tap do x4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tồn tại của Duy A, Trần Mộ không cùng Duy A đi chung một thuyền. Duy A sẽ đi từ một đường khác, hai người đến thành phố Trát Nhĩ Kiền ở phía trước tụ họp.

Cựa quậy một chút, trên người Trần Mộ truyền đến từng cơn bủn rủn, đêm hôm trước hắn lại bị Duy A hung hăng trừng trị một hồi. "Gã quỷ này, ra tay đúng là chẳng biết lưu tình mà." Trần Mộ thầm nhủ trong lòng. Ánh mắt của hắn không tự chủ dừng lại trên cánh tay của mình, đó là một bông hoa xanh biếc.

Một đóa hoa năm cánh màu xanh biếc hết sức quái dị. Mấy ngày trước, nó đột nhiên xuất hiện trên cánh tay hắn. Không ai biết được nó là hoa gì, sau nhờ Tô Lưu triệt Nhu dùng dụng cụ kiểm tra mới biết, hình hoa đó là do sợi tơ xanh lục ở trong cơ thể hắn giở trò quỷ.

Đóa hoa xanh biếc này cũng không ảnh hưởng đến cảm giác của Trần Mộ, tình trạng thân thể của hắn hoàn toàn giống y như lúc trước, nhưng biến hóa này vẫn khiến cho hắn mơ hồ có cảm giác không ổn lắm. Sợi tơ xanh lục trước vẫn ổn định trong cơ thể của hắn không động tĩnh gì, bây giờ đột nhiên làm ra một đóa hoa màu xanh quái dị như vậy, hỏi làm sao mà người ta không sợ được.

Đóa hoa màu xanh biếc này giống như hình xăm, thậm chí làm cho mọi người có cảm thấy khá đẹp, rất có phong cách của ma nữ. Chỉ cần là có nguồn gốc từ ma nữ, thì dù là kỹ năng hay bất cứ cái gì đều làm cho mọi người có cảm giác quỷ dị.

"Rất xin lỗi phải thông báo cho các vị hành khách, chúng ta gặp phải một bầy chim Sí Mục Tổ. Đại khái cần phải dừng lại khoảng mười phút. Chúng tôi vô cùng xin lỗi nếu quyết định này khiến cho quý khách cảm thấy bất tiện, tạp tu của bản thuyền sẽ cố gắng giải quyết vấn đề nhanh nhất có thể. Xin cảm tạ quý khách đã thông cảm, cảm ơn."

Loa phát thanh trên toa thuyền tuyết đột nhiên vang lên.

Lúc này, đám hành khách mới bắt đầu yên lòng. Chim Sí Mục Tổ là một loại dã thú ăn thịt nguy hiểm. Chúng có thể hình cao gần bằng với một người trưởng thành, có thể bay lượn trên trời trong một khoảng cách ngắn. Nhưng bù lại cho năng lực bay lượn vụng về của chúng là khả năng chạy vô cùng xuất sắc, mau lẹ như bay. Chúng có móng vuốt và mỏ rất sắc bén, nhưng đó không phải là vũ khí chí mạng nhất của chúng.

Chim Sí Mục Tổ ở trên đỉnh đầu mọc ra một cái xúc tu to bằng ngón tay cái, trên đỉnh của xúc tu có một con mắt màu đỏ như lửa, đó mới là vũ khí nguy hiểm nhất của chúng. Nó có thể phóng xuất ra chùm năng lượng màu lửa, có thể xuyên thủng lồng năng lượng phổ thông tam tinh. Xúc tu cực kì linh hoạt, có thể phóng ra mọi hướng. Không chỉ có như vậy, cái con mắt màu đỏ rực còn có tác dụng trinh sát.

Chim Sí Mục Tổ bình thường tụ họp thành nhóm nhưng số lượng không nhiều lắm. Đối với mấy tên tạp tu ở trên thuyền mà nói, bất quá chỉ là phí sức một chút mà thôi.

Đám hành khách cũng biết rõ điểm này, người người đều trầm tĩnh trở lại. Trên thuyền đang chiếu tạp ảnh cho hành khách tiêu thời gian, chuyện này làm Trần Mộ nhớ đến khoảng thời gian cùng Lôi Tử chế tạo 'Không hẹn mà gặp' và "Sư sĩ truyền thuyết" .

Nhưng tiếp theo sau đó, trên tạp ảnh hiện ra bảng xếp hạng tạp ảnh được mong chờ nhất, không ngờ 'Sư sĩ truyền thuyết' lại đứng hạng nhất. Điều này làm Trần Mộ nhiều ít có chút ngạc nhiên. Hắn không ngờ "Sư sĩ truyền thuyết" được truyền bá đến tận khu Thiên Đông Lý. Tin tức tiếp theo càng làm cho hắn dở khóc dở cười. Có rất nhiều công ty tạp ảnh cỡ lớn công khai phát ra giải thưởng với kỳ vọng có thể tìm ra tác giả Mộc Lôi của 'Sư sĩ truyền thuyết', tiền thưởng của giải thưởng cao đến 150 triệu.

"Xem ra bản thân mình sau này cho dù chỉ đi chế tạo tạp ảnh cũng không lo bị chết đói." Trần Mộ nửa đắc ý nửa bùi ngùi. Đã mấy năm trôi qua còn có thể nhìn thấy nó, khó tránh trong lòng hắn trăm mùi lẫn lộn mà nhớ lại. Trên màn hình có rất nhiều tập hai của 'Sư sĩ truyền thuyết', tất cả đều là của một số kẻ yêu thích tạp ảnh tự mình chế tạo, nhìn một hồi khiến cho Trần Mộ nhìn một hồi hoa cả mắt.

Đã qua hơn mười phút, thuyền tuyết vẫn như cũ không có dấu hiệu khởi động. Hành khách trên thuyền dần dần có chút bất an. Nếu như nói chỉ có vài con chim Sí Mục Tổ chắc là phải sớm giải quyết rồi mới phải, cớ sao còn chưa có động tĩnh gì cả?

Trần Mộ bỗng nhiên trong lòng khẽ động. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa sổ. Hắn cảm nhận được ở ngoài kia không xa có một cỗ sóng năng lượng rất lớn!

Luồng sóng năng lượng rất mạnh, ở trên thuyền cũng có không ít tạp tu, mấy tạp tu này đều đồng thời biến sắc. Một số gã lanh lợi vội vàng hướng cửa khoang chạy tới, sóng năng lượng mạnh như thế tuyệt đối không phải do chim Sí Mục Tổ có thể phóng xuất ra được.

Mấy người này phải nói phản ứng cực nhanh, đối diện với tạp tu cao thủ và dã thú cường hãn lực phòng hộ của bản thân toa thuyền tuyết yếu ớt mỏng manh như giấy. Nhưng mà đối với hành khách bên trong mà nói, nó chẳng khác nào là một cái lồng bằng kim loại.

Nhìn qua cửa sổ kính hữu cơ ngăn cách, ánh mắt của Trần Mộ thoáng thấy vài vệt sáng hướng tới vị trí cửa khoang bắn mạnh tới, liến biết mấy người này khó tránh khỏi cái chết. Quả nhiên, mấy vệt sáng dễ dàng xuyên thấu cửa khoang kim loại, rồi sau vài tiếng kêu thảm thiết mấy vị tạp tu này phọt ra vài vòi máu mà ngã xuống mặt đất.

Lúc này tất cả mọi người đều hiểu ra là chuyện gì đã xảy ra. Bên trong toa thuyền ngay lập tức thành một vùng hỗn loạn, tiếng la hét, tiếng khóc vang lên không dứt.

Ba gã tạp tu khuôn mặt đằng đằng sát khí bay vào trong toa thuyền, gã tạp tu đi trước tóc ngắn húi cua, vẻ mặt lạnh lùng, nhìn thấy cả khoang thuyền một vùng hỗn loạn, hờ hững giơ tay lên, vài đạo lưu quang chợt lóe rồi biến mất, mấy kẻ thét chói tai nhất lập tức bị mất mạng.

"Tất cả đều câm miệng lại cho ta!"

Hành động này lập tức làm cho tất cả mọi người kinh hoàng dừng lại hết, bọn hành khách kinh khủng nhìn mấy kẻ nằm trong vũng máu, khuôn mặt tái mét.

"Nếu kẻ nào mà không thành thật, hừ!" Trong lời nói sát khí bừng bừng bộc lộ ra, ánh mắt như đao quét ngang hết thảy khoang thuyền.

Hai tên tạp tu đứng canh giữ ở trong khoang thuyền, còn một tên tạp tu khác thì lại tiến vào phòng điều khiển. Toa thuyền tuyết một lần nửa khởi động, nhưng mà ai cũng không biết lần này sẽ chạy đến địa phương nào.

Trần Mộ cũng giống như mấy người khác, cuộn tròn lại trên ghế. Trong lòng hắn cười khổ không dứt, cuộc huấn luyện đêm hôm trước làm cho tất cả thể lực và cảm giác của hắn đều hao tổn hết cả, đến giờ còn chưa khôi phục lại. Nhất là cảm giác của hắn, gần như cạn kiệt hết sạch.

Hắn còn chú ý thấy được, trong khoang ngoại trừ hai tên tạp tu, ở bên ngoài toa thuyền còn có hơn mười tên tạp tu theo dõi nữa.

Bọn người kia tuyệt đối không cần để ý đến đám hành khách này. Khi cần thiết, bọn hắn sẽ không một chút do dự cho nổ cả chiếc thuyền tuyết. Từ hành vi của đối phương mà phán đoán, Trần Mộ cho rằng mấy tạp tu này nhất định là có ý đồ khác. Nếu như là giết người cướp của, chỉ sợ chiếc thuyền tuyết này bây giờ không còn ai sống sót. Huống chi, với thân thủ của mấy tên tạp tu này, chắc chắn chúng chẳng để ý đến chút lợi ích từ việc cướp bóc hành khách.

Trần Mộ cũng không suy nghĩ quá nhiều, bọn kia rốt cuộc mưu đồ cái gì, đến lúc thì tự nhiên sẽ hiểu rõ thôi. Việc cấp bách trước mắt là mau chóng phục hồi thể lực và cảm giác của bản thân, với trạng thái hiện giờ của hắn thì chỉ là con cá nằm trên thớt của bọn kia mà thôi.

Cũng không biết có phải là có sự kích thích của nguy hiểm, Trần Mộ lúc này đầu óc cực kì tỉnh táo, trong lòng bỗng chốc trở nên bình tĩnh. Trong lúc bất tri bất giác, hắn tiến vào một trạng thái rất kỳ lạ giống như ngủ nhưng không phải ngủ, trong lòng một vùng yên tĩnh, tất cả mọi động tĩnh xung quanh lại dường như đều ở trong sự quan sát của hắn. Ngay tại lúc này, không có cái gì có thể làm cho lòng hắn nảy sinh một chút gợn sóng.

Hơi thở cực kỳ tự nhiên trở nên sâu dài, khắp cả người cho dù là cơ bắp nhỏ nhất, khó khống chế nhất cũng tự nhiên mà trở nên thả lỏng. Nhịp đập của tim trở nên chậm lại, huyết dịch lưu thông cũng trở nên trì trệ, nếu như có người nhìn Trần Mộ, đại khái cũng cho rằng là hắn đang ngủ mà thôi.

Cũng may là Trần Mộ đem đầu gục vô ngực, nếu không như vậy mà nói, bị người khác thấy được chỉ sợ là càng thêm kỳ quặc, làm cho người ta chú ý đến.

Ngay lúc này còn có thể ngủ được sao ?

Toa thuyền rẽ ra khỏi đường lớn đi vào trong rừng. Phi hành ước chừng khoảng nửa giờ đồng hồ, trong rừng càng lúc càng rậm rạp, ngay cả bọn tạp tu bắt cóc toa thuyền cũng không tự chủ lộ ra vẻ lo lắng căng thẳng. Bọn chúng dè dặt cẩn thận, vẻ mặt nghiêm trọng giữ nguyên sự cảnh giác. Trong rừng bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện nguy hiểm cả. Mà đám hành khách người người lại càng sợ đến mức run lẩy bẩy. Bọn họ chỉ là người bình thường, từ trước giờ chưa bao giờ từng đi vào trong rừng. Sự nguy hiểm trong rừng ngay cả tạp tu đều vô cùng sợ hãi, đối với người bình thường mà nói, đó tuyệt đối là cấm địa.

Rất nhiều hành khách đều lộ ra thần sắc tuyệt vọng, bây giờ cho dù là bọn tạp tu thả cho bọn họ đi, bọn họ cũng không có một kẻ nào dám đi cả. Rất nhiều người đều cầu nguyện ở trong lòng, ngàn vạn lần đừng có gặp phải dã thú.

Ở trong tay của bọn tạp tu bọn họ còn có một đường sống sót. Nếu như rơi vào trong tay của dã thú, kết cục duy nhất là trở thành bữa ăn trong bụng dã thú mà thôi.

Ông trời ở trên cao lại dường như mãi cứ thích cùng với mọi người trêu đùa, cái gì càng không muốn gặp phải thì hết lần này đến lần khác nó vẫn cứ xảy ra.

Cây cối sinh trưởng trong rừng rất lớn, phải bảy tám người ôm mới hết, ngọn cây đều cách mặt đất hơn 20 mét. Mỗi thân cây đều lớn như thế nên khoảng cách giữa các cây rất rộng, trên mặt đất là lớp tuyết dày, ngoài ra thì chẳng có loài cây nào khác. Do vậy nên toa thuyền có thể di chuyển tự nhiên giữa khu rừng. Tuy nhiên, để tránh va chạm vào thân cây nên toa thuyền chạy với tốc độ khá chậm.

Ánh mặt trời không thể xuyên qua tầng lá cây rậm tạp. Giữa khu rừng là một cảnh tượng âm u, lớp lớp bóng cây càng tô thêm vẻ đáng sợ. Nhóm hành khách trên toa thuyền đã sợ đến mức co lại thành một đám, không ngừng run rẩy. Do sợ chọc giận đám tạp tu tàn ác này nên không ai dám khóc thành tiếng.

Hơn mười tên tạp tu cẩn thận bảo vệ quanh toa thuyền tuyết, giữ vẻ cảnh giác cao độ. Gương mặt khó che giấu được vẻ mệt mỏi, bọn họ phải tốn rất nhiều sức lực để giết chết đám tạp tu trên toa thuyền. Mặc dù đã khéo léo lợi dụng bầy chim Sí Mục Tổ đánh trận đầu, nhưng sự chống cự trước lúc chết của đối phương vẫn khiến bọn họ tốn không ít sức lực.

Cuộc chiến giữa các tạp tu ngươi không chết thì ta vong nên dù là bọn họ chiếm thế thượng phong cũng chẳng ai dám lơ là.

Vù vù vù!

Bất thình lình, tiếng rít kỳ dị như tiếng gió thổi qua khe hở vang lên, mau chóng phi lại gần. Không cần ai ra lệnh, tất cả tạp tu đều ngừng lại, sẵn sàng đề phòng. Toa thuyền tuyết cũng dừng lại, hai tên tạp tu bên trên đều căng thẳng đứng lên đi tới trước cửa khoang thuyền đang mở rộng.

"Cẩn thận! Là dơi tuyết!"

Một tên tạp tu thét lên, trong tiếng thét mang theo nỗi hoảng sợ. Các tạp tu khác đều tái mặt, lồng năng lượng quanh người đều sáng hơn vài phần. Bọn họ đã mở lồng năng lượng tới mức cực hạn.

Vừa dứt lời, hơn mười lưỡi dao màu trắng to bằng lòng bàn tay từ trong rừng bắn nhanh về phía tạp tu ở giữa không trung!

Lưỡi dao màu trắng như tuyết này nhanh như tia chớp, như thanh đao đầy sát khí chém thẳng vào mặt!

Bụp bụp bụp!

Lồng năng lượng của ba tên tạp tu bị đâm thủng dễ dàng, không ngờ lồng năng lượng có thực mà cứ như không. "Binh" một tiếng, ba lồng năng lượng cùng lúc tan nát thành những mảnh vỡ loang loáng như sương mù, ba dòng máu tươi từ ngực ba tên tạp tu đó bắn ra.

Những tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp khu rừng, rồi bị cơn gió lạnh cuốn đi mất.

Các tạp tu khác đều giật mình, nhưng không ai dám phân tâm. Tất cả lồng năng lượng của bọn họ đều đang rung lắc dữ dội. Nếu bị tấn công thêm một đợt nữa thì bọn họ cũng có thể chịu cảnh lồng năng lượng tiêu tan mà chết!

Lúc này, lưỡi dao màu trắng to bằng lòng bàn tay cũng mờ nhạt đi nhiều. Bây giờ bọn họ mới nhìn rõ, thì ra lưỡi dao màu trắng này là một bầy dơi trắng.

Dơi tuyết có thân hình nhỏ, sải cánh chỉ bằng lòng bàn tay, nhanh như chớp, lướt như gió. Khi nó bay cực nhanh có thể tạo thành một tầng năng lượng dẹt và mỏng ở ngoài thân, cộng thêm trùng kích với tốc độ cao nên rất sắc bén.

Dơi tuyết là sát thủ trong rừng rậm. Chúng rất ưa đánh lén bất ngờ, khi con mồi phát hiện ra thì đã bị đâm thủng!

Đòn tấn công đầu tiên không thành! Bầy dơi tuyết này đã lộ rõ ý định rút lui, chúng cũng không ngờ mấy lồng năng lượng xinh đẹp này lại kiên cố như thế. Do vụ va chạm nên bầy dơi tuyết bị choáng, động tác cũng chậm lại.

Tuy đám tạp tu có lai lịch bất minh này đều có kinh nghiệm thực chiến phong phú, nhưng bầy dơi tuyết tập kích quá đột ngột, cộng thêm bọn họ không ngờ chúng lại kinh khủng đến thế, nên khi tận mắt thấy đồng đội chết trước mặt mình bọn họ vừa giận vừa sợ nhưng chẳng thể làm gì được. Hiện tại nhận thấy bầy dơi tuyết có dấu hiệu kiệt sức, nên bọn họ đều dốc sức ra tay.

Đám người này ra đòn vô cùng tàn nhẫn. Bọn họ cũng hiểu rõ nếu không nhân cơ hội bầy dơi bị kiệt sức, một khi chúng khôi phục tốc độ kinh hoàng như vừa rồi thì xác suất chiến thắng rất thấp.

Lưỡi đao, thoi năng lượng, quả cầu năng lượng...

Dù là loại hình tạp tu nào thì cũng rất ớn dã thú có tốc độ trời sinh như dơi tuyết. Trong rừng, bọn họ vĩnh viễn không có cách nào di chuyển tự nhiên như dơi tuyết. Hơn nữa, một khi đòn tấn công đầu tiên không thành thì chúng liền bay ra xa chờ cơ hội đánh lén, rất phiền phức.

Ầm ầm ầm!

Bảy con dơi tuyết bị đánh trúng, nổ tung giữa trời thành một đám mưa máu. Dơi tuyết là ví dụ điển hình cho loại dã thú công mạnh thủ yếu, năng lực phòng ngự của bản thân rất yếu. Một khi bị đánh trúng thì chẳng hề có cơ hội sống sót.

Các loại năng lượng thể nhiều hình dạng và màu sắc bay loạn khắp nơi. Vì tránh cảnh phải đề phòng bầy sát thủ này trên đường đi nên đám tạp tu quyết tâm tiêu diệt hết bầy dơi tuyết.

Tất cả hỏa lực đều được bắn ra, năng lượng thể trút như mưa. Mỗi lần có năng lượng thể bắn trúng vào thân cây to lớn thì lại có vô số mảnh gỗ tung tóe, khung cảnh vô cùng hỗn loạn.

Giữa không trung lại xuất hiện thêm vài chùm mưa máu, phần lớn dơi tuyết đều bị tiêu diệt bởi năng lượng thể rợp trời. Nhưng vẫn còn ba con dơi tuyết do xuyên thủng được lồng năng lượng nên bị ảnh hưởng ít hơn những con dơi tuyết khác, chúng vẫn giữ được tốc độ nhanh như chớp giật.

Dường như biết mình khó lòng thoát khỏi lưới hỏa lực dày đặc như thế, chúng lại thể hiện khả năng xuyên thấu kinh khủng khiến kẻ khác phải khiếp sợ của mình. Chúng tạo thành ba luồng sáng trắng. Cho dù bị bao vây trong lưới hỏa lực nhiều màu sắc, nhưng không thể xem thường sự sắc bén của chúng.

Một luồng sáng trắng va chạm với một cột sáng màu đỏ. Ầm! Nổ tung thành một chùm mưa máu.

Hai đòn tấn công màu trắng khác thành công lách qua khe hở của lưới hỏa lực, lao thẳng về phía hai tên tạp tu giữa không trung.

Phốc phốc!

Lồng năng lượng vừa chịu đòn tấn công nặng nề không thể tiếp tục ngăn cản hai đòn công kích cực kì hung hãn này. Tiếng vỡ giòn giã lại vang lên, kèm theo hai tiếng kêu thảm thiết.

Hai con dơi tuyết có màu sáng nhạt mau chóng bị nổ tung, nhưng hai tên đồng đội rơi từ trên không xuống nhắc nhở bọn họ trận chiến ngắn ngủi vừa rồi kinh hiểm đến mức nào. Những tên tạp tu còn sống sau trận chiến đều cảm thấy may mắn. Ai cũng tự hỏi xem nếu là mình thì có thể đỡ nổi đòn tấn công đó không?

Sắc mặt của tên thủ lĩnh rất kém. Lúc cướp thuyền thì chẳng sao, ai ngờ cướp xong thì lại cùng lúc chết mất năm tên tạp tu? Năm tên tạp tu, thậm chí có mấy người đã theo hắn từ lâu. Nhìn xung quanh giờ bọn họ chỉ còn có tám người, điều này làm hắn an tâm hơn một chút.

"Lần này, dù thế nào cũng phải đòi một số tiền lớn mới được." Hắn thầm suy tính.

Trần Mộ mở mắt, tia sáng lưu chuyển trong con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng. Hắn không ngờ 'tĩnh lặng sâu' mà bản thân vô tình học được trong lần hôn mê lúc trước lại có năng lực khôi phục tuyệt vời như thế. Chỉ trong 30 phút ngắn ngủi, nỗi mệt nhọc và bủn rủn đều biến mất, cả người vô cùng thư thái, tràn trề sức lực. Điều khiến hắn vừa mừng vừa sợ chính là cảm giác của bản thân đã khôi phục hơn phân nửa. Mặc dù chưa khôi phục hoàn toàn nhưng cũng đạt tới mức 70%. 'Tĩnh lặng sâu' thật thần kỳ! Nếu không phải đang lâm vào hiểm cảnh thì hắn đã nghiên cứu ngay sự ảo diệu của nó.

'Tĩnh lặng sâu', nếu vận dụng tốt... Nhưng giờ không phải là lúc để nghiên cứu 'tĩnh lặng sâu'. Đám dơi nhỏ màu trắng đáng yêu kia làm hắn thầm khiếp sợ, đúng là rừng rậm có tầng tầng lớp lớp nguy hiểm. Tuy nhiên, hắn liền nhận ra lúc này là một cơ hội tuyệt hảo. Đám tạp tu vừa trải qua một trận chiến kinh hiểm, lại bị thương nặng, sĩ khí xuống thấp, mất cảnh giác, hơn nữa năng lượng tạp cũng bị tiêu hao nhiều. Đối với Trần Mộ thì đây là những điều kiện rất có lợi.

Trần Mộ không tin chỉ với mười mấy tên tạp tu này mà dám chọc tức một tập đoàn lớn, rất có thể bọn họ còn đồng bọn ở đằng trước. Nếu vậy thì bản thân sẽ bị vây chặt thêm, dù có lợi hại hơn cũng khó lòng trốn thoát được.

Chỉ cần phá vây thành công rồi trốn vào rừng, cơ hội sống sót của bản thân sẽ lớn hơn nhiều. Trong rừng, hắn không e ngại bất cứ kẻ nào trừ Duy A. Còn về đám hành khách trên thuyền, hắn còn chưa ngu tới mức cho rằng bản thân có năng lực cứu thoát bọn họ. Bản thân một mình một ngựa chạy thoát đã là may mắn lắm rồi. Suy nghĩ trong đầu càng lúc càng rõ ràng. Hắn quyết định rất nhanh, phải ra tay ngay.

Đám hành khách đã sớm sợ đến mức đều nằm sấp xuống, e không cẩn thận thì sẽ bị vạ lây nên chẳng ai chú ý tới động tác của Trần Mộ.

Trần Mộ khom người lại, lặng lẽ mai phục ở một bên cửa. Trên hai đầu ngón tay của hắn là luồng sáng màu xanh nhạt rất khó nhận thấy. Bách Biến quả không hổ danh là tạp phiến mà hắn phí hết tâm tư chế tạo, sóng năng lượng nhỏ đến mức dù Trần Mộ cũng rất hài lòng.

"A Thọt, ngươi vào trong thuyền. Nếu có kẻ dám trái lời thì không cần nương tay." Tên tạp tu cầm đầu thản nhiên nói. Đám tạp tu quen thuộc với hắn đều biết thủ lĩnh đã bị bầy dơi tuyết kia chọc giận.

"Vâng." Một tên tạp tu chừng 18 - 20 tuổi đáp một tiếng rồi bước về phía toa thuyền tuyết.

"Tất cả lấy lại tinh thần cho ta!" Tên thủ lĩnh quát lớn, thương vong nặng nề khiến hắn rất bực bội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#zeta