Tiền truyện: Kẻ chìm trong bùn lầy (1/4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vũ trụ đã chết được một nửa vào cái đêm định mệnh ấy, theo chân những người bảo vệ cuối cùng của nó.

*****

Lóe sáng bạc.

Chớp rạch ngang bầu trời, soi rọi thế gian. Trên cao, vọng xuống tiếng gầm dữ dội của bão từ những đám mây đêm đen thẫm.

Mưa. Mưa.

Những hạt mưa lao xuống cánh đồng tựa thiêu thân. Gió hỗn loạn vụt trong không trung, thổi bạt mưa. Lúa nghiêng ngả, chao đảo trong cơn điên cuồng của đất trời. Đáp xuống mặt đất và ngọn cỏ, âm thanh cơn bão giày xéo cánh đồng dội lại chói tai.

Trong một đêm mưa như thế, trên những cánh đồng lúa bạt ngàn vùng ngoại ô, một điểm kì dị đã xuất hiện. Khoảnh khắc nó mở ra, đêm đen vụn vỡ. Bầu trời đêm xoắn vặn. Không gian méo mó như miếng cao su rẻ tiền. Những giọt nước ngừng rơi, và âm thanh rít lên căm phẫn.

Dường như là sự hủy diệt.

Dường như là tận thế.

Màu đen vỡ ra từng mảnh như gương.

Nhưng từ nơi tăm tối ấy, bước ra một cô gái. Lạ thay, khoác trên mình bộ váy đầm tinh khôi thật đối lập. Vẻ đẹp của những vì tinh tú, và cơ thể tuyệt mĩ của cô, thật chẳng còn mỹ từ nào để miêu tả. Bão tố thét gào và không gian vỡ nát chỉ càng khiến cô nổi bật. Nhưng cô gấp gáp, và nét sầu thảm hiện lên nơi khóe mắt cô.

Theo sau là hai cô hầu. Một elf trẻ trung quyến rũ có đôi tai dài đặc trưng, một miêu nữ đáng yêu với chiếc đuôi đen nhánh. Sự vội vã hiện lên trên những bước đi duyên dáng của nàng elf và chiếc đuôi ngúng nguẩy của cô mèo.

Tiếp đó, một cậu trai trẻ. Cậu ta mặc chiếc áo đuôi tôm dài xám xịt, và đeo trên lưng một thanh Đại Thái Đao ngoại cỡ. Trái với ba cô gái, cậu lại bước từng bước khoan thai với gương mặt đầy suy tư. Chiếc kính độc nhãn trên mắt và ngoại hình này khiến cậu trông giống một quý ông thực thụ - một quý ông chậm bước qua không gian tan vỡ.

Sau cùng, hơn mười người lính, mang những bộ giáp đen dũng mãnh và những tấm khiên tinh thể lấp lánh ánh đỏ. Họ dàn hàng và dựng khiên về nơi ấy, lùi bước nhanh chóng khỏi bóng tối hỗn độn. Những tấm khiên xếp thành một bức tường vững chãi đỏ rực, muốn chặn mọi thứ đằng sau lại. Một vầng hào quang mờ nhạt ôm lấy họ.

Và, thứ họ đang cố chống đỡ cũng lao ra sau đó – cả một cơn mưa phép thuật. Vô vàn những tia sáng sặc sỡ, những mũi lao hắc ám, những mảnh thương băng sắc bén và nhát chém xé gió vô hình... Khi đi qua quầng sáng đang ôm lấy những người lính, chúng mờ dần như mẩu kẽm tan vào axit, rồi tan biến thành từng hạt bụi phát quang khi chạm phải tấm khiên – hoặc thành sợi khói, hoặc mảnh thủy tinh, hoặc những tia sáng mờ nhạt.

Vài giây một lần, tàn dư của những phép thuật kia lại chầm chậm bay tới bề mặt tấm khiên, rồi chìm vào lớp tinh thể. Mỗi lần như thế, thứ tinh thể ánh đỏ ấy lại sáng hơn một chút.

Những người cầm lên chiếc khiên pha lê đỏ rực ấy – những người bên trong lớp giáp đen tuyền ấy, người ta đồn đại rằng họ không có tên. Chẳng còn danh tính, chẳng còn gì hết – chỉ còn lại những chiến binh hùng mạnh, những hộ vệ của các Thần Vương. Họ, giờ chỉ còn chung một cái tên: Hắc Vệ Quân.

Giữa khung cảnh hỗn loạn ấy, một người bỗng gào lên thống khổ: Ba mũi giáo đen lách qua tấm khiên, xiên dọc người anh ta. Máu đỏ trào ra không ngừng từ những khe hở trên bộ giáp của người đó, tấm khiên đỏ trên tay cũng vô lực rơi xuống.

Trong giây lát, hào quang trêm người anh ta biến mất, và ba mũi giáo kéo anh về lại hố đen kia. Tấm khiên đỏ rực mất đi người cầm, liệng xuống, vô lực nằm giữa những bông lúa đang vùng vẫy.

"Chết tiệt!"

Hắc Vệ Quân nhanh chóng xếp lại đội hình, lấp đầy khoảng trống vừa rồi. Những thứ phép thuật đầy sức hủy diệt vẫn liên tiếp được bắn ra, lao bừa bãi xuống cánh đồng bên dưới. Mặt đất bị cơn mưa ánh sáng đó cày xéo. Chúng nổ tung, vỡ nứt, hay bắn tóe lên, kéo theo vài ngọn lúa đang trổ bông.

Khắc sau đó, một bàn tay khổng lồ thình lình chui ra từ nơi đấy. Nó héo quắt và đen đúa, trông như bị dứt ra từ xác chết một tên khổng lồ. Nó đấm mạnh vào đám khiên tinh thể. Vài người bị đòn ấy chấn động, và một người bị nó bắt lấy.

"A... Á!!!"

Tiếng hét và tiếng giáp kim loại bị nghiền nát hòa vào màn mưa đêm vô tận này. Và những giọt máu chảy thành dòng, thấm đẫm cơn bão tố hỗn độn, chạy theo cái cơ thể quặn quẹo đang rơi xuống. Thứ đã từng là một người rơi bịch một tiếng nhẹ hều trên mặt đất, rồi yên vị trên bãi cỏ cạnh ruộng.

"Herin, cái chết của anh... Sẽ không lãng phí đâu."

Draco nói, đôi đồng tử xanh lục nhìn thứ dị vật kia trừng trừng. Từng đó thời gian là đủ để cậu hoàn thành câu chú của mình.

Sắc xanh ma mị chạy dọc những mạch máu trên cơ thể và hai đồng tử cậu, và vô vàn chiếc vảy rồng mờ ảo xuất hiện từ hư vô bọc lên gương mặt cậu ta. Cùng lúc đó, hàng triệu chiếc vảy như thế xuất hiện trong không trung, hợp thành một con rồng dũng mãnh: Một con rồng phương Đông màu xanh lục bán trong suốt.

Draco chỉ tay, và con rồng lập tức theo lệnh. Khoảnh khắc, con rồng đã lao tới, đớp đứt một nửa cái tay kia. Những vết nứt lan từ cú đớp tới khắp nửa còn lại của bàn tay đen đúa kia, nhanh chóng, rồi nó vỡ vụn thành ti tỉ mảnh thủy tinh sáng choang như sao trời. Chúng bị những giọt mưa cuốn đi, tan vào màn cơn bão như bọt biển tan xuống đại dương sâu thẳm.

Phút chốc, những tiếng nổ quanh đây ngừng lại. Uy lực của cú cắn đã đánh bạt đi đợt phép thuật vừa xuất hiện.

Thanh Long Hồn. Đó là Quyền Năng của cậu ta. Thứ sức mạnh cổ đại bí ẩn đã nằm trong linh hồn cậu từ khi nó mới hình thành.

"Tuyệt hảo, Draco. Cho chúng thấy khoảng cách giữa Hắc Vệ Quân và lũ phản loạn đi."

"Đừng kiêu ngạo quá. Hắc Vệ Quân là con voi, nhưng đám kiến đông đúc đã cắn đúng điểm yếu của ta rồi."

Trong lúc nói như thế, cậu ta nhìn lướt qua cảnh vật. Phía xa xa là hàng chục tòa cao ốc nguy nga tráng lệ, mờ ảo vì cơn bão nhưng rực rỡ giữa màn đêm. Trông đơn điệu nhưng thật quen thuộc, với cậu.

"Trái Đất...?"

Quê nhà trong kiếp sống cũ của cậu...

Con rồng gầm lên uy vệ. Từng đợt phép thuật như sóng vỗ bờ, xuất hiện rồi lại vụn vỡ, bị tiếng gầm của nó đánh bạt đi. Nó kéo cậu ta lại với trận chiến.

Mọi thứ vẫn chưa kết thúc. Cơn hỗn loạn này... Liệu nó có lan tới hành tinh yên bình này, khi nó sắp đạt tới hòa bình không?

Cậu ta không muốn điều ấy xảy ra, nhưng cậu ta không thể làm gì được. Dù đã chuyển kiếp thành một vị Thần.

"Chết tiệt."

Hố đen kia, hay đúng hơn, cánh cổng, đang dần khép. Kích cỡ của nó ngày càng nhỏ. Những hạt bụi đen tuyền rơi ra như mưa rào.

Bỗng nó lay động. Tựa như mặt hồ gợn sóng khi có một hòn đá bị liệng xuống. Không chỉ cánh cổng. Rung động đó truyền đi như sóng, mạnh mẽ, khiến không gian co rút liên hồi và ánh sáng cũng méo mó.

Trời đêm cứ thế biến thành mặt biển sâu thẳm dữ dội trong một đêm bão, với một rồng khổng lồ đáng sợ đang uốn lượn lập lờ trên mặt nước.

"Gì vậy...?"

Cậu trai tóc đen dẫn đầu đoàn người bỗng dừng chân, ngoái đầu lại cánh cổng. Cậu ta cảm nhận được gì đó ở phía bên kia. Cái gì đó đang làm rung động cánh cổng và giới hạn của nó. Kẻ nào đó đóng vai trò là hòn đá lao qua mặt hồ.

Cô bé miêu nhân sởn gai ốc. Cánh cổng tuy không thể chặn được những phép thuật và vật chất thông thường, nhưng nó có thể nhận biết và ngăn cản Linh Hồn cũng như vật chủ của nó, tất nhiên, dưới sự kiểm soát của cô. Đồng nghĩa với việc, cô có thể ngăn cản bất cứ sinh vật sống nào không được phép bước qua cánh cổng.

Và kẻ kia đang phá vỡ cái giới hạn đó. Phá vỡ cả quy luật phép thuật tuyệt đối của cô bằng sức mạnh đơn thuần. Kẻ với sức mạnh quái vật này, chỉ có một.

"Jhorhn à? Đến sớm quá bạn ơi..."

Cậu trai tóc đen lẩm nhẩm thế, rồi quay người, đối diện cánh cổng – đúng hơn là mặt đối mặt với kẻ sắp bước qua cánh cổng đen tối này.

Và Draco, cậu ta run sợ. Cậu run sợ trước sức mạnh của những thực thể thần thánh này – dù họ trông không giống thánh thần cho lắm nếu nhìn đủ gần.

Cậu chẳng là cái gì cả, dù thân thể này thuộc chủng loài của Thần và mang sức mạnh khổng lồ trong mình. Vẫn không đủ. Với những tồn tại khủng khiếp kia, cậu chỉ là một nhúm đất dễ dàng bị thổi bay.

Không, có lẽ là khá hơn. Có lẽ cũng bằng một con hình nhân rơm. Nhưng cũng chỉ đến đấy thôi.

"Đại tướng Lakuyus. Tuyệt vời! Một màn đào thoát tuyệt vời!"

Giọng nói ồm ồm tựa tiếng sấm rền phát ra, vang cả màn đêm. Và hắn ta từ từ bước ra. Đôi chân khổng lồ như cột đình, nặng nề giậm vào bóng đêm. Rồi đôi rìu nặng trịch xuất hiện, sáng loáng, cháy bỏng.

Và thân thể hộ pháp lộ ra: Hơn một trăm vết sẹo lớn nhỏ tất cả, hai vết chéo ngực, ba vết cào trên mặt. Bộ râu dài đen nhánh được buộc gọn. Gương mặt nom hiền lành, nhưng đầy nét phẫn nộ và mỉa mai. Đôi mắt cam, rực cháy như than trong lò.

"Cuồng Chiến Binh Jhorhn. Nhục nhã. Sự phản bội nhục nhã vô tả."

Cậu trai áo đen – được gọi là Lakuyus – đáp lời, mặt không biến sắc. Ánh mắt cậu ta run lên phẫn nộ trong một khắc, rồi lại tĩnh lặng như mặt hồ.

"Đừng nặng lời thế chứ. Cậu biết lí do cho việc này mà, Lakuyus. Những Vô Năng như chúng ta đều biết."

"Biết? Danh dự, trung thành và cống hiến, đấy là tất cả những gì một người lính nên biết."

Jhorhn bỗng trở nên cuồng nộ sau câu nói đấy – nó đã phá vỡ lớp kiên nhẫn cuối cùng vốn đã mong manh của hắn.

"Mày chả biết cái mẹ gì cả, thằng công tử bột!"

Gân xanh nổi trên trán khi hắn gầm lên giữa trời đêm.

"Đám vệ binh yếu đuối chúng mày xơi nước trong khi bọn tao thành phân của lũ Ảo Ảnh! Đúng, là Vô Năng bọn tao đấy! Bị gom lại như súc vật, cho ăn như súc vật, bị ném ra chiến trường rồi chết như súc vật! Chết thay lũ vệ binh chúng mày! Mày biết không!? Thằng khốn! Mày biết không!?"

Hắn bình tĩnh lại, hít đầy một phổi mùi mưa đêm và lúa chín. Lúc hắn chửi rủa, Hắc Vệ Quân đã tập hợp lại đội hình. Họ đứng nghiêm trang, đối mặt kẻ thủ ác, tay giơ cao chiếc khiên pha lê.

Dưới những hành động đầy bình tĩnh và sau những chiếc mũ trụ đen ấy, mồ hôi họ đang túa ra như tắm. Draco biết vậy. Không phải vì trận chiến vừa nãy, hay vì cái nóng phả ra từ Quyền Năng của kẻ kia. Là nỗi sợ - bản năng của vạn vật.

Nhưng lời hắn ta cũng không sai hoàn toàn. Là cơn oán giận của những sinh linh vô tội đã vong mạng cho lũ Ảo Ảnh sao...?

Hạ hỏa xong, hắn nheo mắt lại, nói bằng một giọng trầm, ra vẻ thuyết phục.

"Cậu khác họ sao, Kẻ Tước Đoạt Lakuyus?"

"Giờ là Đại tướng."

"Thất vọng quá, Lakuyus. Phản bội những người cùng khổ. Cụp đuôi trước lũ hoàng gia. Lòng trung thành của cậu... Đặt sai chỗ rồi."

Đôi rìu trên tay hắn ta bốc cháy. Chúng nóng đỏ lên, nung nóng cả đêm hè mưa bão.

"Tên man rợ nhà ngươi không có quyền nói vậy."

Một giọng nữ trong trẻo vang lên. Thanh âm tựa như ngân vang của tinh tú. Là người con gái mặc bộ đầm trắng tinh khôi ấy. Cô đã ngừng bước từ khi nào, quay đầu hét lên phẫn uất.

"Lakuyus... Cống hiến cho lí tưởng của mình! Thứ mà kẻ mọi rợ như ngươi chẳng bao giờ hiểu được!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net