Chương 3: Cao thủ/Expert
Hoàng hôn... Lâu đài hoàng gia Elechia, đại sảnh. Tại nơi này, mọi người đều cho rằng trận đấu cuối cùng lựa chọn quốc vương đã có kết quả.
Phía trước ngai vàng là một chiếc bàn nhỏ, cùng với hai chiếc ghế được đặt đối diện với nhau. Người xem đông nghịt trong đại sảnh đều tập trung ánh mắt vào một người đang ngồi ở đó.
Một thiếu nữ với mái tóc dài màu đen bóng, ngồi khoanh tay tựa vào bàn, khuôn mặt vô cảm, đeo mạng che mặt và y phục màu đen giống như tang phục, vẻ cứng đờ tỏa ra khí tức khiến người ta có cảm giác như đang ngồi cạnh một người chết ...
Đúng vậy... Người đã gian lận và loại Steph ở quán rượu ... cũng chính là cô gái này.
Một ông lão mặc trang phục như quan lớn nói:
"... Như vậy, vị này... Clamy Djer là người thắng còn lại trong cuộc thi đấu tuyển chọn... còn ai muốn khiêu chiến cô ấy nữa không?"
Mặc dù trong đại sảnh rất ồn ào, nhưng xem ra chẳng ai có dáng vẻ của một người khiêu chiến.
Đó cũng là bình thường... thiếu nữ đã toàn thắng đến tận bây giờ... Clamy. Đến lúc này, hẳn là đã không còn ai nghĩ rằng mình có thể chiến thắng được cô ấy nữa rồi.
Vì thực tế này, Clamy nhắm hai mắt lại, vẻ mặt vốn đã không cảm xúc lại càng tăng thêm một phần cảm giác vô tình.
Thấy vậy, ông lão bèn nói.
"... Như vậy, tuân theo di ngôn của quốc vương đời trước, Clamy-sama... sẽ trở thành quốc vương mới của Elechia. Ai có ý kiến xin mời đứng lên, nếu không thì hãy giữ im lặng..."
"À, có có~. Tôi có ý kiến. Ý kiến đây, ý kiến đâ~y!"
Nghe được câu nói vang khắp đại sảnh, cắt lời của ông lão, thiếu nữ tóc đen... Clamy mở mắt ra.
Trong đại sảnh ồn ào hẳn lên, tất cả ánh mắt đều nhìn về hướng phát ra giọng nói. Một vị quản gia, cùng với một thiếu nữ có mái tóc dài màu trắng... Sora và Shiro đứng lên giơ tay.
"Đúng vậy, đúng vậy. Chúng tôi có ý kiến, hai chúng tôi có."
"... Ưm."
"... Ai thế?"
Vẻ mặt Clamy không biểu tình nhìn hai người, sau đó chuyển ánh mắt về phía sau.
"... Là người hầu.... của Stephanie Dora?"
Steph đang đứng sau lưng hai người, đôi vai bỗng run rẩy.
Cô gái kia vẫn vô cảm, lại hơi giống như chế nhạo nói:
"... Vì thua tôi nên mất đi tư cách ứng tuyển, cho nên mới đưa người hầu của mình tới sao? Thật đúng là, đã lằng nhằng lại còn mất mặt nữa..."
Thế nhưng, nhìn Clamy không hề che giấu sự khinh miệt nói ra những câu như vậy, Sora chỉ mỉm cười bước lại gần nói:
"A ha ha, này nhé, cô không có tư cách để nói những lời đó."
"... Anh có ý gì?"
"Ai da, thực ra thì tôi chẳng có chút hứng thú nào đối với thứ phiền phức như ngai vàng quốc vương đó cả."
Sora vừa gãi đầu vừa nói giống như gặp phải một chuyện rất phiền phức. Clamy nheo mắt lại.
"... Vậy thì, có thể mời anh biến đi được không? Đây cũng không phải là nơi để mang trẻ con tới chơi."
Sora mỉm cười... khẽ nói [Nhưng mà], ánh mắt vụt trở nên sắc lạnh.
"Không thể nhường ngai vàng cho [kẻ lừa đảo mượn sức mạnh của quốc gia khác], đúng không?"
Lời vừa thốt ra, trong thành lập tức trở nên xôn xao.
... Sức mạnh của quốc gia khác?... Như vậy là sao? Có điều những âm thanh này không được chú ý lắm.
Sora hỏi với giọng chỉ có Shiro nghe được.
"... Có ở đây không?"
Trong tay Shiro là chiếc điện thoại di động mà hôm qua Sora dùng để chụp ảnh trong quán rượu. Xác nhận những người đồng thời có mặt trong ảnh hiển thị trên màn hình và trong đại sảnh này.
"... Bốn người."
Shiro trả lời.
"Vậy trong đó... có ai giấu vành tai không?"
"... Một người."
"Bingo. Vậy hãy chờ cơ hôi vạch trần cô ta."
"... Ưm."
Steph nhìn hai anh em đang thương lượng, hỏi.
"Này... Đây, đây là chuyện gì? Sức mạnh của quốc gia khác là sao?"
Steph khẽ thì thầm vào tai Sora, còn Sora lại giống như chịu thua cô, trả lời.
"Cậu vẫn chưa hiểu sao? Được rồi, lấy ví dụ nhé? Chẳng hạn như..."
Sau đó cao giọng nói.
"Chẳng hạn như nếu có người cấu kết với tộc Elf, dùng ma pháp để giành được chiến thắng lên làm quốc vương, vậy thì quốc gia này coi như xong rồi."
Sư ồn ào trong thành cuối cùng đã biến thành sự rối loạn mang theo sợ hãi. Sora nhìn cảnh tượng này, xác nhận thật sự không có ai phát hiện ra chân tướng.
"... Có điều, vấn đề quan trọng như thế mà cũng không nhận ra được, vậy loài người thất bại liên tục cũng là chuyện đương nhiên thôi."
"... Này, anh."
Clamy vừa nói vừa đứng lên, đi về phía Sora.
Khuôn mặt bị chiếc mạng che phủ kín, không nhìn thấy biểu tình, lại tỏa ra một cảm giác áp bức khác thường.
"Chẳng lẽ anh muốn nói, tôi đã dùng ma pháp để gian lận sao?"
"Đừng như thế chứ, không nghe tôi nói là [chẳng hạn như] sao? Hay là bị tôi nói trúng rồi?"
Thế nhưng cảm giác áp bức này chẳng hề có chút tác dụng nào. Sora vẫn thản nhiên chẳng thèm quan tâm đến áp lực kia, vẫn khiêu khích một cách rất lộ liễu. Điều này hẳn là xuất phát từ sự tự tin tuyệt đối của cậu.
"... Được rồi. Nếu anh có ý kiến vậy thì tiến hành thi đấu như anh mong muốn đi, thế nào?"
"Tốt~... Cô làm vậy đúng là đã giúp đỡ rất nhiều rồi ♪ Nhưng mà..."
Vừa nói, Sora vừa chặn ngang Clamy đang chuẩn bị lấy bài poker ra.
"Nếu là đánh bài poker... Vậy thì nên mời người giúp đỡ đằng kia đi sang chỗ khác thì tốt hơn, đúng không?"
Sau đó, giống như phối hợp với nụ cười và câu nói của Sora, Shiro đưa tay chỉ.
Sự huyên náo nhất thời ngừng lại, ánh mắt của mọi người đều tập trung về hướng ngón tay cô bé.
Clamy... và người đàn ông bị chỉ vào, vẻ mặt cả hai người cùng thoáng co giật. Biến hóa nho nhỏ đó... Là đã đủ để Sora xác nhận đây chắc chắn là điểm chí mạng.
"...Anh đang nói lung tung gì thế?"
"Ồ, vậy sao? Thế thì có ai giúp tôi lấy hộ cái mũ của gã đó xuống không?"
Dù người đàn ông bị chỉ ra đã lui về phía sau một bước, nhưng những người đứng xem đã quây lại tháo mũ hắn xuống.
Lộ ra hai vành tai. ... Là thứ thường thấy trong những câu chuyện thần thoại... đúng, đôi tai dài giống như tinh linh.
Người, người này chẳng phải là tộc Elf sao!
Xôn xao.
Kìa, kìa... Vậy thì, giống như những gì anh chàng đó nói...
Xôn xao
Cô ả kia đã dùng ma pháp để gian lận sao?
"Ủa ủa, cô gái lừa đảo xinh đẹp lạnh lùng này, không đi giúp bạn của cô sao?"
Sora tiếp tục chế nhạo, nhưng vẻ mặt của Clamy lại chẳng hề thay đổi.
"... Đừng để tôi phải nhắc đi nhắc lại mãi, tôi không hiểu rốt cuộc anh đang nói gì."
"À, là vậy, thế thì..... Đuổi gã kia ra ngoài cũng không sao chứ nhỉ?"
Sora cười hì hì, vẫy tay "xùy xùy" giống như muốn đuổi người đàn ông tộc Elf kia ra ngoài. Sau đó cậu lại quay sang Clamy, lấy ra chiếc một chiếc máy khác... điện thoại di động của Shiro.
"Được rồi, vậy chúng ta bắt đầu đánh bài poker đi, không vấn đề gì chứ?"
Sora vừa bật ứng dụng điện thoại, vừa cười nói.
... Một vài giây im lặng.
Sau đó khuôn mặt Clamy vẫn không biểu tình, nhắm mắt lại nói.
"... Thì ra là vậy, anh định cấu kết với người của tộc Elf không biết từ đâu tới kia, vu cáo tôi sử dụng ma pháp, nhằm đẩy tôi vào vị trí [kẻ địch của loài người]... đúng không?"
"Ô, đúng là một lý do không tệ. Hay phải nói là cô đã sớm chuẩn bị rồi?"
Clamy nghe Sora tiếp tục châm chọc.
"... Nhưng tôi cũng có danh dự của mình."
Vẫn là khuôn mặt vô cảm, không nhìn ra được thái độ gì, nhưng ánh mắt sau lớp mạng che chiếu tới lại giống như muốn đâm thủng Sora.
"Sẽ theo như ý anh, muốn đuổi tên tộc Elf kia đi đâu thì tùy. Vậy... chúng ta hãy dùng trò chơi thích hợp nhất để chứng minh thực lực, không thể gian lận để phân thắng bại đi."
Nhưng ánh mắt và đề nghị này đều nằm trong dự đoán của Sora, cho nên cậu chỉ hời hợt đáp lời.
"Được thôi... điều thứ năm trong [Mười Minh ước], bên tiếp nhận khiêu chiến có quyền quyết định nội dung trò chơi... Có điều, thấy bây giờ cô tự dưng muốn bỏ bài poker mà vẫn không truy hỏi kỹ càng, sao tôi lại tốt bụng thế cơ chứ ♥"
Nói xong, cậu đưa ống kính điện thoại di động về phía Clamy, chụp "tách" một tấm.
"Ừm, cô đúng là không ăn ảnh à? Tôi cảm thấy nên cười một chút thì sẽ đáng yêu hơn."
Dứt lời, Sora đưa màn hình hiển thị tấm ảnh về hướng Clamy. Mặc dù ánh mắt của Clamy giống như muốn giết chết mình, nhưng Sora vẫn nhìn thẳng vào mắt cô.
... Bị ánh mắt giống như có thể nhìn thấu tất cả quan sát.
Clamy chợt cảm thấy như có một luồng hơi lạnh nhàn nhạt chảy khắp toàn thân...
Clamy đề nghị về nhà mang trò chơi thích hợp nhất để chứng minh thực lực tới. Cô nói "Xin đợi một chút" rồi rời khỏi lâu đài hoàng gia.
Ở bên kia, mấy người Sora chờ đợi trong tòa lâu đài đang dần chìm vào ánh tịch dương.
Sora cùng Shiro ngồi trên ghế dài, hí hoáy với điện thoại di động trong lúc đợi, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn quanh quất.
Sau khi xác nhận xung quanh không còn ai nữa, Steph nôn nóng hỏi.
".... Vậy, vậy thì, tôi, bị cô ta dùng ma pháp phải không!?"
".... Giọng chị, to quá, đấy."
Steph hoàn toàn không hiểu tại sao lại phải thay đổi hiện trường.
.... Nhưng cuối cùng thì cô cũng đã hiểu chân tướng trò gian lận đã đánh bại mình. Càng huống hồ đó còn là trò gian lận dựa trên ma pháp, sau khi biết được điểm này, việc cô cảm thấy có chút kích động cũng không phải là chuyện gì quá khó hiểu.
Nhưng Sora giống như đang suy nghĩ vấn đề gì đó, lơ đãng trả lời.
"Đúng vậy, không sai.... Nói chính xác là bị người hỗ trợ tộc Elf kia sử dụng ma pháp."
"Là, là ma pháp kiểu gì vậy?"
Rút cuộc là đã trúng phải ma pháp như thế nào? Còn cả, Sora chỉ là một con người, tại sao lại khám phá ra được chuyện đó?
Thêm nữa cô cũng rất tò mò với dụng cụ mà hai người đang sử dụng. Dụng cụ của thế giới khác.... Nói không chừng chính là dùng thứ này sẽ có thể kiểm tra được ra ma pháp.
Nhìn Steph hai mắt đang mở to đầy vẻ mong đợi, chờ được giải đáp, câu trả lời của Sora là.
"Ai mà biết được? Hoàn toàn không có manh mối gì."
..... Một lời giải đáp làm cảm xúc tụt đến thê thảm.
Mặc kệ Steph đang ngây ngốc vì ngạc nhiên, Sora bình thản nói tiếp.
"Chuyện ăn gian là hoàn toàn xác thực. Lúc trong quán rượu, tôi đã xem cô ta thi đấu với cậu, thủ đoạn góp bài của cô ta rõ ràng là bằng gian lận. Tôi và Shiro đều lập tức chú ý tới chuyện đó."
".... Là Shiro, chú ý tới."
".... Em gái sao cứ phải xét nét từng tý một thế.... Mà chuyện ấy thì sao cũng được."
..... Hôm trước, trong quán rượu ở tầng một nhà trọ. Chứng kiến trận đấu poker giữa Steph và Clamy.
Tình cờ là cũng vừa chơi poker, trùng hợp là cũng sử dụng gian lận, Sora đã khẳng định chắc chắn như vậy. Nhưng mà....
"Nhưng nếu hỏi tôi rút cuộc là làm thế nào thì hiển nhiên là tôi không biết được. Dù sao thì cũng chẳng có chút hiểu biết gì về ma pháp cả."
"......"
Nghe Sora trả lời như không có chuyện gì xảy ra, Steph chỉ biết há hốc mồm.
"Ôi chà, ma pháp đúng là lợi hại. Nếu là [sửa đổi ký ức] hoặc là [viết lại quân bài] thì căn bản không cách nào chứng minh, cũng không hề có chút cơ hội thắng nào. Nếu loài người không thể cảm nhận được ma pháp thì sẽ dính đòn mà chẳng thể phát hiện ra được.
".... Chờ đã."
Có vẻ cuối cùng cũng sống lại khỏi trạng thái hóa đá, Steph lắc đầu hỏi.
"Chờ một chút, nếu đã như vậy thì làm thế nào mới thắng được chứ!"
"Hử? Không thể thắng được chứ sao."
Nghe Sora khẳng định dứt khoát, Steph một lần nữa ngây ra như phỗng.
"Đối mặt với đối thủ như thế, thắng được mới là chuyện lạ. Tóm lại chỉ đơn giản là [chắc chắn thất bại] mà thôi.... một phần vạn cơ hội thắng cũng không có."
Nhưng mà trước khi Steph kịp khôi phục lại để mà bắt đầu kêu gào, Sora đã bổ sung thêm một câu.
"Vì thế mới phải tránh chuyện đó ra."
"....... Eh?"
Sora quay lại nhìn trực diện vào Steph, nói.
"Chú ý nhé, tiếp theo đây tôi sẽ cố gắng giải thích đơn giản một chút."
"Ơ, ừm....."
"Đầu tiên, về cuộc đấu loại lựa chọn quốc vương này, người chiến thắng sẽ trở thành người đại diện cho toàn bộ Imanity."
"Ừm ừm...."
"Nhưng phương án này có sơ hở. Bởi vì có kẽ hở để quốc gia khác can thiệp vào."
"......Ô. Chuyện này, đúng là vậy...."
Tới khi bị chỉ thẳng ra điều mình vẫn luôn không chú ý tới này, Steph rất không cam lòng, tránh ánh mắt sang chỗ khác.
.... Đúng vậy. Trong cuộc tuyển cử dùng phương pháp đấu vòng tròn vô điều kiện để quyết định này..... Nếu quốc gia khác dùng biện pháp loài người không cách nào phát giác được để hỗ trợ ai đó giành chiến thắng, chính phủ bù nhìn sẽ được thành lập.
Loài người sẽ hoàn toàn mất đi khả năng chiến thắng, cuối cùng thực sự đi tới diệt vong.
Thực là một phương án đầy rẫy sơ hở, ngu ngốc cùng cực.
".... Cũng có nghĩa là, đây không phải chiến đấu cá nhân, mà là chiến đấu quốc gia, chiến đấu ngoại giao. Ok?"
"Ơ, ư ư.... Tôi hiểu rồi."
"Vậy thì, tộc Elf, phải không nhỉ? Tuy đám người đó muốn dùng thủ đoạn này để đưa ra một con rối hình người làm quốc vương... Nhưng cậu không nghĩ là chỉ có một mình tộc Elf mới có thể nghĩ ra được phương pháp cấp độ này đúng không?"
"...... Chuyện, chuyện đó....."
"Những quốc gia khác hẳn cũng có cân nhắc chuyện tương tự, đã thực sự tiến hành trong thực tế hay không thì tạm chưa bàn, nhưng tóm lại là khả năng này rất lớn."
Như vậy....
"Bây giờ chúng ta lợi dụng ngược lại điểm này, khiến bọn chúng nghĩ rằng [Tôi cũng là một kẻ như vậy]."
Sora vừa hý hoáy với điện thoại di động, vừa mỉm cười láu cá.
"Mang theo trang bị mà con người không thể có được, bộ dạng giống như là chỉ cần dùng thứ này là có thể nhìn thấu được ma pháp của tộc Elf, tự nhiên là sẽ khiến đối thủ phải gánh chịu rủi ro rằng nếu sử dụng ma pháp lộ liễu thì sẽ lập tức bị lật tẩy, mất đi tư cách. Hơn nữa kẻ mấu chốt sử dụng phép thuật kia đã bị hoài nghi và đuổi ra ngoài...."
"Là, là như vậy.... Nên mới đề xuất cuộc đấu không bị gian lận ảnh hưởng!"
Thấy Steph lập tức nở nụ cười, Sora chỉ biết lộ ra ánh mắt chán nản, so vai nói.
"..... Cậu thật là, đầu óc ngây thơ đến thế nào nữa đây."
"Tại, tại sao lại bị mắng tiếp!?"
"Có nghe lời tôi nói không đấy? Quốc gia khác can thiệp vào là điều nằm trong dự tính. Cũng có nghĩa là, phải coi rằng bọn chúng đã tính đến trường hợp sẽ có người giống như tôi xuất hiện mới là hợp lý đúng không?"
"A....."
Tiếp đó, quay trở lại với vấn đề đang suy nghĩ lúc đầu, Sora thoáng trầm tư, khẽ nói.
".... Kẻ địch hẳn là đã chuẩn bị trước rồi. Chuẩn bị để dù trong tình huống này cũng vẫn có thể sử dụng gian lận."
......
Đột nhiên, giống như nhớ ra được điều gì đó từ câu hỏi của Steph, Sora nói.
"Steph, có phải cậu từng nói tuy loài người không thể sử dụng ma pháp nhưng vẫn có thể chơi [trò chơi do ma pháp vận hành] đúng không?
"Eh, ừ ừ..."
Giống như đã tìm ra được đáp án, Sora nở một nụ cười sảng khoái.
"Cũng từng nói [tộc Elf là chủng tộc thành thạo ma pháp nhất] đúng không? Vậy thì hẳn là đã nghĩ tới chuyện phải giao đấu với những quốc gia có khả năng phát hiện ra ma pháp, hơn nữa còn chuẩn bị tốt những trò chơi có thể thêm vào những đòn gian lận càng phức tạp, càng khó bị phát hiện hơn mới đúng... E là giờ cô ta đang đi để lấy [thứ đó]."
Thế nhưng, câu nói này lại khiến sắc mặt Steph vụt sa sầm.
".... Sao, sao lại như vậy? Thế thì không phải là càng khiến tình huống thêm tồi tệ sao?"
".... Hả? Tại sao?"
"Hử? Bởi vì có ma pháp gian lận phức tạp hơn gì đó ấy....."
Không biết đã là lần thứ mấy trong ngày hôm nay rồi, Sora lại thở dài.
"Thế này nhé..... Đối với Imanity thuần túy như chúng ta mà nói, những ma pháp đơn thuần can thiệp trực tiếp như [thay đổi ký ức] hoặc [xuyên thấu thị giác] mới là uy hiếp lớn nhất bởi dù sao thì chúng ta cũng không thể phát hiện ra. Nhưng trong trường hợp phải đối đầu với những quốc gia không phải như vậy thì sẽ không sử dụng những loại ma pháp như vậy nữa."
Cũng tức là trò chơi "theo bề ngoài" thì có vẻ là công bằng. Nhưng trên thực tế đã thêm vào chức năng mang lại lợi ích áp đảo cho bên mình. Hơn nữa cũng không cách nào phát hiện... Cũng tức là trò chơi sẽ không trực tiếp can thiệp đến đối phương.
Đại khái là nhất định sẽ sắp đặt trò gian lận tuyệt đối có lợi.
Thế nhưng, thủ đoạn [tất thắng] như lúc Steph bị khiêu chiến poker sẽ không còn tồn tại nữa.
Mục đích duy nhất của chiếc điện thoại di động chỉ là để đối thủ phải đưa ra kế hoạch đã định trước đó mà thôi. Bây giờ, mọi chuyện đều tiến hành hoàn hảo như dự tính.
".... Nhưng, nhưng mà."
Đột nhiên, giống như hiểu ra chuyện gì đó, Steph lần đầu tiên đưa ra được một ý kiến chính xác.
"Cho dù như vậy.... Bên ta vẫn không thể thay đổi được cái [bất lợi mang tính áp đảo] đó phải không?"
"Ừ, đúng rồi. Vậy thì có vấn đề gì sao?"
Nhưng Sora trả lời không chút để tâm, ôm lấy Shiro đang ngồi trên ghế dài, nói.
"Chỉ cần không phải là trò chơi không thể thắng nổi theo nguyên lý thì đối với 『 』, hai chữ 'Thất bại' không hề tồn tại."
"... Ưm"
Vừa đánh bại phần mềm Shogi độ khó cấp cao nhất trong điện thoại, Shiro gật đầu tán đồng.
....... Và rồi.
Shiro như cảm ứng được điều gì đó, quay đầu lại.
Một bóng người đang bước lại gần... Đó chính là Clamy, người đã bắt họ chờ một lúc khá lâu.
"..... Không ổn, không biết vừa rồi đã bị cô ta nghe thấy hay chưa."
Sora hạ giọng lẩm bẩm chỉ vừa đủ để Shiro nghe được, Shiro khẽ gật gật đầu. ..... Giống như đang nói "Không sao đâu."
Như để chứng minh câu trả lời của cô bé, câu đầu tiên Clamy nói là.
".... Tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề. Hai người là gián điệp từ đâu tới?"
Sora thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng bề ngoài thì không biểu lộ ra chút nào, chỉ cười hì hì đáp.
"A, phải, trên thực tế chúng tôi là người của nước.... Này, cô nghĩ tôi sẽ nói thế sao? Có bị đần không vậy?"
".... Tôi sẽ không giao đất nước này cho ai khác."
"Tôi biết rồi nhé? Là vì phải giao lại cho tộc Elf đúng không~"
".... Không phải."
Sora tiếp tục cợt nhà khiêu khích, nhưng Clamy lộ ra ánh mắt nghiêm túc, hoàn toàn phủ định.
"Tôi sẽ không giao cho bất kỳ ai. Quốc gia của chủng tộc loài người sẽ mãi mãi chỉ thuộc về chủng tộc loài người."
"..... Ồ?"
Nghe Sora tỏ vẻ "Đúng là bất ngờ", ra ý muốn mình nói tiếp, Clamy nghiêm trang khẳng định.
"Mượn sức mạnh của tộc Elf là để bảo đảm quyền sinh tồn của loài người.... Mặc dù hai người căn bản không thể tưởng tượng được vì mục đích này, tôi đã phải trao đổi khế ước phức tạp đến mức nào.... Nhưng sau khi đảm bảo được mức lãnh thổ bắt buộc phải có tối thiểu.... tôi sẽ cắt đứt quan hệ với tộc Elf.
..... Oa....
Ngay cả là Sora thì rút cuộc cũng không thể kìm nổi cảm giác muốn vò đầu bứt tai. Nở một nụ cười khổ xuất phát từ tận đáy lòng, nói.
"Tiết lộ kế hoạch như vậy cho kẻ bị hoài nghi là gián điệp của quốc gia khác, cô thật sự bị đần phải không? Muốn chết phải không?"
Nhưng Clamy nhìn thẳng vào Sora với ánh mắt dù cách một tấm sa che mặt vẫn có thể truyền tới sự tự tin cao độ.
".... Không cần biết anh là gián điệp của quốc gia nào, thắng được tôi là chuyện không thể."
"A ha.... Sự tự tin này đúng là không thể coi thường."
"Tôi chỉ nói sự thật mà thôi. Quốc gia lớn nhất trên thế giới là [Aylwin Gard]..... Cũng tức là tộc Elf, một chủng tộc có sức mạnh ma pháp như thế sẽ không thể bị đánh bại. Chính vì như thế mới được gọi là 'Quốc gia lớn nhất', nếu giao đấu chính diện thì chắc chắn sẽ thất bại, không có một ngoại lệ nào khác."
.... Ừm.
".... Là một con người...."
Clamy buông lỏng ảnh
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net