Tiền truyện: Kẻ chìm trong bùn lầy (4/4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng trong một giây đấy, hắn đã ổn định được trọng tâm cơ thể, và dùng cánh tay không bị tấn công của mình bổ mạnh một rìu vào tấm khiên của Draco. Một sức mạnh áp đảo. Đầu rồng pha lê vỡ một mảnh to. Ngọn lửa từ đòn đó không chạm tới Draco: Tấm khiên đã nuốt chửng nó, nhưng dư chấn của cú đập vẫn khiến cậu loạng choạng.

Chớp thời cơ, Jhorhn lên gối, nốc rơi tấm khiên. Và lúc cậu ta còn bàng hoàng, hắn lập tức bồi thêm một cú chém. Thanh Long kiếm bỗng rơi một vòng rồi cắm phập xuống đất, dù bàn tay vẫn nắm chặt – hắn ta vừa chém lìa khuỷu tay cậu.

"Biết tại sao tao không giết mày từ lúc mày lao tới không?"

Hắn ta sút bay một Draco không còn khả năng phòng ngự. Cậu lăn lăn vài vòng trên bùn rồi thoi thóp, chẳng khác gì những Hắc Vệ Quân kia.

"Để mày biết cảm giác khi đánh lũ Ảo Ảnh đấy, con kiến."

Hắn sút vào mặt đất. Bùn tanh bắn tung tóe lên gương mặt nhăn nhúm vì đau của cậu. Draco chắc mẩm ngoài cẳng tay bị chém lìa ra, xương sườn và vài cái xương đùi của cậu gãy hết rồi. May thay, vết thương bị sức nóng đốt vừa đủ để cầm máu.

Chưa kết thúc đâu...

Ý thức cậu chìm dần vào bóng tối.

Jhorhn quay đi, kệ xác Draco thoi thóp. Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu hoắm của kẻ cuối cùng còn đứng trên cánh ruộng này – trừ hắn.

"Kết thúc rồi, Lakuyus. Dừng lại đi."

Cậu thanh niên vẫn đứng kia sau màn thảm sát. Bằng dáng điệu của một quý ông lịch thiệp, cậu vẫn bình thản khi đối mặt con quái vật vừa tàn sát hơn chục chiến binh này. Một khoảng lặng nở ra giữa hai người họ, dưới cơn bão đêm.

Họ bắt đầu đối đáp từ tốn, như hai người bạn lâu năm gặp lại.

"Dừng lại? Để tương lai đế chế chìm vào bóng tối sao?"

"Nó đã chết rồi! Đế chế này đã chết từ khi gán cái mác Vô Năng cho tôi và cậu, và hàng tỉ đồng bào khác!"

Gã khổng lồ Jhorhn nãy giờ vẫn điên cuồng, nóng nảy và tàn bạo – nóng nảy theo đúng nghĩa đen, giờ lại bình tĩnh đến lạ. Cậu thanh niên nom mảnh mai này có cái gì khiến hắn phải kiên nhẫn và kính trọng đến vậy?

Dù là gì, thì cảm giác nóng nảy trong hắn giờ đã biến mất chẳng còn dấu vết.

"Hàng triệu tội ác đã được cái mác đó ngăn chặn. Cấm sử dụng Quyền Năng nguy hiểm là một giải pháp quá hữu hiệu."

"Và hàng tỉ kiếp người đã bị đày đọa! Bị kìm kẹp! Lakuyus! Nhìn xem, tội ác của đế chế này!"

Cậu thanh niên đặt tay lên trán, ra điều thất vọng, nhưng gương mặt vẫn lạnh tanh như mặt nạ. Cậu đáp lời chất vấn của Jhorhn.

"Đấy là hi sinh cần thiết. Mọi chính sách đều phải có hại... Đế chế chọn cách ít thiệt hại nhất."

Jhorhn trừng mắt, phẫn nộ nhìn cậu ta. Hắn không nói nên lời nữa... Cái cách mà những người này đặt tính mạng những Vô Năng này lên bàn cân giá trị, và quyết định họ phải chết.

Và Lakuyus nữa. Đến cuối cùng, cậu vẫn coi những cái chết này là chính đáng sao?

"Cậu... Vậy còn những người bị đày tới Vết Nứt làm mồi cho Ảo Ảnh!?"

"Quyền Năng của họ quá hợp với mục đích chiến đấu. Tổn thất khi sử dụng họ ít hơn sử dụng binh lính bình thường. Hơn nữa, đưa họ ra chiến trường sẽ không làm dân chúng hoang mang. Sau cùng thì hi sinh những con người đáng thương đó sẽ không khiến đế chế rơi vào tình trạng hỗn loạn như khi chiêu binh."

"Thằng chó!"

Sự kiên nhẫn của Jhorhn vỡ vụn như thủy tinh lạnh bị ngâm vào nước sôi. Hắn gầm lên phẫn uất. Đôi rìu trên tay hắn bắt đầu di chuyển: Từ hai bên hông, lao thẳng tới mục tiêu là lồng ngực Lakuyus.

Đòn đánh đầy uy lực ấy, cậu ta chỉ đơn giản lách qua một bên để né. Tiếng lưỡi rìu cắt gió vụt qua tai cậu.

"Vậy giải pháp của cậu là gì? Đặt cả đế chế vào tình trạng chiến tranh, để những người dân yếu ớt ra chiến trường, dồn tài nguyên cho nó? Cuộc sống người dân sẽ điêu tàn. Cậu muốn thế sao?"

"Tao chỉ muốn công bằng! Tao muốn những Vô Năng được đối xử công bằng, được sống, đúng như quyền con người của họ! Gia đình tao! Chiến hữu của tao! Bấy nhiêu Vô Năng cùng khổ! Tao chỉ muốn họ không chết đói, chết rét, mưng mủ trên chiến trường! Tao chỉ muốn họ không bị lính triều đình và cả cái đế chế này coi là rác rưởi! Tao muốn những kẻ họ đã hi sinh để bảo vệ không sỉ vả vào thanh danh họ như súc vật! Thế có quá không!? Tại sao bọn tao phải bán mạng để bảo vệ lũ yếu ớt đang chà đạp chính mình!?"

"Nếu trả lời câu cuối thì... Vì đó là nghĩa vụ."

Và những cú nện trời giáng bắt đầu được Jhorhn tung ra như một cơn lốc. Lửa từ chúng cuồng loạn thiêu cháy cả mặt bùn dưới ruộng.

"Nghĩa vụ! Nghĩa vụ của Vô Năng là chết ư!?"

"Không. Nghĩa vụ của mọi công dân là bảo vệ và cống hiến cho đế chế."

"Vậy lũ khốn nạn kia!? Chúng nó không phải ư!?"

"Chưa đến lúc cần tới họ. Để dành họ cho toàn cuộc là tốt nhất."

Jhorhn ngừng tay, đôi mắt rực lửa như mất dần đi ánh sáng, lườm chằm chằm Lakuyus. Ánh mắt đen sâu thẳm vẫn cứ bình thản nhìn lại – chẳng thấy đốm lửa nào chạm tới đáy vực sâu.

"Cậu từng là đứa tinh ranh nhất hội. Thông minh và hiểu biết. Vậy mà giờ nhìn cậu xem..."

Ngọn lửa đang dịu dần bỗng bừng lên, rực sáng. Hắn ta hùng hổ sấn tới, chém từng cú rung cả đất trời. Nhiệt trên chiếc rìu của hắn làm màn đêm phải rung rinh, như đốt cháy cả cơn bão và không gian.

"Mù quáng!"

Tiếng kim loại va chạm vang lên chói tai. Thanh Đại Thái Đao trên lưng Lakuyus được rút ra, giờ đang đỡ lấy cả hai lưỡi rìu.

Thanh kiếm ấy dài gần hai mét. Từ chuôi kiếm, làn khói tím sậm ma mị từ từ nhả ra, nuốt dần lấy lưỡi kiếm. Thứ thép trên kiếm sáng choang, phản chiếu sắc đen huyền ảo của màn đêm. Một cái miệng tham lam há ra, nằm chình ình đầy kì lạ trên thân mảnh kim loại này.

"Tôi gọi đó là trưởng thành, bạn cũ ạ."

Đỡ như vậy vài giây, cậu ta dùng sức đẩy mạnh, gạt phăng đi cả đôi rìu ngắn của Jhorhn. Đường kiếm quét qua những múi cơ trên bụng hắn ta. Máu rỉ ra từ vết thương ấy, rớt xuống ruộng, làm mặt đất xì khói và tan chảy hệt như gặp dung nham.

"Cậu cũng là một Vô Năng! Cậu trung thành với cái lũ đang khinh miệt chúng ta ư!?"

"Tôi làm việc phải làm, chỉ thế thôi. Cứu lấy nhiều nhất có thể."

Ngay sau đường kiếm đấy, cậu ta lùi lại, tạo khoảng cách. Bùn đất bắn tung tóe dưới chân cậu. Đôi mắt đen sâu thẳm bỗng nhắm nghiền. Đôi tay cậu ta thả lỏng, hạ dần sát khí.

"Cậu không hề coi họ là đồng loại! Họ không đáng được sống sao!? Chúng ta không đáng được cứu giúp sao!?"

"Mỗi sinh mạng đều quý giá như nhau. Vậy nên cứu lấy nhiều nhất có thể..."

Cậu ta bỗng mở mắt.

Thanh Đại Thái Đao trong tay cậu vừa đó đã vung lên, chém một đường chéo qua ngực Jhorhn. Hắn ta chật vật đỡ đòn, suýt soát tránh được vết thương chí mạng. Tốc độ của Lakuyus khiến hắn đổ mồ hôi lạnh.

"... Là đáng giá nhất. Tôi phải chọn, Jhorhn ạ, phải chọn cách hi sinh ít hơn"

"Dù cậu phải bán đi lương tâm? Lakuyus, họ đã có thể được sống...!"

Lakuyus bỗng ngừng hẳn lại. Ánh mắt cậu trùng xuống. Chớp thời cơ cậu xao nhãng, Jhorhn bổ thật nhanh. Cậu giật mình đỡ. Thế là hắn khóa cậu vào thế bí.

"Đến cuối cùng cậu vẫn muốn cứu họ, phải chứ!?"

Lakuyus im lặng, chằm chằm nhìn vào ngọn lửa cháy bỏng trong đồng tử Jhorhn.

"Nghĩ đi, Lakuyus! Những Vô Năng đang tuyệt vọng chiến đấu vì lời hứa của Rasfal! Những Vô Năng hiền lành bị coi như súc vật, bị đối xử như nô lệ! Những Vô Năng thoi thóp trên chiến trường!"

Cậu ta vẫn im lặng.

Jhorhn hất rìu, đẩy cậu ta ra, để cả hai lấy lại thế đứng rồi tiếp lời.

"Lòng trung thành chưa giết được lương tâm của cậu! Nghĩ đi, Lakuyus! Cậu vẫn trung thành với Rasfal và cách làm đó sao!? Họ đâu cần phải chết! Đâu cần thiết phải tròng lên cổ Vô Năng bấy nhiêu gông cùm! Đế chế và Rasfal sai rồi!"

Hắn đưa bàn tay cháy rừng rực và nhuốm đầy máu về phía Lakuyus và nói tiếp.

"Chiến đấu với tôi, người anh em! Vứt bỏ quá khứ và thứ lí tưởng viển vông ấy đi! Cùng nhau, tôi và cậu có thể làm nên Cách Mạng! Tôi và cậu, ta sẽ phá tan mọi xiềng xích!"

Ánh mắt phẳng lặng như bóng đêm của Lakuyus bỗng lườm Jhorhn sắc lẹm.

"Tôi từ chối. Tôi thà chết vì trung thành với niềm tin mù quáng cậu nói, hơn là phản bội đế chế."

Lời của cậu khiến chân tay Jhorhn mềm nhũn.

Chỉ là một phép ví von, nhưng thật sự, những lời đó khiến hắn ta thất thần. Thế là quá đủ rồi. Hắn đã mất đi quá nhiều rồi. Quá nhiều...

"Phải thế này sao, Lakuyus?"

Cậu khẽ gật đầu. Cái gật như một viên sỏi ném xuống mặt hồ phẳng lặng, lại phá vỡ sự bình tĩnh của Jhorhn, chỉ khác là lần này hắn không phát khùng lên. Hắn ta...

Khóc.

Một giọt nước mắt khẽ lăn từ đôi mắt rực lửa kia.

"Lý tưởng của ta không thể cùng tồn tại, Jhorhn ạ."

Dứt lời, Lakuyus thủ thế. Hàng trăm hàng ngàn tia ánh sáng tuôn ra không ngừng từ trên lưỡi gươm của cậu.

Quyền Năng của cậu ta là Tước Đoạt. Đúng như cái tên, nó cho phép cậu tước đoạt hoàn toàn Quyền Năng của kẻ khác – nếu cậu là người giết kẻ ấy.

Hàng ngàn tia sáng kia, theo một nghĩa nào đấy, cũng là cuộc đời của bấy nhiêu con người.

Thanh Đại Thái Đao tà ác trên tay Lakuyus chuyển mình. Nó uốn vặn kì dị, rồi ám màu đen. Những chiếc gai nhỏ màu máu nhô ra nơi chuôi kiếm.

Quyền Năng của Jhorhn là Cuồng Chiến. Không thể dừng lại khỏi cuộc chiến trừ khi một trong hai tử trận. Trận nào với hắn cũng là một cuộc sinh tử. Càng gần cái chết, hắn càng mạnh.

Cây rìu của Jhorhn nóng đỏ lên như bị ném vào lò nung. Những thứ rồng phượng chạm trổ trên nó sáng rực và như sống dậy. Từng làn sóng xung kích nhỏ liên tục phả ra phì phò như hơi thở của lò rèn.

"Chết đi, kẻ mù quáng!"

"Xuống địa ngục đi, tên sát nhân."

Và họ đạp mạnh xuống mặt bùn, lao thẳng vào nhau, tấn công. Một đòn cơ bản thẳng về phía trước, nhắm tới trái tim đối phương. Không thủ đoan. Không mưu mẹo. Chỉ có sức mạnh đơn thuần và Quyền Năng của họ. Lực va chạm và luồng Năng Lượng bắn tóe ra từ đòn đánh khiến mây trời tách ra một khoảng rộng và làm mặt đất rách một vết lớn.

Về sau, vài người may mắn chứng kiến trận đánh từ rất xa đã kể lại những gì họ nghĩ mình đã thấy. Như một lẽ thường tình, chẳng ai tin họ cả. Cứ thế, truyền thuyết đô thị về trận quần thảo của những chiến binh mặc giáp trên cánh đồng ngoại ô Tokyo hình thành. Kẻ thì nói là những bóng ma từ trận đánh thời Edo trên mảnh đất đó, người thì bảo đó là trận tranh đấu của những vị thần.

Mười bốn năm sau, vũ trụ vẫn tồn tại, lay lắt sống những ngày cuối cùng.

Và sự thật vẫn ngủ yên...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net