Chương 20: Ghen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Ume: Không được anh ấy là của tôi rồi.

-Tanjirou: Hả?

Tanjirou lộ rõ vẻ ngạc nhiên khi Daki nói vậy.

-Muichirou: Em nói gì vậy Ume? Ai của em cơ?

-Tanjirou: Ai vậy Muichirou?

-Muichirou: Cô ấy là Shabana Ume. Là thanh mai trúc mã xưa của em.

-Tanjirou:...

Bỗng dưng Muichirou mĩm cười.

-Muichirou: Hai chúng mình đi thôi.

Nói rồi Muichirou buông tay Daki ra, nắm lấy tay cậu rồi chạy vụt đi mất.

-Ume: Này đợi em với. Anh Muichirou!

Yuichirou thấy em mình nắm tay Tanjirou như thế vẻ mặt tỏ ra khó chịu.

Còn Tanjirou khi này đang sợ hãi tột cùng, em kéo cậu chạy nhanh tới nỗi mà khi bước lên cầu thang, Tanjirou còn cảm nhận được là mình suýt nữa té mấy lần cơ :))

Vừa lên đến tầng thượng, Muichirou đã đưa tay lên má cậu kéo đến, đặt lên môi cậu một nụ hôn nhẹ nhàng giữa nắng sớm ban mai. Đôi chân nhón lên vì chiều cao quá đỗi giới hạn của em. Tanjirou ngạc nhiên ngơ ngác trước nụ hôn ấy.

Đôi bàn tay kia vẫn giữ nơi má Tanjirou, em nhìn cậu rồi nở một nụ cười sau nụ hôn ngọt ngào ấy. Tanjirou nhìn về gương mặt của em. Em vẫn xinh đẹp như hôm nào.

-Muichirou: Anh đang ghen sao?~Nụ cười kia vẫn giữ trên môi em, hai mắt cong cong như thể hiện một niềm vui khó tả.

Bị em nói trúng tim đen, Tanjirou phồng má rồi quay mặt đi chỗ khác.

-Tanjirou: Anh..anh đâu có ghen..đâu ~Phồng má.

-Muichirou: Hahaha~Em cười lên như thể không kìm lại được cảm xúc hạnh phúc của mình khi này vậy.

Tanjirou không cần phải dấu em làm gì đâu. Vì em đã cả biết rồi. Chính cái khoảnh khắc ấy đã phải bội lại lời nói của cậu. Cái khoảnh khắc khi em vừa nói ra bốn chữ "thanh mai trúc mã", Tanjirou đã thể hiện rõ cảm xúc khó chịu trên khuôn mặt của mình. Ai nhìn vô là cũng biết cậu đang ghen rồi.

Bỗng Muichirou ngưng cười rồi nhẹ nhàng ôm trầm lấy cậu. Biểu cảm có phần trầm buồn hơn.

-Muichirou: Em sẽ không để thứ gì ngăn cách hai ta nữa đâu.

Tanjirou nghe em nói vậy, mọi sự hoài nghi trong lòng đều tan biến, cậu như thể vừa trút được một góc khuất trong lòng vậy. Cảm giác thật nhẹ nhàng.

Tanjirou mĩm cười, dịu dàng ôm lấy em.

-Tanjirou: Ừmm.. Sẽ không có gì có thể ngăn cách đôi ta.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Ngày hôm ấy, Daki cứ lẽo đẽo đi theo sau Muichirou với Tanjirou suốt. Trong suốt thời gian ấy cô luôn khoác lấy tay Muichirou và luôn miệng nói với Tanjirou rằng em là của cô.

Muichirou tỏ ra Daki rất phiền nhưng dù gì cô ấy cũng là con của bạn thân mẹ nên chẳng thể làm gì được. Em còn nghĩ cô ấy mà về méc phu nhân Tokito thì mình chết chắc luôn.

Còn về phía Tanjirou, khi nghe Daki nói về những điều ấy thì chỉ mĩm cười cho qua thôi. Vì giờ cậu biết rất rõ, rằng trái tim của Muichirou đã thuộc về cậu rồi.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Cứ như thế thời gian lại trôi đi, mới đó thôi mà đã được 2 tháng rồi.

Buổi tối, tại một nhà hàng nơi phố phường đông người.

-Tanjirou: Há miệng ra đi Muichirou. ^^

-Muichirou: Aaa

Tanjirou đút từng miếng thịt nóng hổi cho Muichirou. Vì là một người chu đáo với sợ em bị bỏng, cậu đã ân cần thổi miếng thịt ấy rồi mới đút cho em ăn. Daki ngồi bên cạnh, thấy được cảnh ấy thì lại ghen ra mặt.

-Ume: Này đừng tưởng như thế là Muichirou thích ngươi đấy nh....

Chưa kịp để Daki nói hết câu Muichirou đã gắp lấy miếng thịt còn nóng hổi đút vào miệng cô.

-Muichirou: Rồi rồi em nói nhiều quá đấy.

-Ume: Ưmm..nóng quá!

Tanjirou thấy thế không dấu được cảm xúc mà cười lên.

-Ume: Nèk! Ai cho ngươi cười ta?

-Tanjirou: Hahaha

Trong suốt 2 tháng vừa qua họ đã cùng nhau đi chơi, đi ăn và cười đùa như thế đấy. Tuy chỉ có một điều không thay đổi là Daki vẫn mê mẫn Muichirou mà thôi, cô vẫn đang chờ đợi tới ngày mà em chính thức thuộc về cô. Nhưng Daki lại không biết được là cậu và em đã chính thức yêu nhau rồi chỉ là chưa công khai mà thôi.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Họ cứ như vậy vui đùa cùng nhau cho đến một ngày..

Thời tiết khi ấy đã dần chuyển sang mùa đông, gió thổi se se lạnh.

Hôm ấy là vào buổi sáng, Tanjirou vươn vai sau giờ hoá học đầy mệt mỏi.

-Tanjirou: Không hiểu sao thầy Obanai cứ lườm mình suốt haizzz... Chắc mình bị ghim rồi~Thở dài, gục mặt xuống bàn.
...

-Nữ sinh: Kia chẳng phải Yuichirou sao?

-Nữ sinh khác: Aaa em ấy đang bước về phía lớp mình kìa.

-Tanjirou: Cái gì ồn ào vậy?

Cậu vừa ngẫng đầu lên thì đã bắt gặp bóng dáng Yuichirou.

-Yuichirou: Anh Tanjirou. Chúng ta cần nói chuyện.

_ _ _ _ _Còn tiếp_ _ _ _ _

Tình tiết tiếp theo sẽ rất quen thuộc trong nhiều chuyện. Không biết các cậu ở đây có hóng không nhỉ ? (⁠人⁠*⁠'⁠∀⁠`⁠)
Hết rồi tới đây thoii..tui đi ngủ đây. Cậu nào giờ này 3h rồi vẫn thức thì đi ngủ đi nhá.
Bái baii


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC