Lớn rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ừ có ai ngờ
Có một ngày lòng mình buồn thế
Thế giới này nặng nề và vội vã
Sao chẳng nơi nào có chốn dừng chân?

Mình lặng lẽ
Nhìn tuổi thơ vụt mất
Chẳng còn thơ ngây và nồng hậu
Trên đời này ai cũng lạnh lùng vô cảm
Có đường nào quay về tuổi nhỏ thân thương?

Thôi lớn rồi
Đừng khóc nhè thế mãi
Chẳng ai quan tâm mà vỗ về an ủi
Chỉ có tự mình lau nước mắt đi thôi.

Người lớn kì ghê
Cứ gạo, tiền, cơm, áo
Chẳng ai biết tuổi thơ con mình vụt tắt
Vội vã như ánh nắng trước cơn giông.

Người lớn à
Người lớn ơi
Trẻ con chẳng cần nhiều vật chất
Sao người lớn cứ cố tình quên mất
Làm cho con mình thiếu thốn mất tình thương?

Mà thôi,
Trẻ con rồi cũng thành người lớn
Rồi cũng phải xem tiền là tất cả
Cũng phải nhọc lòng với gánh mưu sinh vất vả

Rồi trẻ con cũng sẽ có danh xưng
Là Người Lớn...

NguyenThuyVi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net