Chương I: Thường nhật (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đợi em."

Tháo vội đôi giày thể thao màu trắng mới đeo, thằng nhóc lao như bay trong hành lang. Chân nó dẫm từng tiếng xuống sàn gỗ. Theo mỗi bước, mùi hương của lúa và nắng vàng xa dần.

Tới phòng, nó mạnh tay đẩy cửa. Cánh cửa gỗ vân sam chầm chậm mở ra, êm ru, thổi một cơn gió mát lạnh, nhẹ đưa đẩy mấy sợi tóc rối. Thằng nhóc phóng vụt qua, để lại không gian có chút hụt hẫng.

Giá như ngày hôm đấy nó không quên mấy quyển vở, hay chẳng mải mê với cảnh vật bên ngoài, có lẽ câu chuyện này đã rẽ sang một hướng khác hoàn toàn.

Mấy ngón chân Nick vấp phải thứ gì đấy, và nó ngã sầm một cái xuống sàn. Cảm giác đau đớn như thể lửa đốt truyền lên não bộ từ mặt trước cơ thể nó – cái mặt trước giờ đang nằm sấp dưới nền nhà.

Thế quái nào nó lại vấp ngã trên sàn gỗ phẳng lì và nhẵn bóng như gạch men được nhỉ? Thằng nhóc tò mò và cay cú nhìn xuống dưới chân. Và thay vì là một cục gì đấy trồi lên, nó chỉ thấy thứ ánh sáng tím biếc đến chói mắt ngay dưới chân – đẹp đến nao lòng, mang nét bí ẩn đầy huyễn hoặc của màn đêm.

"Cái quái gì đây...?"

Nick lồm cồm bò dậy, hiếu kì quan sát chỗ nó vừa vấp. Thực sự không có gì cả ngoài thứ ánh sáng màu tím tịm đang phản chiếu long lanh trong ánh đại dương từ đôi mắt nó ấy. Chẳng lẽ nó vừa vấp phải đống photon này? Nghe đã thấy đần độn.

Thế là thằng nhóc quyết định đưa tay ra, chạm vào miếng gỗ đang phát sáng này. Tay nó chẳng cảm thấy gì cả. Dù đang phát quang chói chang, chút nhiệt lượng cũng chẳng có.

Kì lạ. Quá kì lạ. Cái mẹ gì trong nhà này cũng lạ hết. Nick không chắc thứ này có liên quan đến cái nó tìm hay không, nhưng có lẽ chúng có chung gì đấy, hừm, bản chất chẳng hạn.

Và bất ngờ, thằng nhóc nắm tay lại dộng mạnh vào mảnh gỗ đấy. Thay vì âm thanh trầm đục rắn chắc của gỗ, tiếng búa nện kim loại vang lên chói tai – dù chỉ có xương thịt con người và gỗ thôi. Nắm tay nó bỏng rát – cảm giác như vết trầy da sắp thiêu đốt cả bàn tay vậy. May mắn thay, không có vấn đề gì với xương khớp cả.

Bỗng có tiếng nứt vang lên, lạch cạch. Cái miếng gỗ kì lạ kia hoặc là giòn hơn Nick nghĩ, hoặc là dị hợm hơn nó tưởng nhiều. Chỗ thằng nhóc đấm lõm xuống một vết, rồi từ đó, những vệt nứt lan ra như thủy tinh vỡ. Cuối cùng, miếng gỗ đấy mãnh liệt tỏa sáng, rồi vỡ tung thành bụi: Những hạt bụi xanh lam rực rỡ, giống hệt biển cả trong đôi mắt nó.

Bên dưới chỉ có một quyển sách cũ kĩ, dày cộm và phủ dày bụi thời gian, nằm im lìm như thể chờ đợi chủ nhân của nó mở ra sau hàng chục năm bóng tối. Dưới đây ẩm ướt và nóng nực, nhưng dường như cuốn cách cũ kia chẳng bị hư hại. Trên lớp bìa da nâu sậm, vài kí tự hiệu lạ tỏa ra ánh sáng xanh lam ấm áp huyền diệu.

Kí hiệu...

Hay là chữ viết của một ngôn ngữ nào đó.

Nó thổi phù một cái. Bụi bay lả tả.

Kì lạ thật, sao Nick lại có cảm giác... thân thuộc?

"Nick ơi! Meooo!"

"Đây!"

Vội vàng, nó mở cặp ra, quăng cuốn sách vào. Nhưng quyển sách này lại quá to và nặng để nhét vừa. Có lẽ phải để tạm nó ở đây... Nhưng giấu đâu để nó an toàn đến tối đây?

Phải chăng nó chỉ bé bằng một cuốn vở thì tiện biết mấy. Dù một quyển vở mỏng tang nằm dưới ngăn bí mật thì không thuyết phục bằng cuốn đại thư dày cộm cũ kĩ này.

Vừa nghĩ thế trong đầu, Nick bỗng cảm thấy như máu trong cơ thể tụ lại trong tim, rồi chảy thành dòng trong da thịt từ não đến cánh tay nó – một cách bất thường. Và ở ngay chỗ tay nó chạm vào cuốn sách, có cảm giác như thể sức lực của nó bị hút ra khỏi bàn tay, chảy vào cuốn sách vậy.

Cũng từ vị trí ấy, một vệt lửa lan ra, gặm mòn cuốn sách. Mỗi chỗ nó đi tới, cuốn đại thư kì lạ kia biến dần thành bụi, hoặc tro tàn, màu lam sáng rực – hệt như khi tấm gỗ biến mất.

Đến khi lửa tàn hết và bụi cũng tan đi, thứ còn lại trên tay Nick chỉ là một cuốn sổ tay nhỏ nhắn cũ mèm, bọc bìa da. Trên tiêu đề vẫn là mấy kí tự phát quang ấy.

"Lạ thật..."

Nó lật qua lại, ngắm nghía quyển sổ trên tay, tung hứng qua lại để cảm nhận nó. Nhẹ và mỏng hơn hẳn. Thay đổi kích cỡ và trọng lượng của nó thế này chỉ bằng vài tia ánh sáng và đám tro bụi, có lẽ dính dáng tới hai chữ ma thuật?

Nó mong là như thế.

"Mà cũng tiện. Chả biết nội dung có mất đi không..."

Lúc nó ngoái đầu lại nhìn nơi mình vừa lôi quyển sách ra, sàn nhà đã trở lại nguyên trạng, tấm gỗ lành lặn không một vết nứt – và thứ ánh sáng tím biếc kia cũng tắt ngóm. Tất cả đều trở về vài phút trước, như chưa từng có gì xảy ra. Tất nhiên, ngoại trừ nắm đấm be bét và cuốn sổ trên tay nó.

Ném thứ mình vừa nhặt được vào cặp và không quên đống sách vở lần nữa, rồi Nick chạy hộc tốc xuống nhà. Xuống đến cửa, suýt thì nó bật cười thành tiếng: Con mèo to bự mặc đồng phục nhà nó đã lấy chiếc cặp làm gối, lăn ra bậc thềm mà ngủ một giấc rồi.

Thằng nhóc lại gần, vỗ vỗ đôi má hồng phúng phính của Yuuri. Cảm giác mềm mại truyền đến tay nó khi má cô bé nảy theo nhịp chạm.

Dễ thương quá, nhưng thời gian thì có hạn. Để cô bé này đi muộn sẽ ảnh hưởng tới thành tích mất.

"Dậy thôi nào."

Cô mèo ngái ngủ nheo mắt. Đôi đồng tử màu ruby rực đỏ lóng lánh bị che một nửa, chỉ còn lại vầng trăng khuyết. Kéo Yuuri nhõng nhẽo ngồi dậy, Nick quay đầu nắm lấy tay đấm cửa, mặc kệ tiếng ngáp dài sau lưng.

Mảnh kim loại trong tay nó bị vô vàn tia nắng sớm chiếu vào, ấm áp.

Sau tiếng cạch, mùi lúa chín ùa vào cùng ánh ban mai rực rỡ ngay khi cánh cửa hé mở. Bước ra ngoài sân, những cơn gió mang theo tiếng chim hót cùng hơi mát lành của rừng cây thổi lướt qua, vuốt ve mái tóc vàng dịu của nó. Sóng đánh trên những triền lúa vàng thênh thang, nghe lào xào từ dưới bờ ruộng và cả trong những tán cây rậm rạp của khu rừng gần đấy.

Nick hít đầy phổi mùi của ánh dương buổi sáng. Khung cảnh yên bình mà thằng nhóc này đang tận hưởng đây, lại trái ngược với những thứ trong đầu nó đến lạ.

"Meo."

Yuuri hào hứng chạy ra ngoài. Rồi cô quay lại và đưa tay cho nó, khẽ mỉm cười. Thằng nhóc cũng cười, nắm lấy. Rồi hai đứa bắt đầu chạy thục mạng trên cánh đồng.

***

"Tay em sao thế?"

Trên xe bus, lúc hai đứa ngồi ngẩn ngơ, Yuuri bất chợt hỏi. Nick giật mình. Thằng nhóc đã sơ ý để cô bé bắt gặp cái chấn thương mà nó đang muốn giấu.

Cô đưa bàn tay be bét của nó lại gần, nhìn chăm chú. Cổ tay trắng hồng và khẳng khiu, mảnh mai tới mức trông như chỉ cần động tới là vỡ tan vậy.

"Nãy em ngã... Không sao đâu."

"Em ngã lúc đang đấm tường hả meo?"

Chẳng để Nick phản kháng, cô bé nhanh chóng kéo cái tay của nó lên miệng và – thè lưỡi ra liếm. Thằng nhóc chỉ kịp thấy con mèo bự cúi xuống, rồi, cảm giác vật gì đó mềm mại, ấm áp lướt qua những vết trầy. Hơi ấm từ đôi môi cô khẽ chạm vào làn da nó.

Giống hệt mèo...

"Băng gâu này."

Nhưng thằng nhóc lại lôi ra từ ngăn nhỏ của chiếc cặp vải đen một miếng băng gâu và cố đẩy đầu cô bé ra – và tất nhiên, cô mèo không muốn. Chiếc đuôi cô vùng vẫy dữ dội, đập bình bịch vào ghế. Nick càng cố đẩy, Yuuri càng cúi đầu thấp hơn. Cuối cùng, cô nằm phịch lên đùi nó.

"Méo mèo!"

"Thôi tùy chị."

Chẳng còn cách nào khác, nó bật cười, đưa tay lên vuốt ve đôi tai bông xốp. Chúng vẫy vẫy mỗi lần nó chạm. Ngoài cửa, gió tinh nghịch luồn vào tán cây, mơn man từng cánh hoa anh đào. Trên những tấm kính của mấy tòa cao ốc, nắng vàng tinh nghịch nhảy múa, làm cảnh vật rạng rỡ hẳn lên.

Cái thói cứng đầu của Yuuri thực ra cũng dễ chịu – vì cô bé biết khi nào nên nghe lời. Và Nick nghĩ, kiểu làm theo ý mình đúng lúc thế này cũng khá dễ thương.

Mà thực tế thì, cái gì liên quan tới Yuuri, nó cũng thấy dễ thương hết.

Nó ngước ra ngoài, nhìn ngắm phố phường đông đúc, đầy nhóc những bộ đồng phục phương Tây đủ màu sắc. Là học sinh của những trường khác nhau loanh quanh khu này. Chúng ngồi lướt web trong quán ăn, tán gẫu cạnh máy bán nước tự động, dồn đuổi nhau tán loạn trên vỉa hè.

Ngoài giờ học, nơi này thật sinh động. Nhưng có lẽ sau tám giờ ba mươi phút sáng mỗi ngày, ở đây sẽ biến thành khu đô thị ma.

Vì chín mươi lăm phần trăm cư dân ở đây là học sinh, và năm phần trăm còn lại là giáo viên.

Có lẽ bạn đoán đúng rồi đấy, độc giả.

Cảnh vật bắt đầu trôi chậm dần sau khung kính xe bus, và cánh cửa mở ra với một tiếng "kít" đầy gấp rút. Nick kéo Yuuri bước ra, và ngừng lại vài giây ở bậc thang cuối cùng. Cảm giác đặt chân xuống nơi đây lần nào cũng khiến nó thấy khó chịu.

Âm thanh phố phường nhộn nhịp học sinh ập đến như sóng biển. Vỉa hè xi măng, nắng trắng chiếu lên chói mắt. Mùi buổi sáng đặc trưng của thành thị hập lên từ xi măng dưới chân. Những cánh hoa anh đào rời cành, lượn lờ trong không trung, thả mình theo làn gió mát lả lơi, rồi khẽ chạm nhẹ, nằm lại dưới mặt đường.

Phản chiếu trong ánh mắt đại dương của nó, hai dãy nhà cao hơn mười tầng lát đầy kính chống nắng bóng loáng đứng sừng sững. Chúng được nối lại bằng một lối đi nhỏ. Có ba tòa nhà như thế được xây dựng quanh quả đồi thoải.

Hai bên sườn, lại là hai dãy nhà nhỏ nối với nhau – thành một vòng tròn nhỏ khép kín. Và ở giữa, trên đỉnh đồi, một tòa cao ốc cao ngất ngưởng nằm đấy, tựa như chiếc gậy khổng lồ cắm xuống xuyên mây. Nhìn từ trên cao xuống, chúng tạo nên một kiến trúc hình tròn, mà theo Nick, thì trông hệt như một pháo đài thu nhỏ.

Thằng nhóc thở dài. Lại một ngày đến trường nữa bắt đầu. Hai đứa trẻ nhanh chân bước qua cánh cổng. Yuuri nhảy lên, bắt lấy cánh anh đào mong manh, đưa đẩy tà váy đỏ mận. Rồi cô bé vui vẻ tung nó lên, đúng lúc cơn gió mạnh thổi qua, cuốn theo.

Cánh hoa vút bay lên mãi, đến khi nó hạ cánh trên nóc tòa nhà đôi, rồi im lìm nằm lại, biến mất khỏi thế giới. Ngay cạnh đấy là một dòng bốn chữ lớn, "Học Viện Quốc Gia".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net