Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
không thể đánh tan, khi đó đối với hắn có bao nhiêu tàn nhẫn?

Lăng Thanh nhìn không thấy gợn sóng ba đào trong nội tâm dưới biểu tình bình tĩnh của Yên Vân Liệt, hắn đưa tay xoa mặt Yên Vân Liệt, sau đó chậm rãi từng chút từng chút dùng ngón tay miêu tả, tô lông mày rậm tựa như kiếm của Yên Vân Liệt, tô sống mũi cao thẳng của y, ngón tay có chút băng lãnh chậm rãi chạy trên mặt y, nơi đi qua lại từng đợt nóng lên.

"Y không biết dùng ánh mắt ôn nhu như thế nhìn ta... Y chỉ biết ôn nhu như thế nhìn 'Tần Lâm'... Y chỉ biết đối xử tốt với 'Tần Lâm', vì hắn hủy danh khí dự, làm chó săn của kẻ khác cũng nguyện ý, thế nhưng... y lại ném tất cả sai lầm lên người ta..."

Lăng Thanh càng nói càng nhỏ giọng, tay tô trên mặt y, ngón tay gập gập, giống như là không dám đụng chạm nữa thu về, "'Tần Lâm' chỉ dùng để thích, dùng để thương yêu, 'Lăng Thanh' lại là dùng để hận... chỉ dùng để hận..." Hắn không ngừng thấp giọng lặp lại mấy chữ cuối cùng, trở mình, ôm đệm chăn dường như đã ngủ.

Yên Vân Liệt sững ra đó, cả người đều cứng đơ.

Vì thế hắn mới luôn luôn đề phòng với mình, vì thế trước mặt huyết mạch cốt nhục hắn cũng thà rằng lựa chọn quên đi.

"Tần Lâm" chỉ dùng để thích, dùng để thương yêu, "Lăng Thanh" lại là dùng để hận...

Yên Vân Liệt không biết mình rời khỏi gian phòng của Lăng Thanh ra sao, lại quay về gian phòng của mình như thế nào.

Dựa lưng vào ván cửa, Yên Vân Liệt hung hăng đánh vào đầu mình hai cái, câu nói kia của Lăng Thanh giống như ma chướng không ngừng lặp lại trong đầu. Dù cho bản thân đã biết, thế nhưng chính tai nghe được những lời này từ trong miệng hắn, mới biết được, có một số thương tổn không phải đánh tan ký ức là có thể hoàn toàn quên đi.

Chúng nó chỉ ngủ đông, âm thầm náu đi, sau đó vào một ngày nào đó khi tinh thần buông lơi liền ùa ra, vẫn như cũ dằn vặt hắn, vẫn như cũ một lần lại một lần thương tổn hắn, mà chính mình nhưng ngay cả khiển trách và hổ thẹn đều là hời hợt như thế, so sánh với thương tổn hắn đã phải chịu, xem như là cái gì?

Yên Vân Liệt có lẽ cho tới bây giờ chưa từng thống hận bản thân như thế, tựa như chưa từng tinh tường ý thức được bản thân mình thương tổn Lăng Thanh như thế, là thương tổn từ đầu đến đuôi, là thương tổn vô luận mình làm cái gì cũng không thể bù đắp.

Lại là một đêm trằn trọc không ngủ, ngày kế gặp được Lăng Thanh trên hành lang, biểu tình của đối phương dường như chưa từng phát sinh cái gì, cầm kiếm chắp tay chào y, sau đó liền cùng Đông Ly Mộ Vân vừa nói vừa cười đi về phía hội trường tỷ võ ngày hôm qua.

Yên Vân Liệt nhẹ nhàng thở ra, chỉ là chẳng biết tại sao trong lòng lại có chút mất mát.

Dương Lăng chân nhân của phái Thanh Hồng ngồi trên vị trí minh chủ võ lâm, hầu như không có gì lo lắng. Vì vậy có một bộ phận tiểu môn tiểu phái thôi sáng sớm rời đi trước khỏi Vũ Hoàn sơn, người trên hội trường so với ngày tỷ võ ít đi một số, sau khi Đông Ly Mộ Vân giao lệnh bài minh chủ võ lâm cho Dương Lăng chân nhân, liền dẫn Lăng Thanh đi xuống đài.

Sau đó chính là mọi người sôi nổi mừng Dương Lăng chân nhân, đại hội võ lâm coi như là kết thúc, nhưng ngay khi tất cả mọi người muốn rời đi, đệ tử của Vũ Hoàn sơn dồn dập cầm kiếm khí đao côn vây lại toàn bộ hội trường.

Mọi người nhất thời không rõ tình trạng trước mắt, rất nhiều người sững ra, Vũ Ngạn Thu cùng một người khác đi lên đài cao, người này áo gấm mũ ngọc, khí thế hào hứng, dưới đài chỉ có An Dương vương cùng Đông Ly Mộ Vân nhận ra người này.

"Thừa Thụy vương?", "Là Triệu Thạc!"

Lăng Thanh không có lên tiếng, chỉ nghiêm túc mím chặt môi, lẳng lặng nhìn.

Thừa Thụy vương để tay sau lưng đứng ở trên đài, biểu tình ngạo nghễ nhìn một vòng nhân sĩ võ lâm phía dưới, khi đường nhìn rơi xuống chỗ An Dương vương cùng Đông Ly Mộ Vân hơi nhếch lông mày, "Không ngờ tam đệ cũng ở nơi này, nhị ca thực sự là không ngờ a."

An Dương vương cũng chắp tay phía sau, nâng cằm, quanh thân ngưng tụ một cỗ khí thế kiêu ngạo, lại có vài phần uy nghi vương giả, lạnh lùng đáp lại, "Tam đệ cũng không ngờ lại ở chỗ này nhìn thấy nhị hoàng huynh, tam đệ cho rằng nhị hoàng huynh vẫn luôn ở chỗ Sở vương bận rộn chiêu binh luyện binh, không ngờ nhị hoàng huynh thì ra giống như tam đệ, rảnh rỗi không có việc gì chạy tới nơi này quan sát đại hội võ lâm."

"Ha, ha, ha!" Thừa Thụy vương cao giọng nở nụ cười, "Nhị ca cũng không có nhân duyên tốt như tam đệ, ngay cả minh chủ võ lâm, không, bây giờ hẳn là minh chủ võ lâm tiền nhiệm, Đông Chu vương tân nhiệm, cũng có quan hệ mật thiết như thế với tam đệ, nhị ca bất quá là hướng về một thứ mấy nhân sĩ võ lâm ở đây hoặc là tam đệ ngươi đang cầm."

"Vật gì vậy, lại cần nhị hoàng huynh ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi này? Thật ra chỉ cần nhị hoàng huynh nói một câu, tam đệ lập tức tìm tới đưa cho ngươi."

"Ha ha ha!" Thừa Thụy vương lại là cười, sau khi cười xong biểu tình chợt tắt, "Nhị ca muốn chính là bản đồ lăng Diễm đế cùng với bản vẽ cơ quan."

Lăng Thanh nghe vậy, lấy tay sờ soạng nơi ngực.

Thừa Thụy vương dời tầm mắt khỏi An Dương vương và Đông Ly Mộ Vân, nhìn về phía mọi người bên dưới, "Hai bức vẽ ấy giờ đang ở trên người vài người các ngươi, bản vương chỉ muốn thứ đó, ngoan ngoãn giao ra đây bản vương sẽ không làm khó dễ các ngươi, nếu không..."

Vũ Ngạn Thu bên cạnh ra dấu tay, sau đó một mảnh tiếng kêu thảm thiết thay nhau nổi lên, đệ tử của Vũ Ngạn Thu giơ tay chém xuống, mấy người đứng ở ngoài cùng nhất ngã vào trong vũng máu.

Lăng Thanh nắm thật chặt Quy Mộng trên tay, nhưng vẫn là kiềm chế, nhíu chân mày quay đầu đi, nhưng vừa vặn đối mặt với ánh mắt của Yên Vân Liệt đứng cách đó không xa, trong nháy mắt, bí mật được cẩn thận che giấu dường như bị người nhìn thấu.

Yên Vân Liệt cứ như vậy nhìn hắn, gió núi phất qua hắc y của y, hoa văn thêu trên áo hệt như nước chảy mây trôi, đôi mắt sâu kia dường như chứa sức mạnh ma mị. Lăng Thanh bị y nhìn như vậy chỉ cảm thấy trên mặt một trận nóng lên, vội vàng quay đầu lại, bên ngoài vẫn như cũ bình tĩnh không thay đổi, mà trong lòng lại dường như có từng trận sóng to đánh vào đá bên bờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net