Tiền truyện: Kẻ chìm trong bùn lầy (3/4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế là hắn vung mạnh cánh tay về phía giọng nói ấy với nắm đấm bọc lửa, ra một đòn tất sát. Sức nóng và dư lực từ đòn ấy làm màu tím đỏ kì dị của Lãnh Địa rung động, như mặt nước có đá ném xuống – nhưng hắn chỉ bắt được một nắm bụi đen.

"Nhầm rồi con ạ. Tao không ở đấy đâu."

Sau lưng Jhorhn, vang lên giọng nói đồng thanh của cả một tiểu đội. Hơn mười bóng đen giống nhau y đúc đứng đấy, sừng sững, trông như những bức tượng sáp đen bóng.

"Phân thân à? Trò kinh điển đấy. Còn mày ở đâu?"

"Né đi kìa."

Chẳng để câu nói của Bóng Tối kết thúc, Jhorhn đã vội bổ nhào tới chiếc rìu còn lại của hắn đang cắm trên mặt đất. Hắn ngã người ra, lăn một vòng trên mặt đất. Động tác hết sức buồn cười này – ngạc nhiên thay, lại giúp hắn tránh được một cào của bộ móng hư vô kia.

"Hự!"

Những cái bóng thình lình hiện lên quanh Jhorhn, vây chật kín như tường lũy. Chỉ trong một khoảnh khắc, những con dao găm trong tay chúng đã cắm sâu vào ngực hắn.

Phổi hắn bị chọc thủng. Máu tràn vào khoang phổi, khiến hắn sặc sụa. Trái tim hắn bị đâm trúng, hấp hối. Hắn bụm miệng. Máu trào ra từ họng hắn, đầy miệng. Cơn đau bắt đầu thiêu đốt từng sợi dây thần kinh của hắn – nó chạy từ vết dao, bỏng rát tới cả khoang ngực, từng mảng da và sợi cơ chắc nịch.

Những cái bóng kia không ngừng tay. Vô số lưỡi dao bóng tối xuất hiện trên tay chúng, và vô số vết cắt xâu xé cơ thể hắn. Bộ móng vuốt kia chẳng chờ đợi, cùng lao tới tham gia bữa tiệc với đạo quân phân thân. Mỗi cú cào của nó làm một hai con phân thân tan biến, nhưng vài con khác xuất hiện tức thì. Và những sợi xích hắc ám mọc lên như cỏ dại, quấn lấy Jhorhn, ghìm hắn xuống mặt đất.

Nhưng có gì đó không ổn – bản năng của Draco thét gào. Ánh mắt xanh ngọc rung động dữ dội.

"Sao thế Draco? Sao không tấn công?"

"Có gì đó không đúng với tên Jhorhn này... Chẳng phải hắn quá yếu sao?"

"Biết đâu sức mạnh của hắn chỉ là đồn đại? Hoặc Hắc Vệ Quân chúng ta quá mạnh chăng?"

Mấy người đứng cạnh Draco cười cợt. Tình hình dường như đang nằm trong sự kiểm soát của họ - từng cá nhân ở đây đều vang danh vì sức mạnh và Quyền Năng của mình, nên họ kiêu ngạo cũng là phải.

Nhưng bản năng của một kẻ đến từ giống loài thấp kém và yếu đuối – một kẻ từng là con người – đang thét gào. Không. Không đúng. Quá thuận lợi rồi.

"Hắc Vệ Quân, nâng cao cảnh giác! Phản HồiBảo Vệ, che chắn! Lốc XoáyCờ, chuẩn bị phản kích!"

"Rõ... Á!"

Lúc mọi chuyện thuận lợi nhất, cũng là lúc rủi ro lệch hướng cao nhất: Bài học xương máu từ kiếp trước của Draco vậy.

Và một làn sóng xung kích cháy bỏng cắt phăng một nhúm tóc của cậu, tiện thể tặng cậu vết bỏng trên trán.

"Cái gì...?"

Làn sóng ấy đã chặt đầu một Hắc Vệ Quân, chém qua lồng ngực một người khác, và xẻ đôi cơ thể kẻ đứng cạnh Draco. Quá chóng vánh.

Một sức nóng tàn bạo bắt đầu lan tỏa trong không gian Lãnh Địa tím đỏ này.

"Bóng Tối, điều khiển bóng tối đơn thuần. Đáng buồn là mày chưa biết cách khai thác năng lực của mày hoàn hảo. Không một kẻ nào ở đây biết cách cả."

Giọng Jhorhn vang ồm ồm khắp cánh đồng.

"Hả!? Hắn là cái quỷ gì thế!?"

Và tất cả đều thấy: Jhorhn, như từ cõi chết trở về, từ từ đứng dậy giữa đám phân thân đen sì kia – cơ thể trở thành một cục than đỏ đúng nghĩa, bị ngọn lửa rừng rực nuốt trọn.

Một tay hắn gạt đi mấy con dao đen ngòm, tay còn lại đấm vội, mỗi cú giết được vài con. Ngọn lửa sáng chói đó ngấu nghiến tất cả: Những cái bóng tàn lụi cùng những vết thương của hắn.

"Phải rồi, lũ đần độn sách vở. Chúng mày cả đời nằm mát trong kinh thành, tiếng tăm lấy từ số liệu. Chúng mày chả bao giờ được chiến đấu sống còn đúng nghĩa hết."

"Không thể giữ được! Hắn đang vô hiệu Lãnh Địa của tôi!"

"Cả hai chúng tôi không thể cản nổi đòn của hắn!"

Và mấy kẻ Hắc Vệ Quân ở đây bắt đầu nhốn nháo. Lần đầu tiên, phải, lần đầu tiên họ gặp một kẻ mạnh đến thế này. Chỉ là sức mạnh đơn thuần! Ngoài sức tưởng tượng!

Xử lí vài bộ giáp đen trống rỗng chỉ mất của hắn vài giây. Rồi hắn giậm mạnh chân, nhảy vụt tới đám Hắc Vệ Quân lố nhố này. Ngọn lửa hắn như cục tẩy: Nó chạm tới đâu, màu đỏ tía bốc hơi ở đấy, trả lại mảnh mưa đêm đen đặc. Chẳng biết từ lúc nào, cả hai cây rìu đã nằm gọn trong tay hắn, nổi bật những hoa văn chạm trổ dưới ngọn lửa.

Nỗi sợ nguyên thủy. Trước sức mạnh áp đảo, vô lí đến kinh người này, trỗi dậy.

Sợ quá. Không thể thắng được. Không thể. Không thể. Không thể. Thậm chí không thể kháng cự...

Tập trung nào.

Tất cả những bài huấn luyện trước đây của cậu có lẽ chỉ dành cho thời khắc này. Đối mặt với một cỗ máy giết chóc không thể cản phá – mà bấy nhiêu Hắc Vệ Quân cũng chẳng thể cản nổi, gạt đi nỗi sợ để hành động là điều trên cả cần thiết.

Nhưng để làm gì chứ?

Đứng trước cái chết, vài kẻ sẽ run sợ. Vài kẻ sẽ đón nhận nó. Nhưng vài kẻ... sẽ giác ngộ. Draco nhận ra, rằng cuối cùng cũng chẳng còn gì cả. Vị vua đã băng hà. Đế chế đã chết. Lí tưởng của Ngài, lí tưởng mà Hắc Vệ Quân dành cả đời để bảo vệ, có lẽ chẳng bao giờ được xướng lên nữa. Và ngay cả nếu nó thành sự thật, thì những kẻ đã mục xương dưới mồ như họ cũng chẳng thể biết được.

Cuộc đời của một người, hay thậm chí là sinh linh trong toàn cõi vũ trụ này, cuối cùng cũng chẳng còn gì. Chẳng có ý nghĩa gì cả. Chỉ như một cơn gió thoảng nhẹ, hay một viên sỏi lăn lóc. Chúng ta tồn tại vì chúng ta tồn tại. Chúng ta biến mất vì chúng ta biến mất. Vũ trụ này chẳng gì thay đổi vì ta hết.

Cuối cùng thì mọi thứ vẫn vậy. Hư vô. Một nhúm vật chất vô định.

Vậy thì để làm gì chứ?

"Draco!"

Nhưng cậu chợt nhận ra.

Chẳng phải mục đích sống của con người, hóa ra cũng chỉ xoay quanh người khác thôi sao?

Hơn nữa, nghĩ mãi về hư vô thế kia cũng chẳng có ích gì cả. Nhiệm vụ của cậu là bảo vệ Thần Vương và gia đình họ bằng cả mạng sống, có lẽ nên tập trung vào đó.

Và chẳng biết có còn tương lai không nữa? Cô gái đầm trắng ấy. Nhưng phải bảo vệ được. Lời thề trung quân của Hắc Vệ Quân. Phải giữ được.

Dường như hơi vô nghĩa vậy... Nhưng phải hoàn thành bằng mọi giá.

Cậu triệu gọi Thanh Long Hồn một lần nữa. Từ những mảnh vảy rồng xanh lục trong suốt, con rồng xuất hiện. Nhưng lần này, nó lập tức lao xuống mặt đất – nhắm đúng vị trí Draco đang đứng với cái mõm há rộng. Và nó đâm sầm xuống đất, rồi vỡ tung tóe như thủy tinh.

Giữa những mảnh vụn đấy, Draco bước ra, với diện mạo trông như một Long Nhân. Đôi đồng tử bò sát lấp ló sau mũ giáp.

"Chiến nào, Cuồng Chiến Binh."

Draco giờ đây giống một Hắc Vệ Quân hơn ai hết.

Thứ gì đó trong cậu vừa được trút bỏ. Thứ gì đó tiêu cực – bị cậu bỏ lại đằng sau, cùng với mọi thứ mà cậu cho là chẳng quan trọng nữa. Trong bộ giáp đen, giờ chỉ còn lại một điều với cậu: Trận chiến cuối này.

Vảy rồng bám lên lớp giáp đen sì như những con hà bám lên tàu biển – màu xanh và đen dần dung hòa, biến bộ giáp thành một lớp da rồng. Trên phần giáp tay, những cọc gai sắc bén mọc lên, và ở mũ giáp, xuất hiện một cặp sừng nhỏ.

Tay trái Draco nhặt lên chiếc Huyết Tinh Khiên gần đấy, còn tay phải rút thanh gươm bên hông ra. Dòng Năng Lượng màu xanh lục chảy qua bộ vuốt nhọn hoắt, thấm dần sang hai thứ kia, ám lên chúng. Mặt pha lê đỏ rực của chiếc khiên bỗng tan chảy, rồi bỗng chốc thành hình gương mặt hung dữ của một con rồng. Thanh gươm bị màu xanh ấy nuốt chửng, rồi sống gươm cũng hiện lên một con Thanh Long phương Đông nhỏ nhắn.

Cậu thở hắt qua khe mũ giáp. Và cậu đạp mạnh chân, lấy đà cho cú nhảy. Bùn đen bắn tung tóe dưới chân cậu, và những ngọn lúa nhàu nát càng chìm sâu vào đám bùn. Màu đỏ tía kì dị đã biến mất: Cái xác đứt đôi của Hắc Vệ Quân có Quyền Năng Lãnh Địa đang nằm lăn lóc bên kia tầm mắt Draco.

Và làn sóng xung kích tàn bạo của Jhorhn cắt gió, lao thẳng tới cậu. Nhưng cậu ta không sợ hãi, cũng không cố né tránh. Cậu chỉ - đơn giản – dựng khiên lên đỡ. Lạ thay, thứ ấy không lao xuyên qua lớp khiên, như nó đã giết hai người khác. Chiếc đầu rồng ngoạm lấy ngọn lửa cháy bỏng đấy và nuốt chửng nó.

Nhưng đòn đó cũng chém sứt một vệt pha lê dài, cắt chéo qua con rồng.

"Mày đang... tiếp cận tao à?"

Đỡ xong đòn ấy, Draco đã tới trước mặt Jhorhn. Cậu vung kiếm, nhằm thẳng cái cổ của hắn mà chém. Jhohrn không né tránh – hắn cũng hất rìu lên, muốn chặt đôi thanh gươm rồng của cậu ta. Nhưng nó không gãy. Hai thứ binh khí chạm nhau. Tiếng kim loại và tiếng Năng Lượng va chạm vang lên chát chúa. Ngọn lửa trên người hắn nhấm nháp lớp vảy rồng của cậu.

Trận chiến hơn mười chọi một giờ thành đơn đấu. Giả như Draco biến dạng sớm hơn chút, có lẽ cậu cũng chẳng lâm vào tình thế này.

Không, mà thực tế thì cái sự thất thế giả vờ của Jhorhn khiến cậu nghĩ chẳng cần phải dồn toàn lực. Dù sao thì cũng phải tiết kiệm Năng Lượng càng nhiều càng tốt – biết đâu vẫn còn kẻ địch mò tới sau trận này?

"Tiếc nhỉ? Đám sâu bọ chúng mày chết hết rồi."

Hắn nói, Draco mới để ý. Đúng là ngoài cậu ta và thanh niên áo đen kia, chẳng ai còn đứng trên mặt đất cả. Chỉ có xác đồng đội và những bộ giáp nằm la liệt. Máu họ thấm đẫm mảnh ruộng tơi tả này, ngậm lấy cả dòng nước mưa nhỏ bé.

"Chả quan tâm."

Cậu ta nhẹ nhàng đáp lời.

Sét rạch ngang trời, ánh sáng bạc lóe lên trên những mảnh hắc kim móp méo và những tấm Huyết Tinh Khiên rải rác xung quanh. Sấm hung dữ gầm lên, mở màn cho hiệp thứ ba của trận đánh cuối cùng này. Trận cuối cùng trong cuộc phản loạn thành công của kẻ lừa đảo vĩ đại nhất vũ trụ.

Draco đánh trước. Cậu thúc mạnh khiên về trước. Đôi mắt con rồng sáng lên, và nó há rộng mõm, ngoạm lấy bắp tay Jhorhn. Hàm răng tinh thể cắm chặt vào những thớ cơ chắc nịch và ngọn lửa đỏ. Cậu thúc mạnh lần nữa, hòng làm hắn mất thăng bằng. Nhưng chỉ có dư chấn phản lại tay cậu – còn hắn chẳng thèm xê dịch lấy một li.

Jhorhn đạp mạnh lên tấm khiên, rồi hơi lùi về sau. Bất đắc dĩ, con rồng phải nhả tay hắn ra – nó đã ngoạm mất một miếng lửa trên cánh tay rực đỏ màu than cháy của hắn. Tận dụng khoảnh khắc hắn di chuyển đấy, cậu ta thu khiên lại, chém quét một đường rộng.

Thanh gươm xanh tuyền chém vào lớp da cứng chắc như kim cương – và bị đánh bật đi. Kiếm không dùng để cắt đá bao giờ. Lưỡi gươm sứt đi một mảnh, và bất ngờ thay, phần tay hắn cũng vỡ một miếng. Mảnh sắt nung ấy rơi xuống bùn, nghe xèo xèo.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net