02/12/2016

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang vừa đi ra khỏi siêu thị thì chuông điện thoại kêu. Là Bảo.

-Tớ mua đồ nấu ăn rồi. Đang trên đường về.

Bảo giọng áy náy:

-Xin lỗi nha. Hôm nay không ăn cùng cậu được rồi. Mẹ tớ vừa gọi điện phải về nhà gấp. Thấy giọng mẹ tớ lo lắng lắm nên tớ bắt taxi về rồi. Xin lỗi nha!

-Không sao. Không sao mà. Chắc nhà có việc quan trọng nên mẹ cậu mới gọi. Không ăn hôm nay thì để hôm khác ăn cũng được.

Nghe Giang nói vậy, Bảo cũng vơi đi tội lỗi. Trở lại giọng trêu đùa:

-Ừ. Hôm khác về ăn cùng cậu. Tớ đi là không được dẫn gái về nhà đâu đấy.

-Gì chứ? Cậu nghĩ sao mà nói vậy hả? Có gái thì tớ cũng dẫn ra nhà nghỉ chứ không thèm về cái ổ chó... à nhầm... ổ chuột đó đâu.

-Được rồi. Anh tin em. Ở nhà chờ chồng em về nha!

Giang chưa kịp cãi lại thì đầu dây bên kia đã tắt máy. Cậu chỉ biết cười trừ người bạn hay đùa này mà không biết rằng lời này mới là thật lòng của ai kia. Giang đi qua con hẻm nhỏ về nhà trọ. Con hẻm này cậu đi qua không biết bao nhiêu lần rồi mà hôm nay sao tự nhiên lại thấy rợn rợn. Định chạy nhanh về thì chợt văng vẳng bên tai tiếng rên rỉ. Giang nghĩ rằng mình bị ảnh hưởng bởi bộ phim mà hôm qua xem cùng Bảo nên càng muốn chạy nhanh hơn. Nhưng chưa bước được đến bước thứ hai thì ánh sáng lóe lên thu hút ánh nhìn của cậu. Cậu tiến lại gần ánh sáng thì tiếng rên rỉ lại càng rõ. Đến khi đến gần đến mức xác nhận được nguồn sáng là cái điện thoại thì Giang thấy có gì đó không đúng - không còn nghe thấy bất kỳ tiếng nào ngoài tiếng tim của mình. Cái điện thoại trong tầm với thì cũng là khi có một bàn tay đặt lên vai cậu. Giang giật mình, nếu không có bàn tay khác bịt miệng cậu lại thì chắc tiếng hét của cậu đã thu hút được cả con phố. Mắt trợn tròn không dám chớp dù chỉ một cái. Giang thầm mặc niệm cho mình: "Xong! Xong thật rồi! Mình mới lấy lương tháng này chưa kịp tiêu mà. Sao số mình lại phải chết trong tay một con ma thế này! Còn là một con ma nam chứ!". Tại sao Giang biết đây là "ma" nam? Vì chẳng con ma nữ nào có một đôi tay to mà thô như vậy.

Mắt Giang vẫn tròn xoe chờ con ma đến giết. Nhưng không lâu sau con ma đó đã làm cậu thất vọng vì hơi thở của con ma phả vào gáy, âm thanh yếu ớt:

-Anh bạn trẻ. Giúp tôi!

Khi nhận ra đó không phải là ma thì Giang thả lỏng cơ thể, đầu gật gật liên tục. Tay bịt ở miệng cũng lới lỏng rồi buông. Giang quay lại sau. Là một người đàn ông. Cậu mới nhận định được vậy thì cơ thể nặng nề của người đối diện đè vào người cậu. Anh ta ngất rồi!

----------------------

Hì hì. Tính viết tiếp cơ mà #Cú phải đi giặt quần áo. Để hôm sau nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net