04/12/2016 (tiếp phần ngày 02/12/2016)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang lay lay người đàn ông mà không thấy anh ta phản ứng gì. Rồi Giang cảm thấy như có gì ươn ướt dưới chân. Chả có lẽ... cậu sợ quá mà cho ra không kiểm soát? Giang lắc đầu nguầy nguậy tự trấn an chắc không đến mức đó chứ. Đẩy người đàn ông đó cách mình một khoảng, Giang nhìn xuống chân, là chất lỏng nhưng dựa vào ánh đèn từ chiếc điện thoại, không hiểu sao vẫn sáng, thì Giang biết rằng đó không phải sản phẩm của mình mà là máu của người đàn ông trước mặt. Lúc này Giang còn cảm thấy hoang mang hơn là khi nghĩ mình... Giang suy nghĩ một lúc rồi cởi chiếc áo sơ mi màu đen đang mặc trên người quấn một vòng quanh bụng người đàn ông - nơi vẫn tiếp tục rỉ máu. Anh ta mặc áo đen nhưng khi ra sáng sẽ vẫn bị nhận ra. Mà cái tình tiết cẩu huyết này Giang còn lạ gì. Chắc chắn lại nợ nần rồi bị giang hồ truy quét chém giết đây mà. Thôi thì thương người, cho anh ta ở tạm một đêm mai đuổi. Chứ anh ta như thế này mà bỏ, rồi chẳng may có người biết là bóc lịch như chơi. Giang nhìn chân mình có dính máu, để người đàn ông tựa vào vai mình, lục túi lấy ra chai cocacola đổ xuống chân để rửa qua. Thấy không còn để lại chút dấu tích nào nữa, Giang cúi nhặt chiếc điện thoại, vẫn đang sáng, con mẹ nó, bảo sao nó sáng lâu vậy, anh ta bị như này rồi mà vẫn còn tâm trạng xem phim hả? Cho chiếc điện thoại vào túi rồi khiêng anh ta về nhà trọ.

Chật vật mãi mới về đến cửa phòng trọ, Giang lục tìm chìa khóa trong túi quần, một tay vẫn phải giữ người đàn ông, một tay mở khóa, loay hoay một lúc thì "xoạch" chìa khóa rơi! Tính cúi xuống nhặt thì chợt thấy có cánh tay đưa chùm chìa khóa lên. Giang giật thót người suýt chút nữa thì quẳng người đàn ông lại mà bỏ chạy. Định thần lại thì ra là cô bé phòng bên nhặt dùm. Giang hạ quyết tâm không bao giờ xem phim ma nữa, có chết cũng không xem. Cô bé tò mò nhìn Giang:

-Sao mặt anh như vừa gặp ma vậy? Hay làm gì mờ ám bị bắt quả tang hả?

Chẳng có lẽ nói là do anh tưởng em là ma. Giang gượng cười nhìn cô bé:

-Làm gì chứ? Em mở giùm anh cái cửa luôn đi.

Cô bé "dạ" một tiếng rồi giúp Giang mở cửa. Mở cửa cho cậu xong cô bé quay ra nhìn cậu với anh mắt như hồ ly nhìn mồi:

-Mà người này là ai vậy? Anh Bảo đâu rồi anh? Anh Bảo không có nhà anh liền mang trai về. Không sợ bị bạo cúc à?

Cô bé cùng phòng vừa lúc đi từ trong phòng kế bên đi ra:

-Gì chứ! Có bạo thì cũng là anh Bảo bị bạo thôi. Mà có khi nào bị hành nhiều quá nên trốn không?

-Không thể nào. Nhìn anh Bảo như vậy thôi nhưng tao chắc chắn anh Bảo phải nằm trên. Phải không anh?

Giang ngơ ngác nhìn hai cô bé, định thần lại mới ấp úng:

-Bạo cúc là cái gì? Cái gì mà bị hành? Bảo nhà có việc nên về nhà thôi. Mà cái gì mang trai về chứ. Em thật là. Bạn anh thôi. Thôi! Cảm ơn em nha! Anh về phòng đây.

Nói rồi Giang vội kéo người đàn ông vào nhà. Tựa lưng vào cửa thở hổn hển. Cái áo đã thấm đẫm máu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net