Tap do 321-340

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
một cái cảm giác lục cấp tạp tu cũng không có, mà khẩu khí lớn thế sao?' Một thanh âm lạnh lùng như ẩn như hiện trong gió lạnh.

Ngón tay thon dài trắng nõn sửa lại quần áo, Tiếu Ba lúc này như một thân sĩ sắp dự tiệc, ưu nhã tiêu sái.

"Ra đi, năm tiểu tử kia, đừng nấp." hắn đột nhiên híp mắt nhìn trời: "Ta nói rồi, ngươi bay trên trời mãi không cảm thấy lạnh sao?"

"Các hạ quả là tinh mắt." Tiếng nói âm lãnh xuyên qua gió tuyết, truyền vào trong tai Tiếu Ba. Cùng lúc đó, thanh âm cách vách truyền tới các toa xe, năm tên tạp tu mang mặt nạ từ trong tuyết chui ra, như hổ rình mồi nhìn đội xe.

Ngón tay Tiếu Ba quệt nhẹ môi, khuôn mặt tuấn dật nhợt nhạt mỉm cười, con mắt yêu dị khó tả.

Môi đỏ tươi mới quẹt qua, ngón tay thon dài như nữ tử nhẹ nhàng búng ra.

Quang mang màu hổ phách nhỏ như sợi tóc trong chớp mắt chui vào trong tuyết.

"Cẩn thận!" Tạp tu trên bầu trời đột nhiên quát lên.

Đáng tiếc đã quá chậm, cổ họng năm tên tạp tu đều xuất hiện lỗ nhỏ. Năm tên tạp tu giật mình, tựa hồ còn chưa kịp phản ứng, lỗ nhỏ nhanh chóng chảy ra máu tươi đỏ sẫm. Trong nháy mắt một dòng máu đỏ dài nhỏ như suối phun ra.

Năm tên tạp tu lúc này mới có phản ứng, hoảng sợ ôm chặt yết hầu, miệng phát ra tiếng ô a, chậm rãi ngã xuống. Khuôn mặt thống khổ của bọn họ vặn vẹo liên hồi.

"Ngươi dám đánh lén." Vị tạp tu trên bầu trời vừa giận vừa sợ.

"Đại thúc, chẳng lẽ ta phải kêu lên trước khi đánh sao?' Khuôn mặt tuấn dật của Tiếu Ba lộ vẻ quyến rũ quỷ dị, vài đạo quang mang hổ phách bắn thẳng lên thân ảnh mơ hồ trên không trung.

"Ta muốn giết ngươi." Tạp tu trên không trong cơn thịnh nộ, toàn lực xuất thủ. Chỉ thấy vô số năng lượng thể nhưu bông tuyết bắn ra, đón nhận vài đạo ánh sáng hổ phách của Tiếu Ba.

Hai người không chút suy nghĩ đả đấu.

Song, một màn quỷ dị xuất hiện.

Chương 323: Luân - Bom hẹn giờ

Ánh sáng màu hổ phách đột nhiên ngưng trệ, tựa như gặp lực cản cực lớn khi xuyên qua chất lỏng, vô cùng gian nan xuyên phá khu vực do năng lượng thể dạng bông tuyết bao phủ. Ánh sáng hổ phách vô cùng cùng nhanh khi trước, lúc này như con ốc sên bò tới, làm cho người khác có cảm giác như thời gian chậm lại.

Tiếu Ba khẽ biến sắc.

Mỗi năng lượng thể của đối phương đều hình bông tuyết sáu cánh, mỗi một cánh đều có một thuộc tính đặc biệt. Thuộc tính khác nhau phối hợp, hình thành một từ trường quái dị, chính bởi vì từ trường này mà tạo nên cảnh tượng trước mắt.

Tiếu Ba hừ lạnh một tiếng, lại vài đạo ánh sáng hổ phách rời tay , vẽ ra mấy đường vòng cung kì dị, muốn vượt qua khu vực này đánh thẳng vào thân thể đối phương.

"Hừ, tiểu tư, chỉ có vậy thôi sao?' Vị tạp tu trong gió tuyết hừ lạnh một tiếng, lời còn chưa dứt, khu vực bông tuyết bao phủ chợt dạt ra, tưa như bị một bàn tay vô hình ép biến dạng.

Trong chớp mắt, một bức tường không khí trong suốt dựng lên giữa hai người.

Gió tuyết đầy trời không cách nào vượt qua tường không khí. Ngoại trừ năng lượng thể hình bông tuyết tùy ý du động , bên trong không khí tường trong suốt, bắt mắt nhất là mấy luồng ánh sáng màu hổ phách tựa hồ đang đứng im bất động.

Mấy luồng ánh sáng hổ phách được Tiếu Ba bắn ra đều không ngoại lệ rơi vào tường không khí. Vừa vào tường không khí, ánh sáng tốc độ cực nhanh , lực sát thương trí mạng lập tức bị giam cầm, thong thả như loài bò sát.

Tiếu Ba rốt cục biến sắc, hắn lầu đầu tiên gặp loại tạp phiến quái dị như vậy

Không nghĩ tới, trận chiến đầu tiên khi tiến vào Thiên Đông lý khu lại gặp phải địch nhân khó chơi như vậy, điều này làm hắn rất đau đầu. Bất quá có thể lang thang trong rừng rậm nửa năm, trong đội ngũ kinh nghiệm chiến đấu phong phú của hắn chỉ xếp sau Weah. Không ai có khả năng vượt hắn, dù là Trần Mộ, phương diện này cũng không thể so với hắn.

Khí lưu tạp đột nhiên phát động, Tiếu Ba hóa thành một mũi tên, đột nhiên phóng tới bên sườn đối phương.

Ngạnh công không được vậy vận động chiến.

Hoàn cảnh phức tạp trong rừng rậm rèn luyện ra kỹ xảo di chuyển tương đối kinh khủng.

Biến hướng, dừng đột ngột, lại biến hướng, ngoặt...

Chợt tiến chợt lùi, Tiếu Ba như một bóng trắng, trong gió tuyết như ẩn như hiện phiêu hốt bất định.

Chiêu này của Tiếu Ba tương đương hữu hiệu, tường không khí dù lớn nhưng không đủ ngăn cản Tiếu Ba, đối phương nhất thời có chút chật vật.

Bất quá đối phương cũng là hạng người giảo hoạt, nào dễ dàng chịu khổ như vậy? Cũng không thấy hắn làm gì, tường không khí lại phát sinh biến hóa. Không khí trong suốt bỗng biến thành hình cầu, bao phủ vị tạp tu ở trong.

Mắt Tiếu Ba trợn tròn.

Đây không phải là rùa rụt đầu sao? Nhìn không khí cầu rất tròn này, vô số năng lượng thể hình bông tuyết du động bất quy tắc phía trong, chen giữa những bông tuyết màu bạc là vài luồng ánh sáng màu hổ phách, trông cực kỳ đẹp mắt.

Tiếu Ba gặp khó khăn , hắn không biết ra tay từ chỗ nào?

" Tiểu tử. ngươi quá non! Có bản lãnh liền tiến vào! Ngươi vào đây!" Tạp tu trong viên cầu đắc ý huyên thuyên.

Tiếu Ba lúc này mới thấy rõ khuôn mặt của vị tạp tu này, mặt ngựa, mắt chuột , lại mặc một bộ âu phục rất chỉnh tề.

Từ cái nhìn đầu tiên, Tiếu Ba cảm giác được người trước mặt, dù nhìn góc độ nào cũng không thuận mắt.

Xấu trai như thế , còn mặc âu phục?

Tất cả phối hợp với vẻ mặt đắc ý, làm cho hắn có xúc động muốn đánh vỡ quy xác cứng rắn của đối phương . Nhưng, không thể không nói, quy xác của đối phương đúng là có kỹ thuật. Nếu hắn là Weah, trực tiếp cầm đá ném vỡ đầu kẻ này. Kinh nghiệm của hắn rất phong phú, liếc mắt liền nhìn ra, tầng phòng ngự này chỉ hữu hiệu với năng lượng thể.

Đáng tiếc, hắn không phải Weah.

Hắn biết rõ, trên đời này, căn bản không tồn toàn loại phòng ngự hoàn mỹ nào. Nhược điểm của đối phương là chỗ nào?

Ánh mắt hắn đột nhiên rơi vào mấy luồng ánh sáng màu hổ phách đang lún sâu trong bông tuyết bạc, tốc độ chúng nó cực chậm, gian nan bò tới.

Tiếu Ba đột nhiên nảy sinh ý tưởng.

Hắn chợt nghiêm túc, trang trọng vươn tay phải, ngón tay như rong biển đong đưa trong nước theo một quy luật nào đó rất nhanh, ngay lập tức, độ nghi trên cổ tay hắn sáng lên.

Một luồng ánh sáng màu hổ phách cực kỳ tinh tế , sáng chói từ độ nghi bắn ra, như con rắn quấn quanh cổ tay hắn.

Trong chớp mắt, trên cổ tay phải của Tiếu Ba hiện lên một đám mây hổ phách theo hình trôn ốc, tựa như một vòng tay kim loại màu hổ phách.

Năm ngón tay đình chỉ đung đưa, ngón trỏ chỉ thẳng phía trước.

Hổ phách vòn tay vốn quấn trên tay hắn đột nhiên lấy tốc độ kinh người uốn lượn theo ngón tay.

Tất cả ánh sáng hổ phách ngưng tụ về phía trước, tập trung trước ngón trỏ của Tiếu Ba tạo thành một quang cầu màu hổ phách chói mắt. Ánh mắt Tiếu Ba càng thêm ngưng trọng, mãi tới khi quang cầu thành hình, hắn mới thở phào một hơi.

Không chút chần chừ, búng nhẹ một cái, quang cầu hổ phách như lưu tinh bắn thẳng về tuyết cầu phòng ngự của đối phương.

Đối phương cũng nhìn ra, một chiêu này không phải chuyện đùa, nhất định là chiêu thức lợi hại nhất kích tất sát của Tiếu Ba. Ánh mắt cũng trở nên khẩn trương, không dám có một tia khinh thường nào , tuyết hoa màu bạc trong quả cầu phòng hộ càng lúc càng chậm chạp, mà vài luồng ánh sáng hổ phách bên trong cũng hoàn toàn ngưng trệ.

Tiểu quang cầu chuẩn xác đánh trúng quả cầu phòng ngự.

Không một thanh âm, không chút tiếng động, quả cầu phòng ngự bằng bông tuyết an tĩnh bất động.

"Ha ha! Làm hại lão tử sợ bóng sợ gió! Ta còn tưởng thủ đoạn gì lợi hại, khách khách, thường thôi!" Vị tạp tu này càng thêm đắc ý, ánh mắt nhìn tiếu ba lộ vẻ khinh thị xem thường.

Tiếu Ba không nói gì, nhìn chằm chằm quang cầu mầu bạc tựa hồ đứng yên. Quang cầu như một tiểu hành tinh, phát ra ánh sáng màu hổ phách.

Thấy ánh mắt Tiếu Ba, tựa như không thể tin một màn này, vị tạp tu như nhận được an ủi lớn nhất , vô cùng thỏa mãn .

"Ha ha, chưa thấy bao giờ sao! Tiểu tử, trên tay gia gia là Tuyết hoa vực! Cô lậu quả văn như ngươi , chết dưới tấm tạp này, cũng là rất vinh hạnh!" Vị tạp tu này cười ha hả, cực kỳ đắc ý.

Tiếu Ba không để ý, vẫn chăm chú nhìn tiểu quang cầu, đột nhiên, con mắt của hắn chớp động.

Không thèm nhìn nữa, Tiếu Ba khôi phục thái độ bình thường.

"Bệnh thần kinh!" Tiếu Ba đột nhiên giơ ngón giữa trước mặt vị tạp tu, vẻ mặt khinh bỉ; "Đại thúc, người tự sướng đi, ta không chơi với người. Rùa rụt đầu cướp xe sao? Lão nhân thật là thú vị."

Nói xong , hắn quay lại nói với các tạp tu đang cẩn thận đề phòng: "Chúng ta đi, đừng động tới kẻ ngu ngốc này nữa." Nói xong dẫn đầu trở lại đỉnh toa xe, ra vẻ lơ đễnh nhìn qua quang cầu chói mắt đang nằm trong khu vực bông tuyết màu bạc.

Quang cầu đang dần trở nên ảm đạm, trong mắt Tiếu Ba lộ ra một chút vui mừng.

Vị tạp tu kia xanh mặt, y lúc này mới nhớ tới, mình đang làm cái gì.

Đáng chết! Nếu như vậy quay về, chỉ sợ địa vị của mình trong liên minh rơi xuống ngàn trượng. Nhưng tạp phiến của y thiện thủ không thiện công, y mơ ngủ mất rồi.

Đối phương mấy người còn chưa xuất thủ, nhưng phi hành kĩ khá xuất sắc vẫn hù y giật mình.

Nên làm gì bây giờ? Y đang nghĩ không ra , đột nhiên thấy tiểu tử đáng ghét đang cười dài nhìn mình.

Di, tiểu tử này lại muốn làm gì vậy?

Y không chú ý tới quang cầu màu hổ phách ảm đạm đang chậm rãi phát sáng. Quá trình biến hóa cứ thế chậm chạp trôi qua trước mặt vị tạp tu.

"Được rồi, ta quên nhắc ngươi!' Tiếu Ba nghiêm trang, khiến đối phương sửng sốt, hắn cười rất sáng lạng, cực kỳ có phong độ, chậm rãi nói; "Đại thúc, ngươi mặc âu phục thật quá xấu."

Vừa dứt lời, quang cầu hổ phách cơ hồ yên lặng lại lần nữa phát sáng, sáng như khi Tiếu Ba bắn nó ra.

Đối phương như mộng như tỉnh, chú ý tới sự khác thường của quang cầu, lập tức biến sắc.

Oanh!

Không đợi hắn kịp phản ứng, quang cầu màu hổ phách chợt phát nổ, vô tân quang mang bao trùm lấy hắn.

Tiếu Ba sớm có chuẩn bị đã nhắm mắt lại, một lát sau, mới mở mắt ra, Tiếu Ba thấy một hố to chỗ vị tạp tu đứng vừa rồi, không khỏi thờ dài cảm thán.

"Hô, ta ghét rùa rụt đầu." Hắn lầm bầm, bộ dáng có chút mệt mỏi.

Tràng chiến đấu vừa rồi nhìn như cực kỳ bình thường, kì thật tâm lực tiêu hao rất lớn. Vì tận lực rút ngắn thời gian phát động, hắn liền phát huy cảm giác tới cực hạn.

Bom hẹn giờ là tên của chiêu này. Hắn lợi dụng ánh sáng xoay chuyển làm đồng hồ, khống chế chính xác thời gian phát nổ.

Tuyết cầu phòng ngự của đối phương thực sự rất lợi hại, làm hắn thiếu chút nữa không thể xuống tay. Bất quá chùm sáng hổ phách thong thả di chuyển trong phòng ngự cầu để cho hắn tìm ra một điểm lợi dụng. Tác dụng của tạp phiến đối phương hẳn là làm chậm lại tốc độ vận động của năng lượng thể, nó đem tốc độ vận hành của năng lượng thể giảm tới cực thấp.

Đối với tuyệt đại đa số năng lượng thể mà nói, một khi mất đi tốc độ, uy lực cơ hồ hoàn toàn biến mất.

Tiếu Ba đoán, tác dụng của tạp phiến đối phương hẳn có hạn, nếu như công kích giống như nổ mạnh, vậy nó khó có khả năng hoàn toàn áp chế. Đặc biệt năng lượng nổ mạnh, dù tốc độ giảm xuống mấy vạn lần, uy lực của nó vẫn đủ để giết người.

Mà tạp phiến của đối phương dù có thể giảm tốc độ của năng lượng thể tới cực thấp cũng không thể làm nó hoàn toàn đình chỉ.

Để đạt tới hiệu quả, hắn phải khống chế thời gian tại một đơn vị nhất định. Dù cảm giác linh mẫn kinh người nhưng vẫn khiến hắn hao phí hết khí lực. Thậm chí để hấp dẫn sự chú ý của đối phương, hắn còn nói chuyện phiếm một hồi.

Bất quá khi hắn chứng kiến một cánh tay cụt trên mặt đất, độ nghi trên tay vẫn hoàn hảo như ban đầu, tinh thần của hắn nhất thời rung lên. Lập tức chạy tới bến cánh tay cụt, gọi to.

"Mấy người các ngươi, lục soát người năm tên kia, không nên lãng phí."

Chương 324: Ám Chiêu

Sau khi thống kê xong, Trần Mộ cuối cùng cũng xác định được phương án mới. Loại phương pháp rèn luyện cảm giác mới này được gọi là "Tuyết khanh đại pháp"(1), tên này cũng khiến cho vài người như Khương Lương từ chối cho ý kiến.

Tên có đẹp hay không, Trần Mộ không quan tâm, đối với hắn hiệu quả mới là mấu chốt.

Đợi đến khi nhóm người Bernal xây dựng xong, Trần Mộ liền bắt đầu chuẩn bị phổ biến "Tuyết khanh đại pháp." Khương lương là người được lợi đầu tiên, cảm giác của hắn đã khôi phục đến trình độ như trước kia, mọi người lúc này mới phát hiện, thì ra cường độ cảm giác của Khương Lương đã đạt đến tứ cấp, cách ngũ cấp chỉ có một chút ít.

Suy nghĩ sâu xa thêm một chút, chuyện Khương Lương bị thương đã là từ mấy năm trước, mấy năm trước mà đã có trình độ như thế, với thiên phú như vậy, vô luận ở đâu thì cũng được coi là bảo bối.

Các tạp tu khác khi nhìn thấy thực lực của Khương Lương đột nhiên tăng mạnh, mọi người vô cùng đỏ mắt. Phải biết rằng, phương pháp rèn luyện cảm giác tốt thường là bí pháp bất truyền của các học viện, chỉ có những đệ tử trung tâm chính thức mới có thể tiếp nhận.

Chỉ có những người biểu hiện ra thiên phú ưu tú, ngoan ngoãn nghe theo sự an bài của các quan chức nhà trường mới có thể có cơ hội được truyền thụ. Thiên phú của những người này hết sức bình thường, nào có cơ hội tiếp xúc với phương pháp rèn luyện ưu tú chứ?

Vì vậy cũng khó trách bọn họ vô cùng đỏ mắt, thật ra những người này ngoại trừ sự hâm mộ ra thì cũng không có ai dám hi vọng xa vời. Sự bất phàm của Khương Lương sớm đã bộc lộ rõ ra trong số các đội trưởng, hắn ngày thường mặc dù không nhiều lời nhưng hết sức uy tín.

Vì vậy mà các tạp tu khác lại càng thêm cố gắng rèn luyện, hy vọng sẽ có thể nhanh chóng tăng lên cường độ cảm giác của bản thân.

Công trình của Bernal có quy mô rất lớn, xuất phát từ việc cân nhắc về vấn đề an toàn, sau khi hoàn thành những căn phòng băng cơ bản nhất, bọn họ lại toàn lực tu kiến các thiết bị phòng thủ.

Ví dụ như Hải Tinh bảo, uy lực của nó khá xuất sắc. Nó đặc biệt thích hợp với trận địa chiến thuật của bộ tạp chiến thuật(2). Và cũng từ nguyên nhân cẩn thận, Trần Mộ đã cố ý yêu cầu Bernal ngụy trang cho bề ngoài của Hải Tinh Bảo.

Bernal cũng rất thông minh, hắn liền kiến tạo Hải Tinh bảo ở hai bên đỉnh núi, vì trên đỉnh núi sẽ có tuyết đọng lại ngụy trang cho Hải Tinh bảo, từ xa nhìn vào, cũng giống như hai đỉnh núi bình thường.

"Ông chủ, ông chủ." Tiếu Ba hưng phấn hô hét.

Trần Mộ đang cùng với Khương Lương thảo luận liền không vui ngước lên, liếc mắt nhìn Tiếu Ba, sau đó lại cúi đầu thảo luận với Khương Lương. Bị Trần Mộ liếc nhìn, Tiếu Ba lập tức ủ rũ, vẻ mặt hắn buồn chán tùy tiện ngồi xuống. Đối với ông chủ này, hắn quả thật có chút sợ hãi, cũng bởi vì nắm tay của ông chủ khiến cho hắn khắc sâu sợ hãi.

Biết ông chủ một khi nổi giận là sẽ dùng đến nắm tay! Nghĩ tới ngày đó, hắn lại cảm giác thấy toàn thân đau nhức.

Qua hơn mười phút, Trần Mộ rốt cuộc cũng chấm dứt thảo luận với Khương Lương, hắn đi tới trước mặt Tiếu Ba, hỏi: "Chuyện gì?"

Tiếu Ba vội đứng lên, hưng phấn nói: "Ông chủ, bọn thuộc hạ ở trên đường bị tập kích, nhưng bọn chúng đều đã bị thuộc hạ giết sạch. Thuộc hạ còn đem tạp phiến của bọn chúng mang về, đúng rồi, tấm Tuyết Hoa Chi Vực này quả thật có chút độc đáo, nó có thể làm cho tốc độ của năng lượng thể khi tiến vào phạm vi khống chế của nó bị giảm xuống tới mức không thể tin nổi. Thuộc hạ thiếu chịu nữa chịu khổ, may là thuộc hạ anh võ bất phàm, quyết định nhanh nhạy...."

Trần Mộ không để ý tới Tiếu Ba đang lải nhải, kích hoạt thiết bị truyền tin, trực tiếp gọi Bagnell tới.

"Ông chủ, có chuyện gì vậy?" Bagnell thở hồng hộc chạy tới.

"Hắn gặp phải tập kích trên đường." Trần Mộ chỉ Tiếu Ba nói.

Bagnell biến sắc, ánh mắt lạnh lẽo: "Xem ra đã có kẻ chờ không nổi rồi."

Liên minh Xuyên Hạ do 35 tiểu bảo tạo thành. Nó cũng là thế lực lớn nhất khu Sicker này, kế đến là Kiều gia, do 27 tiểu bảo tạo thành, những thế lực có hơn 10 tiểu bảo thì có tới năm sáu nhà.

"Cái gì?" Sắc mặt Văn Tá Phu trở nên cực kỳ khó coi, ánh mắt hắn bất thiện nhìn chằm chằm Y Tùng đang ướp nhẹp mồ hôi trước mặt: "Tây Ti bị giết sao?"

"Dạ đúng!" Y Tùng trên mặt tràn đầy mồ hôi, hắn rung giọng trả lời: "Đại ca, thuộc hạ phái Tây Ti và năm vị tạp tu có cảm giác năm cấp đi thử dò xét một chút. Không ngờ rằng, bọn họ vừa đối mặt thì đã bị giết."

Vô cùng cẩn thận gật đầu, rồi lại thoáng thấy sắc mặt xanh mét của lão đại. Y Tùng lại càng không dám thở mạnh, nhưng hắn biết, lúc này phải đem tất cả tin tức báo lại cho lão đại, vì vậy hắn cũng chỉ có thể kiên trì khai báo tới cùng: "Không tìm thấy thi thể của Tây Ti, hắn chỉ còn lại một cánh tay cụt, năm người khác thì đều bị một kích mất mạng vào yết hầu. Hơn nữa, bọn họ..."

Y Tùng do dự, hắn không biết có nên nói tiếp hay không.

"Bọn họ làm sao?" Ngữ khí của Văn Tá Phu càng trầm thấp.

"Bọn họ... Bọn họ." Gặp phải ánh mắt âm trầm của lão đại, Y Tùng run cầm cập, hắn vô ý thức thốt ra: "Tất cả mọi thứ trên người của bọn họ đều bị lấy hết, không lưu lại một thứ gì hết."

Xoảng!

"Khốn nạn!" Văn Tá Phu trong cơn thịnh nộ, liền ném cái ấm trà mà mình cực kỳ yêu thích xuống đất. Mảnh vỡ của ấm trà bắn cả vào mặt Y Tùng làm cho hắn vô cùng đau đớn, hắn nhịn đau cố không dám cử động, cúi đầu kính cẩn vô cùng.

Sắc mặt của Văn Tá Phu lúc này làm cho người khác cực kỳ sợ hãi, cơ mặt thỉnh thoảng lại giật giật, hai mắt cơ hồ muốn bắn ra lửa.

Y Tùng sợ tới mức không dám nhúc nhích.

Qua nửa giờ, Văn Tá Phu mới dần bình tĩnh lại.

"Thật không ngờ rằng, vậy mà lại đụng phải nhân vật lợi hại. Hừ, tưởng rằng có một hai cao thủ có thể là địch với ta sao? Bọn chúng quá xem thường Văn Tá Phu này rồi. Ngươi từ trong tổ ám vụ chọn ra mười người. Nhớ cho kỹ, quấy nhiễu là chính, khi có cơ hội, thì nuốt luôn đối phương. Không có cơ hội, thì cũng phải khiến cho bọn chúng đề phòng, phải làm cho mỗi tên trong bọn chúng cảm thấy bất an. Hừ, ở chỗ này, một khi không có tiếp tế tiếp viện, ta xem bọn chúng sinh tồn kiểu gì." Văn Tá Phu có thể ngồi vào vị trí này, tự nhiên không phải là kẻ vứt đi, trong chốc lát liền nghĩ ra một biện pháp vô cùng âm độc tàn nhẫn.

Trước kia hắn đã gặp qua không ít đối thủ như vậy, thường thường là bên trong sẽ có 1, 2 cao thủ tọa trấn, tổng thể thì cũng có chút thực lực. Nhưng những đối thủ này đều gục ngã dưới chân hắn. Một chiêu này cũng không mới, nhưng để đối phó với đối thủ như thế thì lại hết sức phù hợp.

Ta muốn cho các ngươi sống không bằng chết! Vừa mới bị tổn thất một vị cao thủ, điều này làm cho mắt Văn Tá Phu lộ ra hung quang, nghiến răng nghiến lợi.

Y Tùng mừng rỡ: "Đại ca anh minh, quả nhiên không hổ là bậc thầy chiến thuật! chiêu này xuất ra, bọn chúng nhất định khó có thể chống đỡ, cuối cùng cũng phải phủ phục dưới chân đại ca."

Lần này lão đại xuất vốn rồi. Tổ ám vụ có tổng cộng mấy chục người, lần này đại ca vừa ra tay đã cho mười người hành động, có thể thấy là vô cùng coi trọng đám người kia. Mỗi thành viên của ám vụ tổ, bản lĩnh không hề dưới Tây Ti, hơn nữa bọn họ được huấn luyện kỹ thuật ẩn nấp, ám sát rất nghiêm khắc, hành động xử lý như vậy của đại ca là thích hợp nhất.

Được Y Tùng vỗ mông, Văn Tá Phu lập tức thoải mái hơn một chút. Hắn bằng một chiêu này, đã chiến thắng rất nhiều đối thủ. Nơi này cách xa thành thị, công việc tiếp tế hết sức khó khăn, mà một khi gặp phải loại quấy nhiễu này, cực kì khó trở tay. Được Y Tùng vỗ đúng chỗ ngứa, sắc mặt của Văn Tá Phu dễ coi hơn nhiều.

Hắn bắt đầu ảo tưởng, bọn người đáng chết kia khi bị hắn ép tới bước đường cùng, cuối cùng phải nằm quỳ dưới chân hắn, hướng về phía hắn mà cầu xin.

Trời ạ, còn gì tuyệt diệu hơn chứ?

Bernal xoa xoa bàn tay, giọng nói mang theo vài phần tự hào: "Ông chủ tôn kính, chúng tôi đã hoàn thành toàn bộ công trình. Tôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC