Chương II: Cuốn sách (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Học viện Quốc gia Tokyo.

Nó là một khu vực khổng lồ nằm về phía Tây của thành phố Tokyo, với diện tích bằng cả một quận đặc biệt. Đây không còn là một học viện đơn thuần nữa, nó đã trở thành cả một khu dân cư rộng lớn. Với đầy đủ cơ sở hạ tầng phục vụ cho cuộc sống thường nhật của học sinh, từ kí túc xá tới rạp chiếu phim, chẳng lạ gì khi coi đây là một quận kinh tế cả.

"Tám mươi phần trăm học sinh, mười lăm là nghiên cứu sinh, năm phần trăm là mấy ông bà giáo... Khu vực mọt sách."

Nick than thở. Từ nhỏ đến giờ, nó rất ghét lũ mọt sách. Nó không hiểu có cái gì kích thích chúng đọc đến mòn mắt mấy trang giấy khô khan thế? Nếu là tiểu thuyết hay gì thì còn đỡ, đây lại rặt một đám số liệu...

Dù trên thực tế, bản thân nó cũng là một nhánh của loài mọt sách...

"Nhân viên dịch vụ nữa meo!"

"Số đó cũng nhiều. Em quên mất."

Hiểu biết của Nick về dân số nơi này hơi thiếu sót: Nó không biết chính xác có bao nhiêu nhân viên làm dịch vụ ở đây và đôi khi quên luôn họ.

Nó liếc qua bản đồ thành phố được gắn trên cái bảng ven đường. Cứ dăm chục mét lại có một cái bảng như thế, phòng khi người ta lạc đường – và trong trường học, thì có một sơ đồ học viện kèm theo.

Trên tấm bảng, không chỉ có một – mà là tới bốn kiến trúc khổng lồ, chiếm diện tích tương đương mấy thành trì cổ. Người ta phác họa hình dạng của chúng và điểm màu nổi bật lên, coi như là địa điểm chính – vì dù sao ai cũng chỉ đến để chui vào một trong ba chỗ ấy.

Một cái có hình tròn, một cái hình bán nguyệt, một cái hình tam giác và một cái xây dựng linh tinh vô định hình. Dưới mỗi hình viết một từ nhỏ, dường như là tên của chúng.

"Quy hoạch đô thị tùy hứng. Khủng khiếp quá."

"Cũng hay mà meo! Dễ phân biệt! Gyros, Trigon, Imiky, Chaod, meo!"

Nick cười khẩy. Vài ý tưởng cực kì điên rồ và buồn cười nảy ra trong đầu nó, và nó nhúp lấy một cái để pha trò với Yuuri. Tầm nhìn của thằng nhóc di chuyển – từ tấm bảng lên mặt cô mèo. Phản chiếu trong đôi mắt đại dương là hai viên hồng nhọc đỏ tươi, ươn ướt.

"Vài vạn con người chui vào bốn cái hộp. Bốn quả bom là xong hết."

"Meo! Độc mồm thế!"

Nó nhoẻn miệng cười – một nụ cười tươi hiếm thấy. Khiếu hài hước của nó méo mó lạ. Yuuri chẳng thích thú với trò đùa của nó gì cho cam, nhưng việc thằng nhóc nở nụ cười cũng khiến cô vui lây.

Vẫn giữ khóe môi nhếch lên, Nick khẽ thở dài. Dù nơi đây có đẹp đẽ hay hiện đại thế nào – nó vẫn không hợp với chốn đông đúc phồn hoa thế này. May mà nhà nó nằm xa tít ngoại ô, dù biệt lập và kì lạ, nhưng thoải mái thoáng đãng.

Cô bé mèo chạy qua lại, vờn mấy cánh hoa rơi. Sáng, màu nắng trắng dịu lao xuyên qua ngọn anh đào, phủ lên mặt đường. Nhởn nhơ một lúc như thế - nhưng, như một thế lực nào đó bẻ cong thời gian, hay chỉ do may mắn đơn thuần, hoặc do năng lực nhân vật chính quá mạnh – hai đứa vẫn bước vào hành lang vừa lúc chuông reo.

"Lên lớp thôi."

Cô bé mèo gật đầu, đôi mắt đỏ nhìn Nick không muốn rời.

"Tí nữa lên sân thượng nha meooo!"

Và cô bé nhảy nhỡn lên khi hét, cười toe toét đầy nhí nhảnh. Chiếc đuôi đen nhánh sau lưng cô dựng đứng, cong ở chóp – ra vẻ thích thú lắm, và đôi tai giật giật liên hồi. Hai viên ruby tròn xoe bị cô che đi một nửa khi cô nheo mắt lại, nom hào hứng lắm.

"Bé cái miệng thôi."

Còn Nick thì giật mình, tiếp cận cô bé trong nháy mắt, và lặng lẽ như một cái bóng – gõ cộc một cái lên đầu cô. Và Yuuri cũng nhận ra sai lầm của mình sau cái cốc đầu ấy, mắt rơm rớm, thụp đầu vào ngực nó trốn.

Mà chủ yếu là trốn nó để khỏi bị nó cốc thêm mấy cái nữa. Và cách này công hiệu thật: Thay vì nắm tay lại, Nick xoa khẽ mái tóc đen mềm mượt của cô bé và đôi tai mèo bông xốp run run, đang vươn ra nghe ngóng.

Dễ thương quá...

Nó đưa mắt nhìn quanh. Hành lang chẳng có một bóng người. Ngay sát giờ học, không ai lại lang thang ở đây trừ hai đứa cả. Và nó thả cô bé đi.

"Baiii!"

Cô bé vui vẻ vẫy tay rồi chạy tót đi, chiếc đuôi đảo qua lại trong không trung. Nó cười lần nữa, rồi quay đầu, bước về phía đối diện. Phòng học của hai đứa khác tầng, và khác luôn cả dãy nhà – cách nhau tận hai lớp, nên đành chịu.

Hành lang chỉ còn mình nó bỗng trở nên trống vắng lạ. Đám học sinh tụm năm tụm ba thường ngày vẫn tán gẫu muộn ở đây, giờ cũng yên vị trong lớp rồi. Chỉ còn nó đứng bần thần nhìn lối đi rộng sát giờ học. Những tia nắng mờ nhạt ánh lên tường qua bức kính dày cộm, sáng lên chút màu ấm áp giữa luồng hơi lạnh của điều hòa.

Những bước chân hết sức khoan thai và thoải mái, nhưng tốc độ thì nhanh cực kì. Chân bước, và Nick thả trôi tâm trí, để nó xa rời khỏi mấy dãy tủ cá nhân trước mắt, và dán chặt vào cuốn sách sáng nay nó nhặt được.

Chỉ vài phút sau, lớp học đã ở ngay trước mắt nó. Như thường lệ - thường với mọi người và quá sớm với nó - gần như mọi người đã ngồi ấm chỗ mình – tất nhiên là trừ nó ra.

Chẳng mấy ai để ý tới tiếng động khi nó kéo cánh cửa lớp sang một bên. Và bục giảng vẫn trống không: Giáo viên chưa vào lớp. Cái này cũng thường. Có lẽ chỉ thời gian biểu của giáo viên mới khớp được với thằng nhóc.

Không nói năng gì, Nick nhanh chóng đi tới góc cuối lớp và ngồi vào chỗ của mình. Số người chú ý đến nó còn chẳng đáng là số dương.

Nó ghét cái trường này quá. Không, thực ra nó ghét việc học hơn. Tại sao nó phải học lại toàn bộ mọi thứ nó đã biết cơ chứ? Trừ những kiến thức chuyên ngành – còn bao nhiêu tri thức phổ thông nó đều biết cả.

Không phải do chăm chỉ đâu.

Tất cả những thứ đó, chỉ đơn giản là đã nằm sẵn trong đầu thằng nhóc tóc vàng này từ khi nó mới sinh ra thôi. Không, chắc chắn không phải thiên phú hay tài năng gì cả, ý tôi là...

Nick Wilder thực sự sinh ra với một vốn kiến thức khổng lồ được khắc sâu vào trí não nó, kèm theo nhận thức của một người trưởng thành nữa.

Tại sao lại vậy, không biết. Chẳng có thứ gì liên quan tới, không manh mối, không liên kết gì. Tất nhiên, trừ những cô gái trong nhà mà có thể liên quan tới hiện tượng kì lạ này nữa.

Và, như để tăng thêm phần mịt mờ, nó đã quyết định giữ lại bí mật này cho riêng mình.

Nhưng mà – nó nghĩ – nếu bảo rằng họ không hề có chút liên hệ gì thì thật là ngu. Nhìn mà xem: Cô mèo vô tư lự cute phô mai que, và cô elf quyến rũ, xinh đẹp và lạnh lùng như băng. Phần miêu tả sau có hơi thừa, nhưng phải công nhận là họ và nó đều có chung phần "siêu nhiên".

Cũng chưa đến lúc để nói cho họ. Họ sẽ phản ứng thế nào khi biết được đây?

"Này, hình như hôm kia vừa có vụ bắt cóc đấy."

"Nữa hả? Đáng sợ thật..."

Có tiếng mấy đứa nhóc nhí nhéo. Dạo này dường như có vụ bắt cóc gì đấy ở vùng rìa Học Viện. Nó cũng nghe và chẳng quan tâm lắm, vì lúc nào nó cũng đi bus tới tận nơi đồng không mông quạnh cùng Yuuri.

Mở cặp ra, nó lục tới lục lui tìm sách vở. Nắp cặp da tối màu rung rung khi nó bới trong đống đồ quyển sách nó cần. Đúng là nó chẳng quan tâm tới trường lớp lắm đâu, nhưng quy định thì vẫn là quy định.

"Cậu quên gì sao?"

Có lẽ nó mất nhiều thời gian để lấy đồ hơn nó tưởng.

Một âm vang ngọt ngào và ấm áp gọi với sang, từ bàn bên phải nó. Mới nghe chữ đầu tiên, Nick đã thở dài. Trong lớp học này, chỉ có duy một đứa dám nói chuyện với nó thôi – và tất nhiên, bám theo một thằng như nó thì phải là loại cực kì phiền phức.

Thằng nhóc quyết định lơ luôn đứa con gái đấy và nhìn chăm chăm vào ánh sáng le lói trong khoang cặp tối thui. Cảm giác trơn nhẵn và hơi thô của da thuộc cũ mơn man ngón tay nó.

"Nick ơi?"

Nhưng cô bé vẫn cố gọi nó lần nữa, cố lôi kéo sự chú ý bằng mấy cái ngoắc tay – dù thừa biết nó đang cố bơ cô. Mà kể cũng lạ: Dù là học sinh đầu của khối, cô bé lại chỉ cố gắng dính lấy Nick bất kì khi nào có thể.

Ồ, dĩ nhiên rồi, cái plot quá quen thuộc trong mấy câu truyện tình hài hước mà. Hoa khôi của khối đột nhiên thích học sinh cá biệt vì một lí do cực kì vớ vẩn – không thể nhầm đi đâu được.

Nhưng mấy tình huống dở người như thế không được phép tồn tại trong thế giới này, không bao giờ. Mọi chuyện diễn ra đều có lí do.

"Lại nữa rồi."

"Đứa ngoại quốc đấy có gì hay ho nhỉ?"

"Tưởng thế là ngầu..."

Đám bạn học lại bắt đầu xì xào về thái độ của Nick với học sinh đứng đầu khối đáng mến của chúng nó. Môi trường học đường kiểu này làm nó phát bệnh. Mọi thứ đều có thể bị mang ra soi xét và bàn tán.

Đâu có ai tắt đèn mà mọi người phải soi vậy?

Nhưng thực chất, vấn đề phức tạp hơn nhiều. Phức tạp hơn mấy thứ trẻ con như phiền phức hay đáng ghét. Không, nó không thể kết bạn và cũng không muốn kết bạn, không phải vì những thứ nhỏ nhặt đấy.

Bỗng có kẻ vỗ bộp một cái nhẹ hều và mềm mại lên vai Nick. Nó giật mình: Chẳng ai dám động vào nó như thế cả. Đến cả Yuuri hay Lean thường cũng chỉ gọi nhẹ nó, hoặc đôi khi, cô mèo sẽ dụi dụi đầu vào người nó, hoặc ôm lấy nó thôi.

Nick quay đầu sang, nhưng vẫn chẳng liếc cô lấy một cái. Chẳng ngoài dự đoán của nó – chỉ có một kẻ thô lỗ đến thế nó quen thôi.

"Không."

"Ghép bàn lại nào. Tớ cho cậu đọc chung sách."

... Đây cũng là một dạng cứng đầu, nhưng ngược lại hoàn toàn với Yuuri. Không dễ thương chút nào cả.

Nick ngước mắt nhìn chủ nhân của giọng nói ngọt ngào và ấm áp này.

Hồng. Màu hồng. Ấn tượng đầu tiên của mọi người về cô bé, chắc chắn là màu hồng. Một màu hồng mơ màng và xinh đẹp, trên mái tóc dài tới ngang ngưng và đôi mắt màu anh đào, trông như chất chứa cả mùa xuân. Vẻ đẹp thơ mộng tới từng đường nét, như một đám mây hồng nhẹ trôi giữa chiều tà.

Như thể... ảo mộng.

"Tớ là lớp trưởng, phải giúp đỡ bạn bè học tập mà. Cậu cũng không được từ chối đâu."

"A, sách đây rồi."

Nó thốt ra một câu ngắn gọn, nghe hơi mừng rỡ, tay lôi ra cuốn sách giáo khoa. Câu nói nửa như tự cảm thán và trần thuật với mình, nửa nói to lên cho đứa bên cạnh nghe. Hàng mi cong của cô bé khẽ cụp xuống thất vọng.

Mừng rỡ à? Mừng chứ. Ngồi ghép bàn lại thì làm sao nó đọc được cuốn đại thư mà nó hí hửng từ sáng đến giờ - dù chưa biết có đọc được gì hay không?

Có tiếng cửa mở ra cái roạt. Theo sau tiếng nện giày nặng nề của mấy lão già, giáo viên lớp nó bước vào.

Nick cũng chẳng để ý lắm. Nó vội vội vàng vàng kéo ngay quyển sổ tay có mấy chữ kì lạ phát sáng trong cặp ra, kẹp dưới cuốn sách vừa rồi. Ánh sáng từ bốn kí tự kia bị ánh đèn neon làm lu mờ.

Một cơn sóng chấn động bỗng vang vào não nó. Mọi thứ xung quanh mờ đi giây lát, chỉ còn thấy màu trắng của bức tường và màu xanh mây trời ngoài cửa sổ.

Khi khoảnh khắc ấy kết thúc, nó bàng hoàng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net