình đang treo giải thưởng truy nã. Nữ tù này không có gì đáng sợ, hình như còn đang mang thai, chính là cùng với nữ tù này còn có một cao nhân giang hồ..." Quan sai kia nói xong tay sờ soạng một cái trên mặt Hồng Hạnh, "Còn ngươi, không cần sợ cái này, mà là phải cẩn thận hái hoa tặc."

Hồng Hạnh đẩy tay quan sai ra, "Vậy hai người này trông như thế nào? Nữ mang thai mấy tháng? Nam niên kỷ bao nhiêu? Bọn họ có phải là trốn ngồi xe ngựa không? nữ kia có phải biết y thuật hay không?"

Quan sai có chút không nhịn được, "Ngươi hỏi mấy cái vụn vặt này làm gì?"

"Hỏi một chút còn không được?" Hồng Hạnh trách, khăn trên tay vung, vung lên một làn gió thơm, "Không nói thì thôi, dữ cái gì chứ?" Vừa nói vừa uốn éo mông khoe eo mà đi.

Quan sai vẫn nhìn bóng lưng rời đi của Hồng Hạnh, mãi đến khi nàng ta biến mất trong đám người. Vẫy vẫy tay, lập tức có người từ bên cạnh đi lên chờ đợi chỉ thị.

"Phái mấy người theo ả kia, sau đó dùng bồ câu đưa tin vào trong cung."

"Dạ!"

Không biết có phải bởi vì từng ăn khôi thạch liên hay không, thân thể Lăng Thanh sau khi sinh khôi phục rất nhanh, mặc dù Nguyễn Tố Tuyết nhiều lần nhấn mạnh ở cữ hậu sản là cực kỳ quan trọng, thế nhưng Lăng Thanh hiển nhiên rất phản cảm đối với cái đó.

Bảo hắn đường đường một đại nam nhân cả ngày núp trên giường, không bằng một chưởng đánh ngất hắn càng bớt việc. Thế nhưng Kỳ phu nhân đương nhiên không biết dùng chưởng đánh, Kỳ phu nhân chỉ biết dùng thuốc mê.

Bên kia, hài tử của Lăng Thanh lại cực kỳ dễ chăm, ít khóc nháo, tỉnh liền ăn, no liền ngủ, lúc không ngủ thì mở to con mắt đen láy nhìn xung quanh, đâu giống như hài tử của Nguyễn Tố Tuyết, lúc lớn một tháng căn bản không rời người, không như ý một cái liền oa oa ầm ĩ làm lòng người cũng phiền

Vì vậy Lăng Thanh liền hoài nghi hài tử có phải bị bệnh gì hay không, nào có hài tử chưa đầy tháng an tĩnh như thế?

Nguyễn Tố Tuyết xem bệnh thấy không có vấn đề gì, liền nói, "Hay là tính cách hài tử giống ngươi, trời sinh liền trầm ổn an tĩnh."

Lăng Thanh nghe xong khóe miệng méo xệch. Nguyễn Tố Tuyết nào biết, lúc hắn mới lớn bằng hài tử như thế cả ngày vừa khóc vừa nháo, cho dù trong trang mời ba vú em vây quanh, cũng còn chăm không nổi. Lớn một chút càng hay gây sự, cha hắn nghe nói Đông Ly Mộ Vân muốn lên núi Thanh Hồng học võ, không nói hai lời thảy hắn qua.

Ngày rời nhà lên núi ấy cha và mẫu thân rưng rưng tống biệt tại cửa, trong lòng hắn một trận cảm động. Thế nhưng bao nhiêu năm sau khi mẫu thân mỉm cười lại nói tới chuyện này, hắn đột nhiên phát hiện, bọn họ khi đó căn bản là cực vui mừng mà khóc!

Nếu là thật sự giống mình...

Lăng Thanh quay đầu lại nhìn cái nôi, có lẽ là giống hắn đi?

Thế nhưng vừa nghĩ tới hình ảnh đại giáo chủ nào đó ngày ấy ngồi xổm đào khoai lang, cùng với cảnh tượng hai mắt đẫm lệ lưng tròng chỉ vì một cái chân giò kho... Lăng Thanh quyết định dù cho bẩm sinh không thể lựa chọn, vậy ngày sau vẫn là phải cố gắng giáo dục một chút.

Đi đến bên nôi, bế hài tử lên, hai tay nâng lên cao cao, "Con nhé, sau này lớn lên phải giống như cha bây giờ, làm một người nội liễm ổn trọng, quân tử khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc, không nên học cha con..."

Lăng Thanh đột nhiên trầm mặc, tay ôm hài tử cứng ngắc giữa không trung, sau một lúc lâu mới chậm rãi hồi lại, ôm hài tử vào trong ngực, trước mắt bỗng dưng thoáng qua một thân ảnh phong lưu tiêu sái, mặt mày tuấn lãng, khóe miệng nhếch lên nụ cười ba phần tà khí...

Bảo bảo nằm trên vai hắn, chộp một túm tóc bên tai hắn vào trong tay chơi, tay Lăng Thanh khẽ vỗ nhẹ sau lưng bé, "Không nên giống như cha con..." Thì thào nói, nhỏ không thể nghe thấy.

Lúc Lăng Thanh cảm giác thân thể mình khôi phục lại không tệ, liền đưa ra đề nghị lên đường rời đi với Nguyễn Tố Tuyết.

Nguyễn Tố Tuyết cũng hiểu được vô duyên vô cớ thêm một một hài tử sẽ làm người sinh nghi, liền đồng ý.

Nhưng người tính không bằng trời tính, sáng sớm ngày hôm đó, Lăng Thanh đang luyện kiếm trong sân, đột nhiên Nguyễn Tố Tuyết ôm nhi tử của nàng vội vội vàng vàng từ trong phòng đi ra.

"Chiêu nhi bị lên sởi, ta mang nó đến chỗ Hoàng đại phu trên trấn, tránh truyền bệnh cho ngươi và hài tử."

Lăng Thanh đi qua liếc mắt nhìn, trên mặt Chiêu nhi đều là từng chấm đậu đỏ.

Chiêu nhi mấy ngày trước đã có triệu chứng phát sốt, không nghĩ tới lại là nổi mẩn. Nguyễn Tố Tuyết lúc gần đi phân phó, nếu như hài tử của hắn cũng có triệu chứng giống vậy, là lập tức mang bé đến chỗ Hoàng đại phu.

Lăng Thanh gật đầu, nhìn theo Nguyễn Tố Tuyết ra cửa, sau đó thu hồi Quy Mộng trở lại bên trong phòng.

Trên giường đặt mấy bao quần áo, vốn định hai ngày này sẽ đi, thế nhưng hiện tại xem ra là đi không được.

Lăng Thanh đi tới bên nôi bế hài tử từ trong nôi lên.

Mấy ngày nay nghĩ một cái tên cho hài tử nghĩ đến thảm hắn, Nguyễn Tố Tuyết nói cũng không thể vẫn gọi "Bảo bảo", "Bảo bảo" như thế, nên lấy một cái tên nghiêm chỉnh cho hài tử mới phải. Tiểu tử thối nhà nàng bây giờ đã có một cái đại danh nổi tiếng — Kỳ Chiêu, lấy ý tứ là quang minh.

"Vậy gọi Lăng Tiểu Bảo là được." Lăng Thanh lơ đễnh nói, vừa mới nói xong đầu liền bị cốc một cái.

"Đại Bảo, Nhị Bảo, Tiểu Bảo, ngươi định để nó làm huynh đệ với con mèo đần của Từ nhị gia, hay là làm tỷ muội với con chó ngốc của Từ tam gia?"

Thế là Vãn Nguyệt kiếm Lăng Thanh thiếu niên thành danh trên giang hồ, đứng trước việc đặt tên cho nhi tử của mình mắc phải khó khăn.

"Rốt cuộc nên gọi là gì?" Ôm bảo bảo vẫn không ầm ĩ lắc lư trong phòng, vừa lắc lư vừa thì thào tự nói.

"Lăng tẩu tử có nhà không?" Thanh âm của tiểu quả phụ Hồng Hạnh vang lên ngoài phòng.

"Tỷ lên trên trấn rồi." Lăng Thanh lạnh lùng trả lời, cho rằng Hồng Hạnh là tới tìm Nguyễn Tố Tuyết, đã nói như vậy nàng ta sẽ lập tức rời đi.

Trong lòng Lăng Thanh biết Hồng Hạnh là cái loại nữ tử thủy tính dương hoa đó, huống hồ lại ba lần bảy lượt ra hiệu ngầm với hắn, chỉ là mỗi lần đều bị hắn làm bộ không biết chuyện đi qua. Lúc này hắn một mình ở nhà cũng không thích hợp để cho nàng đi vào, hắn cùng Nguyễn Tố Tuyết cũng sắp rời khỏi nơi này, không thích hợp dây dưa, huống hồ hắn càng không muốn để nàng ta trông thấy còn có một hài tử đang ở.

Thế nhưng Hồng Hạnh hoàn toàn không có ỵ́ muốn đi, ngược lại đứng trong sân nói.

"Nếu chỉ có một mình ngươi, vậy Hồng Hạnh tỷ liền nói rõ luôn. Tỷ ngươi... kỳ thực cũng không phải tỷ ngươi, nàng là đào phạm quan phủ đuổi bắt phải không?"

Lăng Thanh không khỏi cả kinh, nhưng vẫn mạnh mẽ giả bộ bình tĩnh, "Hồng Hạnh cô nương, lời này cũng không thể nói lung tung."

"Ha ha ha!" Hồng Hạnh dùng khăn trong tay che miệng cười hai tiếng, "Trên thông cáo của quan phủ kia nói, cùng nữ tù mang thai ấy còn có một nhân sĩ giang hồ. Tiểu Lăng đệ đệ vừa rồi đùa giỡn ở trong sân kia một bộ kiếm thật đúng là nước chảy mây trôi, tiêu sái như gió."

Lăng Thanh thả lại hài tử vào trong nôi, đi đến bên cửa sổ, trầm giọng lạnh lùng hỏi nàng ta, "Ngươi muốn làm cái gì?"

Nghe hắn hỏi như vậy, Hồng Hạnh thêm tinh thần, vặn xoắn khăn trong tay dùng thanh âm ngọt ngấy nói: "Hồng Hạnh tỷ cũng là mệnh khổ, từ nhỏ lưu lạc phong trần, vất vả gặp được nhà người tốt, tưởng rằng có thể qua ngày thái bình, thế nhưng ai ngờ..."

Nàng giả bộ khóc thút thít hai tiếng, "Hồng Hạnh tỷ ở đây cả ngày bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng, ta biết các ngươi tại ở nơi này không lâu. Ngươi nếu như thông cảm với Hồng Hạnh tỷ của ngươi, thì mang theo Hồng Hạnh tỷ cùng nhau đi..."

"Ngươi không sợ chúng ta sau khi mang ngươi rời khỏi đây giết ngươi diệt khẩu?"

"A!" Hồng Hạnh nở nụ cười, "Sau này chúng ta là người trên một cái thuyền, Lăng tiểu đệ nếu như đã có thê thất, Hồng Hạnh tỷ của ngươi cũng không ngại làm thiếp..."

Đối với lỗ mãng của nàng, Lăng Thanh có chút miệt thị, thầm nghĩ, nữ nhân này quả nhiên không phải người tốt lành gì, đáng tiếc con trai của Từ đại vì nàng ta ngay cả mạng cũng đánh mất.

Đang nghĩ ngợi phải trước tiên trấn an nữ nhân này như thế nào, đột nhiên cửa gỗ trong viện vang ầm một tiếng, giống như là bị người một cước đá văng ra, tiếp đó là lớn tiếng kêu la the thé của Hồng Hạnh, "Các ngươi là ai? Sao lại xông loạn vào nhà người khác?"

Vừa nghe tình huống không đúng, Lăng Thanh từ trên bàn cầm lấy Quy Mộng mở cửa.

Cửa vừa mở ra, trời quang một đạo hồng quang xẹt qua, mấy giọt dịch thể mùi tanh ấm nóng bắn tung tóe hai gò má hắn.

Hồng Hạnh từ từ ngã xuống trước mặt hắn, trước người một đao từ gáy trái ngang đến bụng phải, đầu lấy một góc độ kỳ dị lệch qua vai phải, trên mặt lộ vẻ kinh hoàng, xoay người lại tựa hồ muốn cầu cứu hướng bên trong nhà, thế nhưng đao của đối phương sớm đã chém xuống.

Đường nhìn bị Hồng Hạnh cản trở, nàng ta từng chút ngã xuống, Lăng Thanh cũng từng chút thấy rõ người tới. Nhưng khi hắn vừa nhìn thấy, hắn cũng đã sững ra đó, cả người như bị đóng đinh.

Người động thủ hắc y che mặt, trên y phục thêu hai con rắn nước, đao trên tay đang từng giọt từng giọt rơi xuống đất dịch thể đỏ tươi, phía sau còn có mấy người cũng đồng dạng trang phục, thế nhưng tầm mắt của Lăng Thanh lại chặt chẽ khóa trên thân người đứng ở một bên kia.

Áo khoác đen như mực, hoa văn vàng bạc như nước chảy, tay hắn chắp sau lưng mà đứng, trên khuôn mặt tuấn mỹ không có chút biểu tình nào, nghiêm nghị lạnh lùng.

Yên Vân Liệt...

Lăng Thanh chỉ cảm thấy nơi nào đó ở đáy lòng nhìn như đã yên lặng lại thức tỉnh, như một hồi mưa xuân sau khi đại hỏa cháy lan, nơi chốn vốn nên tử khí quanh quẩn không có chút sinh cơ nào mọc ra từng chồi non, trong khoảnh khắc, thế như chẻ tre.

Lăng Thanh chỉ ngốc đứng ở nơi đó, mãi đến khi huyết tích tử động thủ kia thi lệnh, Nguyễn Tố Tuyết đã chết, hẳn là còn có một hài tử, đi tìm!

Lăng Thanh bỗng nhiên hoàn hồn, Quy Mộng trên tay run lên, quét mấy đạo kiếm phong sắc bén, phút chốc đánh gãy cổ của mấy huyết tích tử đang muốn tiến lên.

"Muốn vào phòng này trước tiên phải đi qua kiếm của tại hạ!"

Quy Mộng chỉ đất, trên không dính máu, trên thân kiếm sáng loáng ánh lên biểu tình nghiêm lạnh của Yên Vân Liệt.

Mấy huyết tích tử còn lại nhìn trái nhìn phải, còn muốn tiến lên, Lăng Thanh đã bày ra kiếm thức, bỗng từ góc bên cạnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net